Bị Toàn Mạng Tẩy Chay Phải Giải Nghệ, Chuyển Sang Thi Công Chức Lại Nổi Bạo!
Chương 45
2024-11-07 16:07:48
Nghe Triệu Dương hỏi như vậy, Cao tổng thần sắc cao thâm khó dò mà nói: "Tiểu Triệu, cậu cứ việc đưa người đến cho tôi là được, chuyện còn lại để tôi nói."
Sau đó ông ta nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Cậu cũng đừng gọi điện thoại liên lạc, trực tiếp đến nhà Tống Mạn tìm cô ta đi."
"Vâng! Tôi đi ngay!" Nghe thấy Cao tổng nói vậy, Triệu Dương lập tức sảng khoái đáp.
Mặc dù chiều nay những nghệ sĩ khác trong tay hắn còn lịch trình, nhưng lúc này Triệu Dương cũng không muốn quan tâm đến những người khác nữa, bọn họ gộp lại cũng không bằng tiền công của một mình Tống Mạn cho lịch trình này.
Xoay đi xoay lại, rốt cuộc vẫn là Tống Mạn mới là cây hái ra tiền của hắn.
Chỉ là, ngay khi Triệu Dương vội vàng lái xe đến cửa nhà Tống Mạn, gõ cửa mấy cái mà không thấy động tĩnh gì, lúc này Triệu Dương mới phát hiện ra cây hái ra tiền của mình lại không có nhà.
Cảm giác mất kiểm soát này khiến người đàn ông lập tức có chút khó chịu, nhíu mày lấy điện thoại ra kéo Tống Mạn từ danh sách đen ra rồi gọi cho cô.
Điện thoại vừa nhấc máy là hắn đã chất vấn: "Tống Mạn, cô đang ở đâu?"
"Hả?" Giọng nói của Tống Mạn ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, im lặng hai giây mới trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: "Tôi đang ở Uyển thành."
Không ngờ là không phải ra ngoài, mà là trực tiếp đi đến nơi khác.
Triệu Dương nhíu mày càng chặt hơn, hỏi tiếp: "Cô không có việc gì chạy đến Uyển thành làm gì?"
Tống Mạn: "Tôi đang ở viện phúc lợi."
"..." Đây quả thực là lý do khiến người ta không thể bắt bẻ được, hiện tại cô cũng chẳng có lịch trình gì, cho nên trở về viện phúc lợi nơi mình lớn lên để thăm hỏi viện trưởng và bọn trẻ, điều này rất hợp lý.
Thế là Triệu Dương đành phải nói với Tống Mạn: "Vậy cô xong việc thì về sớm, sau đó đến công ty một chuyến."
……
Mặc dù ngày thường cứ hay nhắn tin than thở sướt mướt cho Triệu Dương khiến đối phương phát ngán đến mức không muốn gặp mặt cô nữa, nhưng lần này, những gì Tống Mạn nói đều là sự thật, thật không thể nào thật hơn được nữa.
Lúc Triệu Dương gọi điện thoại đến, cô đang ở trong viện phúc lợi, cùng với một "người bạn to xác" nào đó vốn là antifan của mình chơi đùa cùng các em nhỏ.
Kỳ thực, nói là "chơi đùa" cũng không hẳn cho đúng lắm.
Bởi vì họ đang cùng các bé tô màu truyện tranh.
Mà mấy cuốn truyện tranh này là Tống Mạn đặt mua trên mạng trước khi quay lại Uyển thành, do khoảng cách giao hàng khá gần nên hàng đến rất nhanh.
Vậy nên, sau khi hoàn tất thủ tục nhận việc, Tống Mạn liền tiện đường ghé qua điểm giao hàng gần viện phúc lợi để lấy túi to đựng truyện tranh cùng dụng cụ vẽ mà cô đã mua.
Trên đường đi, tình cờ cô lại gặp Lý Nguyệt Dao - cô gái làm công tác tình nguyện mà cô đã gặp lần trước. Thế là "người bạn to xác" này bị Tống Mạn lôi kéo để nhờ giúp một tay.
Sau đó ông ta nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Cậu cũng đừng gọi điện thoại liên lạc, trực tiếp đến nhà Tống Mạn tìm cô ta đi."
"Vâng! Tôi đi ngay!" Nghe thấy Cao tổng nói vậy, Triệu Dương lập tức sảng khoái đáp.
Mặc dù chiều nay những nghệ sĩ khác trong tay hắn còn lịch trình, nhưng lúc này Triệu Dương cũng không muốn quan tâm đến những người khác nữa, bọn họ gộp lại cũng không bằng tiền công của một mình Tống Mạn cho lịch trình này.
Xoay đi xoay lại, rốt cuộc vẫn là Tống Mạn mới là cây hái ra tiền của hắn.
Chỉ là, ngay khi Triệu Dương vội vàng lái xe đến cửa nhà Tống Mạn, gõ cửa mấy cái mà không thấy động tĩnh gì, lúc này Triệu Dương mới phát hiện ra cây hái ra tiền của mình lại không có nhà.
Cảm giác mất kiểm soát này khiến người đàn ông lập tức có chút khó chịu, nhíu mày lấy điện thoại ra kéo Tống Mạn từ danh sách đen ra rồi gọi cho cô.
Điện thoại vừa nhấc máy là hắn đã chất vấn: "Tống Mạn, cô đang ở đâu?"
"Hả?" Giọng nói của Tống Mạn ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, im lặng hai giây mới trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: "Tôi đang ở Uyển thành."
Không ngờ là không phải ra ngoài, mà là trực tiếp đi đến nơi khác.
Triệu Dương nhíu mày càng chặt hơn, hỏi tiếp: "Cô không có việc gì chạy đến Uyển thành làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Mạn: "Tôi đang ở viện phúc lợi."
"..." Đây quả thực là lý do khiến người ta không thể bắt bẻ được, hiện tại cô cũng chẳng có lịch trình gì, cho nên trở về viện phúc lợi nơi mình lớn lên để thăm hỏi viện trưởng và bọn trẻ, điều này rất hợp lý.
Thế là Triệu Dương đành phải nói với Tống Mạn: "Vậy cô xong việc thì về sớm, sau đó đến công ty một chuyến."
……
Mặc dù ngày thường cứ hay nhắn tin than thở sướt mướt cho Triệu Dương khiến đối phương phát ngán đến mức không muốn gặp mặt cô nữa, nhưng lần này, những gì Tống Mạn nói đều là sự thật, thật không thể nào thật hơn được nữa.
Lúc Triệu Dương gọi điện thoại đến, cô đang ở trong viện phúc lợi, cùng với một "người bạn to xác" nào đó vốn là antifan của mình chơi đùa cùng các em nhỏ.
Kỳ thực, nói là "chơi đùa" cũng không hẳn cho đúng lắm.
Bởi vì họ đang cùng các bé tô màu truyện tranh.
Mà mấy cuốn truyện tranh này là Tống Mạn đặt mua trên mạng trước khi quay lại Uyển thành, do khoảng cách giao hàng khá gần nên hàng đến rất nhanh.
Vậy nên, sau khi hoàn tất thủ tục nhận việc, Tống Mạn liền tiện đường ghé qua điểm giao hàng gần viện phúc lợi để lấy túi to đựng truyện tranh cùng dụng cụ vẽ mà cô đã mua.
Trên đường đi, tình cờ cô lại gặp Lý Nguyệt Dao - cô gái làm công tác tình nguyện mà cô đã gặp lần trước. Thế là "người bạn to xác" này bị Tống Mạn lôi kéo để nhờ giúp một tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro