Bị Toàn Mạng Tẩy Chay Phải Giải Nghệ, Chuyển Sang Thi Công Chức Lại Nổi Bạo!
Chương 34
2024-11-07 16:07:48
Tên tuổi trên đó có người quen, có người lạ hoắc, mà thôi kệ, Tống Mạn cũng không quan tâm lắm, cứ đối xử với chúng theo tư duy "công bằng là trên hết" - lần lượt tra giá thị trường của từng tấm ảnh trên chợ tốt, sau đó để giá 80%, đăng lên rồi đợi người hữu duyên ghé thăm vậy.
Mỗi ngày học hỏi được một bí kíp kiếm tiền mới?
...
Đống đồ Tống Mạn treo lên chợ tốt, từ túi hiệu, váy vóc cho đến mớ ảnh có chữ ký của mấy vị minh tinh kia, quen có, lạ có đều được tẩu tán sạch sẽ chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, nói chung là bán khá chạy.
Mà quan trọng nhất là, đây toàn là tiền "từ trên trời rơi xuống" chứ bộ!
Cầm mớ tiền "từ trên trời rơi xuống" này, Tống Mạn chẳng chút áy náy, vui vẻ làm vài bữa gà rán xả láng.
Hôm nay, trong lúc đang ôm gà rán, bên cạnh là chai nước ngọt size khủng, vừa xem phim do nguyên chủ đóng hồi trước, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Từ ngày xuyên sách đến giờ, người gọi điện thoại cho cô chắc chỉ có mỗi một người.
Chính là quản lý của nguyên chủ, Triệu Dương.
Tống Mạn với tay chộp lấy cái điện thoại, giọng nói có chút khàn khàn vì vừa nãy ăn gà hơi nhiều: "Triệu ca à?"
Nghe thấy giọng khàn đặc của Tống Mạn, đầu dây bên kia rõ ràng là im lặng mất vài giây, sau đó mới hỏi: "Giọng cô bị sao thế?"
Triệu Dương không hỏi thì thôi, vừa hỏi là Tống Mạn lập tức "diễn sâu" luôn: "Tối qua tôi ngủ quên, không đóng cửa sổ nên bị cảm lạnh rồi."
Sau đó là giọng nói khàn khàn pha chút phấn khích: "Triệu ca gọi điện cho tôi là có ai muốn mời tôi tham gia gameshow hay là có phim mới hả? Tuy bây giờ tôi hơi "tã" nhưng mà anh phải tin vào năng lực của tôi chứ, chân cẳng tôi cũng đỡ nhiều rồi! Nhất định sẽ không để anh mất mặt đâu -"
"Tút tút -" Chưa kịp dứt lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp, chỉ còn lại tiếng tút tút đều đều, xem ra là không ưa nổi Tống Mạn với cái giọng khàn khàn, mà chắc mặt mũi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Bị cúp máy ngang xương mà Tống Mạn cũng chẳng cảm thấy gì, nói cho cùng thì đây cũng là mục đích của cô, để cho Triệu Dương tưởng rằng tình trạng hiện tại của cô không thể nào đi làm được, nhất là còn cố tình nhắc đến cái chân "trẹo gân" hồi trước, kiểu "giấu đầu lòi đuôi" mà nói mình không sao, cộng thêm một đống debuff như vậy, Triệu Dương mà còn muốn đẩy cô đi show mới lạ.
Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trót, thế là Tống Mạn lề mề mở Wechat lên――
Tống Mạn: Triệu ca ơi, tôi thực sự có thể làm việc mà. Thật đó! Anh tin tôi đi!
Đối phương không trả lời, đúng như dự đoán, Tống Mạn cũng chẳng quan tâm, chỉ là một lúc sau lại tự mình gửi tin nhắn tiếp.
Tống Mạn: Tôi buồn quá Triệu ca ơi, dạo này tôi toàn gặp xui xẻo, hai cơ hội của tôi đều vụt mất vì những tai nạn bất ngờ, không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo đây? Tôi ngốc quá, ngoài diễn xuất ra chẳng biết làm gì, cả đời này cũng chẳng thể chuyển nghề làm gì khác, mà dạo này độ hot đen đỏ ngày xưa của tôi cũng chẳng còn, lâu lắm rồi tôi chưa lên hot search, tôi muốn nổi tiếng trở lại quá đi [khóc lớn][khóc lớn]
Mỗi ngày học hỏi được một bí kíp kiếm tiền mới?
...
Đống đồ Tống Mạn treo lên chợ tốt, từ túi hiệu, váy vóc cho đến mớ ảnh có chữ ký của mấy vị minh tinh kia, quen có, lạ có đều được tẩu tán sạch sẽ chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, nói chung là bán khá chạy.
Mà quan trọng nhất là, đây toàn là tiền "từ trên trời rơi xuống" chứ bộ!
Cầm mớ tiền "từ trên trời rơi xuống" này, Tống Mạn chẳng chút áy náy, vui vẻ làm vài bữa gà rán xả láng.
Hôm nay, trong lúc đang ôm gà rán, bên cạnh là chai nước ngọt size khủng, vừa xem phim do nguyên chủ đóng hồi trước, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Từ ngày xuyên sách đến giờ, người gọi điện thoại cho cô chắc chỉ có mỗi một người.
Chính là quản lý của nguyên chủ, Triệu Dương.
Tống Mạn với tay chộp lấy cái điện thoại, giọng nói có chút khàn khàn vì vừa nãy ăn gà hơi nhiều: "Triệu ca à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy giọng khàn đặc của Tống Mạn, đầu dây bên kia rõ ràng là im lặng mất vài giây, sau đó mới hỏi: "Giọng cô bị sao thế?"
Triệu Dương không hỏi thì thôi, vừa hỏi là Tống Mạn lập tức "diễn sâu" luôn: "Tối qua tôi ngủ quên, không đóng cửa sổ nên bị cảm lạnh rồi."
Sau đó là giọng nói khàn khàn pha chút phấn khích: "Triệu ca gọi điện cho tôi là có ai muốn mời tôi tham gia gameshow hay là có phim mới hả? Tuy bây giờ tôi hơi "tã" nhưng mà anh phải tin vào năng lực của tôi chứ, chân cẳng tôi cũng đỡ nhiều rồi! Nhất định sẽ không để anh mất mặt đâu -"
"Tút tút -" Chưa kịp dứt lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp, chỉ còn lại tiếng tút tút đều đều, xem ra là không ưa nổi Tống Mạn với cái giọng khàn khàn, mà chắc mặt mũi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Bị cúp máy ngang xương mà Tống Mạn cũng chẳng cảm thấy gì, nói cho cùng thì đây cũng là mục đích của cô, để cho Triệu Dương tưởng rằng tình trạng hiện tại của cô không thể nào đi làm được, nhất là còn cố tình nhắc đến cái chân "trẹo gân" hồi trước, kiểu "giấu đầu lòi đuôi" mà nói mình không sao, cộng thêm một đống debuff như vậy, Triệu Dương mà còn muốn đẩy cô đi show mới lạ.
Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trót, thế là Tống Mạn lề mề mở Wechat lên――
Tống Mạn: Triệu ca ơi, tôi thực sự có thể làm việc mà. Thật đó! Anh tin tôi đi!
Đối phương không trả lời, đúng như dự đoán, Tống Mạn cũng chẳng quan tâm, chỉ là một lúc sau lại tự mình gửi tin nhắn tiếp.
Tống Mạn: Tôi buồn quá Triệu ca ơi, dạo này tôi toàn gặp xui xẻo, hai cơ hội của tôi đều vụt mất vì những tai nạn bất ngờ, không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo đây? Tôi ngốc quá, ngoài diễn xuất ra chẳng biết làm gì, cả đời này cũng chẳng thể chuyển nghề làm gì khác, mà dạo này độ hot đen đỏ ngày xưa của tôi cũng chẳng còn, lâu lắm rồi tôi chưa lên hot search, tôi muốn nổi tiếng trở lại quá đi [khóc lớn][khóc lớn]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro