Danbi
xsxxx
2024-07-17 17:57:14
Tae Yang ngồi ngoài ban công mà hóng gió trời. Kang Dae nhẹ nhàng đi tới ngồi bên cạnh cậu. Anh nhận ra gì đó, anh nhận ra dạo gần đây cậu thay đổi và luôn tìm cách né tránh anh. Kang Dae sát lại gần rồi đưa tay chạm lên mặt cậu:
- Tae Yang, em sao vậy? Em thấy không ổn ở đâu à?
Cậu im lặng một lúc rồi mới quay ra nhìn anh:
- Anh này, chúng ta liệu có thể tiếp tục không?
Anh giật mình đầy hoảng hốt:
- Em nói gì thế, chúng ta tiếp tục cái gì?
- Chuyện yêu đương của bọn mình… liệu có thể kéo dài không?
Kang Dae mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cậu ra vẻ bi thương:
- Có chứ, nhưng tại sao em hỏi thế? Hức, em không còn yêu anh nên mới nói thế đúng không? Anh biết ngay mà, em rồi cũng sẽ bỏ anh… Nhưng mà không chịu đâu, anh vẫn còn yêu em mà, hức?
Anh cứ nói liên tục không ngớt, Tae Yang mỉm cười mà nắm lấy tay anh:
- Anh đừng giãy nữa, ngồi im nào. Chỉ là em chợt nghĩ tới bà ấy, dù sao bà ấy bây giờ cũng là mẹ anh rồi. Em sợ mình không đối diện nổi…
Anh thở phào vì biết không phải chuyện lớn. Anh ôm rồi vuốt ve tấm lưng nhỏ:
- Chúng ta sẽ không đến đó nữa. Mình cứ sống theo cách của mình, đừng để tâm tới họ. Không thì chúng ta sẽ đến nơi khác, anh không cần nằm trong hộ khẩu của ngôi nhà đó
- Không được, đó là gia đình mà, đừng nói như thể là dễ dàng từ bỏ
- Họ không coi anh là con và anh cũng thế. Anh biết em đang sợ hãi điều gì, nhưng mà anh ở luôn ở đây. Chỉ cần chúng ta không buông tay là mọi thứ đều ổn mà.
Anh nhìn cậu với đôi mắt đỏ dại:
- Chúng ta sẽ đến nơi khác, anh cũng không gọi bà ta là mẹ, anh cũng không dính dáng tới họ nữa. Cuộc đời anh từ bé đến lớn, ngoại trừ mẹ ruột và em thì không ai là quan trọng cả. Em là ánh sáng, là động lực để anh tin rằng tình yêu vẫn luôn tồn tại…
Tae Yang mỉm cười rồi nằm vào lòng anh:
- Em xin lỗi, em lại nghĩ nhiều rồi
- Không sao, thật may khi em nói ra những điều em bận tâm.
Một năm nữa lại trôi đi, cuộc đời với vòng luẩn quẩn quấn quanh cuộc sống bộn bề. Họ mới nhận nuôi một chú chó nhỏ vì anh sợ cậu ở một mình sẽ nhàm chán, nó tên là Danbi. Rảnh rỗi thì họ sẽ dẫn nó đi dạo, cậu còn mua cả quần áo và đồ chơi cho nó nữa. Họ chăm sóc chúng như một đứa trẻ thực sự và hết mực yêu thương
Dạo gần đây Tae Yang thường xuyên xuất hiện những cơn ho và tức ngực. Cậu biết phổi của mình kém nhưng cũng chủ quan mà không mấy để tâm. Còn Danbi cứ lại gần Tae Yang mà sủa liên tục. Nó ra vẻ gấp gáp nhưng dù sao nó cũng chỉ là một chú chó nên cậu không thể hiểu. Vài lần Kang Dae mua thuốc giảm đau cho cậu, nó sẽ cuống quýt mà chạy quanh túi thuốc rồi sủa ra ngoài. Kang Dae bật cười mà xoa đầu nó:
- Muốn ra ngoài chơi sao? Nhưng mà hôm nay ba nhỏ bị đau lưng nên không đi được đâu
- Ngày mai chúng ta sẽ cùng ra ngoài nên hôm nay Danbi ngoan ngoãn chút nhe.
Nó cứ sủa liên tục rồi cắn lấy túi thuốc. Anh liền lấy lại rồi tiến tới gần:
- Mày dạo này sao vậy? Mày thích lấy thuốc của ba nhỏ làm gì?
Danbi cứ sủa liên tục rồi chạy đi bới tìm thứ gì đó. Nó tha vào trong nhà một tờ giấy khám bệnh đã nhàu nát của cậu trước kia. Nó đặt chân của mình lên tờ giấy. Anh nhìn cậu rồi nhìn nó:
- Ý mày là gì? Muốn đưa ba nhỏ đến bệnh viện à?
Nó chạy vòng quanh ra vẻ đồng ý. Anh đứng lên đi lại chỗ cậu:
- Em muốn đi viện để nó bớt làm loạn không?
- Ayaaa, em không sao đâu. Chắc tại nó thấy em thoa nhiều thuốc nên lo lắng ấy. Mà tất cả tại anh đấy, nếu anh nhẹ nhàng chút thì em đâu như này
Anh bật cười rồi hôn cậu:
- Tại em chứ, tại em cứ bày trước mắt anh thế thì sao nhịn nổi hả?
Danbi ngồi trong góc đang thở gấp gáp. Nó là muốn cho hai người này biết nên tìm đủ cách vậy mà lại bị cho là nghịch ngợm. Nhưng nó không bỏ cuộc, nó là đang muốn thông báo một thứ quan trọng cho họ.
Tae Yang vẫn làm nội trợ ở nhà, anh thì vẫn miệt mài kiếm tiền để lo cho tương lai của họ. Cậu tự nhận thấy bản thân dạo gần đây có chút không khỏe khi cứ ho mãi không dứt. Tae Yang nghĩ mình chỉ ốm vặt nên nhờ anh mua thuốc. Kang Dae ngồi một góc mà nhìn cậu cứ liên tục ho mà trong lòng cũng lo lắng không nguôi. Anh đứng dậy ôm lấy cậu từ phía sau:
- Em có muốn đi khám không? Anh thấy em ho nhiều lắm đấy, chắc không phải ốm đâu. Hình như Danbi biết gì về em nên mới ráo riết muốn em đến bệnh viện đó.
- Em không sao mà, nó sẽ nhanh chóng khỏi thôi
- Đừng cãi lời anh, ngày mai chúng ta sẽ tới bệnh viện
Sáng hôm sau khi anh vẫn đang ngủ, tiếng chó sủa khiến anh cáu gắt quát lớn:
- Danbi, im ngay đi, để cho bố ngủ
Tiếng sủa của nó nhanh hơn và gấp gáp hơn. Anh đưa tay lần mò cậu nhưng không thấy. Kang Dae vội bật dậy khi thấy bên cạnh trống rỗng và sự im lặng của cậu. Anh lao vội đến nhà tắm, nơi Danbi đang điên cuồng cắn loạn. Tae Yang ngồi bệt dưới sàn, máu còn vương vãi trên tay và sàn nhà tắm, cậu đang khó khăn thở mà nhìn anh. Kang Dae lúc ấy vô cùng hoảng,anh không biết làm gì ngoài việc trực tiếp trở cậu tới bệnh viện. Nằm ở ghế phụ phía sau, cậu không ngừng khóc vì những cơn đang dày vò. Tay anh cứng đờ, giọng nói run rẩy mà lao nhanh hơn trên con phố:
- Chúng ta sắp tới rồi, em đừng khóc nữa mà, anh sợ… Hức, xin em đừng làm sao cả…
- Tae Yang, em sao vậy? Em thấy không ổn ở đâu à?
Cậu im lặng một lúc rồi mới quay ra nhìn anh:
- Anh này, chúng ta liệu có thể tiếp tục không?
Anh giật mình đầy hoảng hốt:
- Em nói gì thế, chúng ta tiếp tục cái gì?
- Chuyện yêu đương của bọn mình… liệu có thể kéo dài không?
Kang Dae mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cậu ra vẻ bi thương:
- Có chứ, nhưng tại sao em hỏi thế? Hức, em không còn yêu anh nên mới nói thế đúng không? Anh biết ngay mà, em rồi cũng sẽ bỏ anh… Nhưng mà không chịu đâu, anh vẫn còn yêu em mà, hức?
Anh cứ nói liên tục không ngớt, Tae Yang mỉm cười mà nắm lấy tay anh:
- Anh đừng giãy nữa, ngồi im nào. Chỉ là em chợt nghĩ tới bà ấy, dù sao bà ấy bây giờ cũng là mẹ anh rồi. Em sợ mình không đối diện nổi…
Anh thở phào vì biết không phải chuyện lớn. Anh ôm rồi vuốt ve tấm lưng nhỏ:
- Chúng ta sẽ không đến đó nữa. Mình cứ sống theo cách của mình, đừng để tâm tới họ. Không thì chúng ta sẽ đến nơi khác, anh không cần nằm trong hộ khẩu của ngôi nhà đó
- Không được, đó là gia đình mà, đừng nói như thể là dễ dàng từ bỏ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Họ không coi anh là con và anh cũng thế. Anh biết em đang sợ hãi điều gì, nhưng mà anh ở luôn ở đây. Chỉ cần chúng ta không buông tay là mọi thứ đều ổn mà.
Anh nhìn cậu với đôi mắt đỏ dại:
- Chúng ta sẽ đến nơi khác, anh cũng không gọi bà ta là mẹ, anh cũng không dính dáng tới họ nữa. Cuộc đời anh từ bé đến lớn, ngoại trừ mẹ ruột và em thì không ai là quan trọng cả. Em là ánh sáng, là động lực để anh tin rằng tình yêu vẫn luôn tồn tại…
Tae Yang mỉm cười rồi nằm vào lòng anh:
- Em xin lỗi, em lại nghĩ nhiều rồi
- Không sao, thật may khi em nói ra những điều em bận tâm.
Một năm nữa lại trôi đi, cuộc đời với vòng luẩn quẩn quấn quanh cuộc sống bộn bề. Họ mới nhận nuôi một chú chó nhỏ vì anh sợ cậu ở một mình sẽ nhàm chán, nó tên là Danbi. Rảnh rỗi thì họ sẽ dẫn nó đi dạo, cậu còn mua cả quần áo và đồ chơi cho nó nữa. Họ chăm sóc chúng như một đứa trẻ thực sự và hết mực yêu thương
Dạo gần đây Tae Yang thường xuyên xuất hiện những cơn ho và tức ngực. Cậu biết phổi của mình kém nhưng cũng chủ quan mà không mấy để tâm. Còn Danbi cứ lại gần Tae Yang mà sủa liên tục. Nó ra vẻ gấp gáp nhưng dù sao nó cũng chỉ là một chú chó nên cậu không thể hiểu. Vài lần Kang Dae mua thuốc giảm đau cho cậu, nó sẽ cuống quýt mà chạy quanh túi thuốc rồi sủa ra ngoài. Kang Dae bật cười mà xoa đầu nó:
- Muốn ra ngoài chơi sao? Nhưng mà hôm nay ba nhỏ bị đau lưng nên không đi được đâu
- Ngày mai chúng ta sẽ cùng ra ngoài nên hôm nay Danbi ngoan ngoãn chút nhe.
Nó cứ sủa liên tục rồi cắn lấy túi thuốc. Anh liền lấy lại rồi tiến tới gần:
- Mày dạo này sao vậy? Mày thích lấy thuốc của ba nhỏ làm gì?
Danbi cứ sủa liên tục rồi chạy đi bới tìm thứ gì đó. Nó tha vào trong nhà một tờ giấy khám bệnh đã nhàu nát của cậu trước kia. Nó đặt chân của mình lên tờ giấy. Anh nhìn cậu rồi nhìn nó:
- Ý mày là gì? Muốn đưa ba nhỏ đến bệnh viện à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó chạy vòng quanh ra vẻ đồng ý. Anh đứng lên đi lại chỗ cậu:
- Em muốn đi viện để nó bớt làm loạn không?
- Ayaaa, em không sao đâu. Chắc tại nó thấy em thoa nhiều thuốc nên lo lắng ấy. Mà tất cả tại anh đấy, nếu anh nhẹ nhàng chút thì em đâu như này
Anh bật cười rồi hôn cậu:
- Tại em chứ, tại em cứ bày trước mắt anh thế thì sao nhịn nổi hả?
Danbi ngồi trong góc đang thở gấp gáp. Nó là muốn cho hai người này biết nên tìm đủ cách vậy mà lại bị cho là nghịch ngợm. Nhưng nó không bỏ cuộc, nó là đang muốn thông báo một thứ quan trọng cho họ.
Tae Yang vẫn làm nội trợ ở nhà, anh thì vẫn miệt mài kiếm tiền để lo cho tương lai của họ. Cậu tự nhận thấy bản thân dạo gần đây có chút không khỏe khi cứ ho mãi không dứt. Tae Yang nghĩ mình chỉ ốm vặt nên nhờ anh mua thuốc. Kang Dae ngồi một góc mà nhìn cậu cứ liên tục ho mà trong lòng cũng lo lắng không nguôi. Anh đứng dậy ôm lấy cậu từ phía sau:
- Em có muốn đi khám không? Anh thấy em ho nhiều lắm đấy, chắc không phải ốm đâu. Hình như Danbi biết gì về em nên mới ráo riết muốn em đến bệnh viện đó.
- Em không sao mà, nó sẽ nhanh chóng khỏi thôi
- Đừng cãi lời anh, ngày mai chúng ta sẽ tới bệnh viện
Sáng hôm sau khi anh vẫn đang ngủ, tiếng chó sủa khiến anh cáu gắt quát lớn:
- Danbi, im ngay đi, để cho bố ngủ
Tiếng sủa của nó nhanh hơn và gấp gáp hơn. Anh đưa tay lần mò cậu nhưng không thấy. Kang Dae vội bật dậy khi thấy bên cạnh trống rỗng và sự im lặng của cậu. Anh lao vội đến nhà tắm, nơi Danbi đang điên cuồng cắn loạn. Tae Yang ngồi bệt dưới sàn, máu còn vương vãi trên tay và sàn nhà tắm, cậu đang khó khăn thở mà nhìn anh. Kang Dae lúc ấy vô cùng hoảng,anh không biết làm gì ngoài việc trực tiếp trở cậu tới bệnh viện. Nằm ở ghế phụ phía sau, cậu không ngừng khóc vì những cơn đang dày vò. Tay anh cứng đờ, giọng nói run rẩy mà lao nhanh hơn trên con phố:
- Chúng ta sắp tới rồi, em đừng khóc nữa mà, anh sợ… Hức, xin em đừng làm sao cả…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro