Bí Văn (Công Tức)

Chỉ Có Thể Trác...

2024-10-24 02:49:21

Ngày Trung thu, Tuệ Hòa về nhà họ Tuệ một chuyến.

Thấy chỉ có một mình cô đến, sắc mặt ba Tuệ không được tốt lắm.

Mẹ Tuệ thì vẫn ổn, kéo tay cô đi về phía phòng khách, vừa dặn dò người giúp việc đi gọi Tuệ Minh Yên và Tuệ Minh Quân xuống.

Sau khi ngồi xuống, mẹ Tuệ vẫn nắm tay cô, "Hòa Hòa, hôm đó con gọi điện thoại cho mẹ, con bị bệnh nằm viện sao?"

Tuệ Hòa gật đầu.

Mẹ Tuệ thở dài: "Hòa Hòa, dù sao, chúng ta cũng là người nhà của con, bị bệnh sao không nói?"

"Không cần." Giọng Tuệ Hòa rất nhẹ: "Chỉ là sốt thôi, có người nhà họ Trì chăm sóc con."

Cô biết, thật ra nếu thật sự quan tâm cô, cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới hỏi.

"Hòa Hòa..." Mẹ Tuệ còn muốn nói thêm gì đó, Tuệ Minh Yên và Tuệ Minh Quân một trước một sau đi tới.

Tuệ Minh Quân vẫn như trước kia, dưới sự nhắc nhở của mẹ Tuệ mới miễn cưỡng gọi cô một tiếng chị.

Tuệ Minh Yên ngược lại thoải mái chào hỏi cô, cười nói vài câu khách sáo thay mẹ Tuệ, không có nửa điểm áy náy vì chiếm thân phận người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hòa Hòa, biết em sắp về, mẹ vui lắm, dặn đi dặn lại nhà bếp chuẩn bị đồ ăn em thích, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng là đồ tươi ngon nhất sáng nay mua."

Tuệ Hòa ngẩn người, cười nói, "Thật sao?"

Mẹ Tuệ nhớ tới cuộc điện thoại lần trước, mặt lộ vẻ xấu hổ, mang theo chút cẩn thận lấy lòng, "Hòa Hòa, lần này mẹ nhớ không nhầm, đều là thứ con thích ăn."

Tuệ Hòa không nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thật ra, với cô mà nói, ở nhà họ Tuệ cũng chỉ mới sống chưa đến hai năm, mẹ Tuệ không nhớ rõ sở thích của cô, cũng là bình thường.

Ăn cơm trưa xong, mẹ Tuệ kéo cô về phòng, hỏi cô chuyện của Trì Kỵ, trong lời nói đều là muốn cô hạ thấp thái độ đi lấy lòng Trì Kỵ, sớm sinh con, củng cố vị trí thiếu phu nhân nhà họ Trì.

Trong lời nói của mẹ Tuệ, có thể gả vào nhà họ Trì, là phúc phận mà bao nhiêu người cầu cũng không được.

Tuệ Hòa mỉm cười: "Phúc phận như vậy, sao lúc trước Tuệ Minh Yên lại không muốn?"

Trong phòng im lặng một lúc lâu, mẹ Tuệ vội vàng giải thích, "Hòa Hòa, không phải như thế, là nhà họ Trì biết con là con gái ruột của chúng ta mới cuối cùng quyết định chọn con."

Tuệ Hòa không ngốc, về thân thế của Tuệ Hòa và Tuệ Minh Yên, tuy không công khai chính thức, nhưng tin tức trong giới này vẫn luôn lan truyền rất nhanh.

Lúc trước, Trì gia chọn Tuệ gia, thân phận của Tuệ Minh Yên tự nhiên đã được điều tra qua.

Tuệ Minh Yên làm tiểu thư Tuệ gia hai mươi mấy năm, được dốc lòng bồi dưỡng, mọi mặt đều xuất sắc, còn Tuệ Hòa là con gái vừa mới được nhận về không lâu, hiển nhiên không phải lựa chọn tốt nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Hòa cúi đầu cười nhẹ, giọng nói rất nhỏ: "Là như vậy sao?".

Mẹ Tuệ đỏ mắt gật đầu: "Hòa Hòa, con và Yên Yên đều là con gái của mẹ, mẹ hy vọng cả hai con đều có thể tìm được một nơi tốt nhất. Sao mẹ có thể nỡ đẩy con ra chứ?".

Lúc trước, Yên Yên biết tin này, suýt chút nữa ngất xỉu, sau đó còn làm ầm ĩ đòi tự sát.

Trì gia lại là người không thể đắc tội, ba Tuệ muốn thương lượng với Trì gia xem có thể đổi thành Tuệ Hòa hay không, nhưng ngay từ đầu mẹ Tuệ đã từ chối.

Tuệ Hòa vừa mới được nhận về không lâu, nếu thật sự nói ra, mẹ Tuệ cũng không nỡ, dù sao Tuệ Hòa cũng là con ruột của bà.

Nhưng Yên Yên lại là người mà bà nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, cùng bà thân thiết, tình cảm hơn hai mươi năm không thể giả dối.

Một bên là con gái ruột, một bên là con gái nuôi, bà chỉ có thể âm thầm mong Trì gia chọn Tuệ Hòa, đưa ra đề nghị đổi người cũng chỉ là muốn xem Trì gia có đồng ý hay không, dù sao ngay từ đầu họ muốn chính là Yên Yên.

Lúc này, Tuệ Hòa nhắc tới, sao mẹ Tuệ có thể thừa nhận là bà đẩy Tuệ Hòa đi.

"Mẹ cũng rất luyến tiếc con, nhưng chúng ta không thể đắc tội với Trì gia. Con bây giờ cũng đã lấy chồng rồi, đây đều là số phận! Cho dù không có chồng yêu thương, vị trí thiếu phu nhân của Trì gia này cũng là điều rất nhiều người mơ ước."

Lời nói này của mẹ Tuệ nghe rất chân thành, nhưng Tuệ Hòa lại cảm thấy giả dối, có lẽ vì Tuệ Hòa vốn không kỳ vọng quá nhiều vào họ, nên cũng không quá thất vọng.

"Ừm, là số phận." Tuệ Hòa cong khóe miệng tự giễu, "Con thay Tuệ Minh Yên chịu khổ hai mươi năm, trong mắt mọi người cũng là số phận của con không tốt thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Văn (Công Tức)

Số ký tự: 0