Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng
Chương 37
Dữu Tử Nãi Đường
2024-07-22 16:11:46
Lục Thịnh vẫn còn việc phải làm nên đã gọi người đến đưa Lâm Thanh Yến đi làm quen với môi trường công ty.
Khi chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu xám bà già, đôi khuyên tai màu đen, mặc áo phông và quần rách xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Yến, người đó có chút không phản ứng kịp.
Ánh mắt của Lục Vũ Kỳ dừng lại trên người thanh niên sạch sẽ xinh đẹp này một lúc, sau đó mới bình tĩnh mở mắt ra nhìn Lục Thịnh, “Anh, tìm em có việc gì không?”
“Giới thiệu với em một người.” Lục Thịnh quen thuộc giơ tay lên đặt lên vai Lâm Thanh Yến, cười nói: “Anh chàng đẹp trai này tên là Lâm Thanh Yến. Hôm nay cậu ấy chính thức gia nhập Nghệ Hoa của chúng ta. Em dẫn cậu ấy đi tham quan trước đi.”
Lâm Thanh Yến che giấu sự ngạc nhiên trong mắt và lịch sự chào hỏi Lục Vũ Kỳ, “Xin chào, tôi là Lâm Thanh Yến.”
Chàng trai trẻ có khuôn mặt lạnh lùng đút hai tay vào túi và chỉ lạnh lùng nói ba từ: “Lục Vũ Kỳ.”
Lâm Thanh Yến cũng không cảm thấy có gì không ổn, nghĩ thầm người này quả thực giống như những gì cậu nhớ, rất có cá tính, cậu đã xem chương trình “Ngôi sao ngày mai” ở kiếp trước, và Lục Vũ Kỳ chính là thực tập sinh sẽ ra mắt ở vị trí Center trong tương lai.
Lâm Thanh Yến có ấn tượng sâu sắc với Lục Vũ Kỳ vì cậu ta có tính cách rất lạnh lùng và quyến rũ, ngay cả trước ống kính cũng không nói nhiều, không nịnh nọt ai, cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt, thậm chí còn dám nói dám làm, bày tỏ sự không thích trước ống kính, còn có thể diss người khác trước mặt mọi người.
Lục Vũ Kỳ hoàn toàn khác với những người giả vờ trước ống kính khác, cậu ta rất thật, ngược lại Lâm Thanh Yến thích giao tiếp với loại người này hơn, ít nhất một người chân thật vẫn tốt hơn so với người ngoài cười trong lòng lại là dao găm.
Em trai của tổng giám đốc Nghệ Hoa, và là em họ của Cố Phi, người đứng đầu Cố thị, quả thực có vốn để thu hút người khác.
“Anh, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước.” Lục Vũ Kỳ lại chuyển sự chú ý về phía Lâm Thanh Yến, bảo cậu đi, sau đó quay người rời đi.
Lâm Thanh Yến nói lời tạm biệt với Lục Thịnh và nhanh chóng đi theo Lục Vũ Kỳ.
Lục Thịnh đứng ở đó nhìn bóng dáng người thanh niên rời đi, hơi nheo mắt lại, thích thú nói: “Thú vị, thật thú vị...”
Sau đó Lục Vũ Kỳ thật sự dẫn Lâm Thanh Yến đi làm quen hoàn cảnh bên trong công ty, nhưng cũng tận tình giới thiệu cho cậu biết nơi này là chỗ nào và ở đó như thế nào, ngoài ra không còn nói gì nữa.
Công ty rất lớn, trên đường có thể gặp được mỹ nam mỹ nữ ăn mặc thời trang, Lâm Thanh Yến không khỏi nói: “Thật ra không cần phiền anh, nếu anh có việc gì thì có thể đi làm.”
Lục Vũ Kỳ dừng lại, quay người nhìn thiếu niên phía sau, trong mắt có chút tìm tòi và nghiên cứu. Khi Lâm Thanh Yến bị nhìn đến có chút khó chịu, cậu ta nói: “Anh tôi nói Cố Phi đích thân đưa cậu tới đây?”
Lâm Thanh Yến cảm thấy bất lực, Lục Vũ Kỳ cũng giống như anh trai Lục Thịnh, đại khái cho rằng cậu ôm đùi Cố Phi vào bằng cửa sau. Ừm... suy nghĩ như vậy cũng không có gì sai, nếu không có Cố Phi, cậu thực sự không thể vào được Nghệ Hoa.
Tối hôm qua Cố Phi nhắc tới chuyện này, cậu đã rất kinh ngạc, vô thức muốn lắc đầu từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có chút cau mày của người đàn ông cậu lại không có dũng khí nói ra.
Cậu tôn trọng người đàn ông này, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Vũ Kỳ lúc này, Lâm Thanh Yến không thừa nhận hay nói gì khác, cậu chỉ nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thôi.” Lục Vũ Kỳ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, trong mắt cũng không có xem thường hay khinh, chỉ đột nhiên nói: “Hẳn là cậu rất ưu tú.”
Nói xong, cậu ta xoay người đi về phía trước, “Đi theo.”
“...” Đây là khen cậu? Lâm Thanh Yến có chút bối rối, nhưng dù sao cậu cũng đi theo, cậu cảm thấy vị thái tử rất có cá tính này không có ác ý gì với cậu.
Trụ sở chính của Cố thị cách Nghệ Hoa không xa và có thể đến bằng ô tô trong khoảng mười lăm phút.
11 giờ 45 trưa, sau khi họp xong, Cố Phi lập tức lái xe đến đón Lâm Thanh Yến đi ăn nhưng khi đến dưới lầu Nghệ Hoa thì không có ai bắt máy, hắn lại gọi điện cho Lục Thịnh, Lục Thịnh lại gọi cho Lục Vũ Kỳ.
Nhạc sôi động đang vang lên trong phòng tập nhảy trên tầng ba, Cố Phi đi theo tiếng nhạc đi đến cửa nhìn vào trong.
Trong phòng trống chỉ có hai người, Lục Vũ Kỳ ngồi dưới đất nghỉ ngơi, im lặng vẫy tay với người đàn ông ở cửa, sau đó dời ánh mắt lại, trong mắt hắn là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần đen. đang nhảy theo nhịp nhạc.
Thân hình của chàng trai trẻ cao và mảnh khảnh, tư thế khi nhảy đặc biệt đẹp, mọi động tác đều sắc bén và gọn gàng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình theo động tác vén lên, lộ ra vòng eo trắng ngần, nhanh chóng bị lớp áo mỏng che đi, như ẩn như hiện.
Cố Phi khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén sâu thẳm hơi nheo lại, không rời khỏi thiếu niên, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nặng trĩu, trong đó ẩn chứa những cảm xúc mà người khác không thể nhìn trộm.
Lâm Thanh Yến đã lâu không nhảy, thân thể hiện tại cũng chưa từng tập nhảy nên động tác có chút xa lạ và cứng ngắc, còn cần thêm thời gian để luyện tập.
Cậu nhảy thêm vài phút rồi dừng lại, trên khuôn mặt trắng nõn lấm tấm một lớp mồ hôi, hai má đỏ bừng vì tập luyện, cậu cúi đầu và thở dốc, không nhận ra rằng người đàn ông đã đi đến sau lưng mình.
“Uống chút nước?”
“Anh Phi, anh đến khi nào vậy?” Lâm Thanh Yến lấy nước suối, trên khuôn mặt đẫm mồ hôi lộ ra nụ cười ngạc nhiên, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, giống như một bé mèo con nhìn thấy chủ.
“Mới tới.”
Cố Phi giơ tay vuốt mái tóc hơi rối trước trán thiếu niên, nhếch môi mỏng, “Vừa rồi cậu nhảy rất đẹp.”
Bên kia, Lục Vũ Kỳ hoàn toàn bị xem nhẹ, nhếch khóe miệng, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, nếu nhìn nữa sẽ bị mù.
Cố Phi muốn dẫn Lâm Thanh Yến đi ăn trưa, nhưng Lục Vũ Kỳ khôn ngoan không nhận lời, cậu muốn ăn cơm chứ không phải thức ăn cho chó, có lẽ hai người không biết bầu không khí giữa bọn họ có bao nhiêu ái muội
Mười phút sau, hai người lên xe.
“Tâm trạng hôm nay thế nào?”
Lâm Thanh Yến rất vui vẻ, khóe mắt và lông mày hơi nhướng lên, nói như một đứa trẻ: “Rất tốt, công ty rất lớn, Lục tổng cũng rất tốt. Tôi vừa có một người bạn mới.”
Người đàn ông bên cạnh bình tĩnh ậm ừ nhưng không rời mắt khỏi chàng trai trẻ.
“Nhưng tôi vẫn có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“ Hửm?”
“Tại sao anh lại để tôi gia nhập Nghệ Hoa? “
“Cậu nghĩ như thế nào?” Cố Phi cũng ném lại câu hỏi,
Lâm Thanh Yến: “...Là bởi vì quan hệ giữa tôi và anh sao? “
“Hử?” Người đàn ông đột nhiên cúi người, cùng thiếu niên rút ngắn khoảng cách, đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ, thấp giọng nói: “Cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?”
Dừng một chút, hắn lại gọi tên của thiếu niên, Yến Yến.
Khi chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu xám bà già, đôi khuyên tai màu đen, mặc áo phông và quần rách xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Yến, người đó có chút không phản ứng kịp.
Ánh mắt của Lục Vũ Kỳ dừng lại trên người thanh niên sạch sẽ xinh đẹp này một lúc, sau đó mới bình tĩnh mở mắt ra nhìn Lục Thịnh, “Anh, tìm em có việc gì không?”
“Giới thiệu với em một người.” Lục Thịnh quen thuộc giơ tay lên đặt lên vai Lâm Thanh Yến, cười nói: “Anh chàng đẹp trai này tên là Lâm Thanh Yến. Hôm nay cậu ấy chính thức gia nhập Nghệ Hoa của chúng ta. Em dẫn cậu ấy đi tham quan trước đi.”
Lâm Thanh Yến che giấu sự ngạc nhiên trong mắt và lịch sự chào hỏi Lục Vũ Kỳ, “Xin chào, tôi là Lâm Thanh Yến.”
Chàng trai trẻ có khuôn mặt lạnh lùng đút hai tay vào túi và chỉ lạnh lùng nói ba từ: “Lục Vũ Kỳ.”
Lâm Thanh Yến cũng không cảm thấy có gì không ổn, nghĩ thầm người này quả thực giống như những gì cậu nhớ, rất có cá tính, cậu đã xem chương trình “Ngôi sao ngày mai” ở kiếp trước, và Lục Vũ Kỳ chính là thực tập sinh sẽ ra mắt ở vị trí Center trong tương lai.
Lâm Thanh Yến có ấn tượng sâu sắc với Lục Vũ Kỳ vì cậu ta có tính cách rất lạnh lùng và quyến rũ, ngay cả trước ống kính cũng không nói nhiều, không nịnh nọt ai, cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt, thậm chí còn dám nói dám làm, bày tỏ sự không thích trước ống kính, còn có thể diss người khác trước mặt mọi người.
Lục Vũ Kỳ hoàn toàn khác với những người giả vờ trước ống kính khác, cậu ta rất thật, ngược lại Lâm Thanh Yến thích giao tiếp với loại người này hơn, ít nhất một người chân thật vẫn tốt hơn so với người ngoài cười trong lòng lại là dao găm.
Em trai của tổng giám đốc Nghệ Hoa, và là em họ của Cố Phi, người đứng đầu Cố thị, quả thực có vốn để thu hút người khác.
“Anh, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước.” Lục Vũ Kỳ lại chuyển sự chú ý về phía Lâm Thanh Yến, bảo cậu đi, sau đó quay người rời đi.
Lâm Thanh Yến nói lời tạm biệt với Lục Thịnh và nhanh chóng đi theo Lục Vũ Kỳ.
Lục Thịnh đứng ở đó nhìn bóng dáng người thanh niên rời đi, hơi nheo mắt lại, thích thú nói: “Thú vị, thật thú vị...”
Sau đó Lục Vũ Kỳ thật sự dẫn Lâm Thanh Yến đi làm quen hoàn cảnh bên trong công ty, nhưng cũng tận tình giới thiệu cho cậu biết nơi này là chỗ nào và ở đó như thế nào, ngoài ra không còn nói gì nữa.
Công ty rất lớn, trên đường có thể gặp được mỹ nam mỹ nữ ăn mặc thời trang, Lâm Thanh Yến không khỏi nói: “Thật ra không cần phiền anh, nếu anh có việc gì thì có thể đi làm.”
Lục Vũ Kỳ dừng lại, quay người nhìn thiếu niên phía sau, trong mắt có chút tìm tòi và nghiên cứu. Khi Lâm Thanh Yến bị nhìn đến có chút khó chịu, cậu ta nói: “Anh tôi nói Cố Phi đích thân đưa cậu tới đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Yến cảm thấy bất lực, Lục Vũ Kỳ cũng giống như anh trai Lục Thịnh, đại khái cho rằng cậu ôm đùi Cố Phi vào bằng cửa sau. Ừm... suy nghĩ như vậy cũng không có gì sai, nếu không có Cố Phi, cậu thực sự không thể vào được Nghệ Hoa.
Tối hôm qua Cố Phi nhắc tới chuyện này, cậu đã rất kinh ngạc, vô thức muốn lắc đầu từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có chút cau mày của người đàn ông cậu lại không có dũng khí nói ra.
Cậu tôn trọng người đàn ông này, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Vũ Kỳ lúc này, Lâm Thanh Yến không thừa nhận hay nói gì khác, cậu chỉ nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thôi.” Lục Vũ Kỳ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, trong mắt cũng không có xem thường hay khinh, chỉ đột nhiên nói: “Hẳn là cậu rất ưu tú.”
Nói xong, cậu ta xoay người đi về phía trước, “Đi theo.”
“...” Đây là khen cậu? Lâm Thanh Yến có chút bối rối, nhưng dù sao cậu cũng đi theo, cậu cảm thấy vị thái tử rất có cá tính này không có ác ý gì với cậu.
Trụ sở chính của Cố thị cách Nghệ Hoa không xa và có thể đến bằng ô tô trong khoảng mười lăm phút.
11 giờ 45 trưa, sau khi họp xong, Cố Phi lập tức lái xe đến đón Lâm Thanh Yến đi ăn nhưng khi đến dưới lầu Nghệ Hoa thì không có ai bắt máy, hắn lại gọi điện cho Lục Thịnh, Lục Thịnh lại gọi cho Lục Vũ Kỳ.
Nhạc sôi động đang vang lên trong phòng tập nhảy trên tầng ba, Cố Phi đi theo tiếng nhạc đi đến cửa nhìn vào trong.
Trong phòng trống chỉ có hai người, Lục Vũ Kỳ ngồi dưới đất nghỉ ngơi, im lặng vẫy tay với người đàn ông ở cửa, sau đó dời ánh mắt lại, trong mắt hắn là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần đen. đang nhảy theo nhịp nhạc.
Thân hình của chàng trai trẻ cao và mảnh khảnh, tư thế khi nhảy đặc biệt đẹp, mọi động tác đều sắc bén và gọn gàng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình theo động tác vén lên, lộ ra vòng eo trắng ngần, nhanh chóng bị lớp áo mỏng che đi, như ẩn như hiện.
Cố Phi khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén sâu thẳm hơi nheo lại, không rời khỏi thiếu niên, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nặng trĩu, trong đó ẩn chứa những cảm xúc mà người khác không thể nhìn trộm.
Lâm Thanh Yến đã lâu không nhảy, thân thể hiện tại cũng chưa từng tập nhảy nên động tác có chút xa lạ và cứng ngắc, còn cần thêm thời gian để luyện tập.
Cậu nhảy thêm vài phút rồi dừng lại, trên khuôn mặt trắng nõn lấm tấm một lớp mồ hôi, hai má đỏ bừng vì tập luyện, cậu cúi đầu và thở dốc, không nhận ra rằng người đàn ông đã đi đến sau lưng mình.
“Uống chút nước?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh Phi, anh đến khi nào vậy?” Lâm Thanh Yến lấy nước suối, trên khuôn mặt đẫm mồ hôi lộ ra nụ cười ngạc nhiên, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, giống như một bé mèo con nhìn thấy chủ.
“Mới tới.”
Cố Phi giơ tay vuốt mái tóc hơi rối trước trán thiếu niên, nhếch môi mỏng, “Vừa rồi cậu nhảy rất đẹp.”
Bên kia, Lục Vũ Kỳ hoàn toàn bị xem nhẹ, nhếch khóe miệng, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, nếu nhìn nữa sẽ bị mù.
Cố Phi muốn dẫn Lâm Thanh Yến đi ăn trưa, nhưng Lục Vũ Kỳ khôn ngoan không nhận lời, cậu muốn ăn cơm chứ không phải thức ăn cho chó, có lẽ hai người không biết bầu không khí giữa bọn họ có bao nhiêu ái muội
Mười phút sau, hai người lên xe.
“Tâm trạng hôm nay thế nào?”
Lâm Thanh Yến rất vui vẻ, khóe mắt và lông mày hơi nhướng lên, nói như một đứa trẻ: “Rất tốt, công ty rất lớn, Lục tổng cũng rất tốt. Tôi vừa có một người bạn mới.”
Người đàn ông bên cạnh bình tĩnh ậm ừ nhưng không rời mắt khỏi chàng trai trẻ.
“Nhưng tôi vẫn có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“ Hửm?”
“Tại sao anh lại để tôi gia nhập Nghệ Hoa? “
“Cậu nghĩ như thế nào?” Cố Phi cũng ném lại câu hỏi,
Lâm Thanh Yến: “...Là bởi vì quan hệ giữa tôi và anh sao? “
“Hử?” Người đàn ông đột nhiên cúi người, cùng thiếu niên rút ngắn khoảng cách, đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ, thấp giọng nói: “Cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?”
Dừng một chút, hắn lại gọi tên của thiếu niên, Yến Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro