Nhận ra
xsxxx
2024-07-17 17:57:14
Khung cảnh trong căn nhà vẫn quen thuộc như thế. Tae Yang lại đứng trong căn bếp lâu dần đã trở nên xa lạ. Những tiếng xì xèo và mùi thức ăn, sự ấm cúng bủa vây căn nhà. Kang Dae thức dậy, xờ xoạng xung quanh nhưng không thấy cậu. Anh bỗng bật dậy, hoảng hốt lao xuống nhà. Khi thấy cậu đứng đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tae Yang nghe thấy tiếng động thì quay đầu cười rạng rỡ:
- Anh dậy rồi sao, lại đây dùng bữa sáng nhé?
Kang Dae gãi đầu rồi một lúc sau xuống dùng bữa cùng cậu. Khi ăn xong, anh chủ động rửa bát, không dám để Tae Yang làm bất cứ thứ gì. Anh đi tới ngồi bên cạnh cậu:
- Chúng ta ra ngoài đi chơi nhé?
- Nhưng mà hôm nay em chưa có lau nhà nữa
Anh nhăn mặt tỏ ra tức giận nhưng không nỡ to tiếng:
- Việc nhà gì chứ? Đây sẽ là việc của anh. Em nên nhớ, bây giờ em không phải là giúp việc mà là người yêu anh đấy nhé.
Tae Yang mỉm cười:
- Em chỉ giúp thôi mà, anh còn việc ở công ty, không phải sao?
- Ở đó thì kệ, nhân viên tự lo được. Còn bây giờ đứng lên nào Tae Yang. Anh sẽ đưa em đi chơi
Trời xế chiều, họ cùng nhau trở lại căn hộ cũ của cậu để lấy đồ đạc còn sót lại. Kang Dae thu dọn quần áo và gấp chúng hộ cậu. Anh chợt nhìn thấy tấm ảnh của mình và đứa trẻ đó rơi trong góc tủ. Anh hơi giật mình vì sợ nếu để cậu nhìn thấy thì lại suy nghĩ không hay. Kang Dae vò nhàu nó rồi cất vào trong túi áo của mình.
Trên đường trở về, anh đã dừng lại rồi mua kem dâu mà cậu thích. Tae Yang ngồi trên xe chờ đợi, anh mua kem nhưng luôn quay đầu nhìn về chỗ cậu mỉm cười. Điện thoại trong tay cậu đột nhiên rơi xuống, cậu cắm cúi tìm nó dưới gầm ghế và vô tình nhặt được một thứ gì đó đã bị vò nát. Lúc nãy là Kang Dae đã ném nó xuống vì để trong túi áo có chút vướng víu
Lòng tò mì trong cậu khơi dậy, dòng chữ mờ nhạt ở sau tấm ảnh khiến cậu chú ý “ Tốt nghiệp cấp hai “:
Có lẽ là anh Kang Dae hồi nhỏ nhỉ? Không biết anh ấy trông thế nào nữa…
Vừa định mở thì anh cũng cùng lúc đi vào. Cậu để gọn nó sang một bên rồi nhận lấy kem từ tay anh. Tae Yang ngây ngô dơ nó lên:
- Đây là ảnh của anh à? Sao lại vò nó như thế? Em mở ra xem nhé?
Nụ cười của Kang Dae sượng lại, anh sợ cậu khi nhìn thấy đứa trẻ đó sẽ nhớ tới hình ảnh của chính mình. Anh không muốn cậu nghĩ như thế, chỉ muốn cậu là cậu chứ không phải ẩn nấp dưới bóng hình ai khác. Tae Yang suy nghĩ rất nhiều và hay tiêu cực nhưng nếu bây giờ lấy lại thì chỉ càng khiến cậu sinh nghi. Thế nên anh liền cầm chặt lấy tay cậu, ánh mắt đầy chân thành:
- Tae Yang này, đây chỉ là một bức ảnh bình thường và nó chỉ đặc biệt ở chỗ rằng đây chính là dung mạo của anh trước khi phẫy thuật. Trong bức ảnh còn có người khác. Anh chỉ mong em đừng suy nghĩ quá nhiều, em nhé?
Tae Yang gật đầu và lời giải thích của Kang Dae chỉ khiến cậu thêm nghi hoặc. Bức ảnh mở ra, cậu tròn mắt, tay run rẩy mà không dám tin. Cậu nhìn anh rồi nhìn vào tấm ảnh. Anh sợ hãi khi thấy cậu như thế nên liền ôm chặt:
- Em sao vậy?
Giọng cậu nghẹn ứ mà gọi ra cái tên xa lạ:
- Beom Seok…
Kang Dae giật mình mà đẩy cậu ra:
- Em, em nói gì vậy? Sao em…
Tae Yang chợt òa lên bật khóc thành tiếng:
- Đúng là anh rồi này, chúng ta đúng là tìm thấy nhau rồi, hức…
Anh vẫn ngơ ngác ngồi đó bởi vì anh chưa tin vào hiện thực. Cái tên Beom Seok chính là tên thật của anh, cái tên chỉ có mình cậu là người ngoài được biết. Vốn dĩ anh không dùng tên gọi đó vì đó là cái tên mà mẹ ruột đặt cho anh. Kang Dae không muốn nhắc đến nó vì mỗi khi nghe thấy cái tên ấy sẽ lại là kí ức đau buồn. Năm ấy, Tae Yang là ngoại lệ, dù không thích đứa trẻ mè nheo đó nhưng anh vẫn kể hết cho cậu nghe về những bí mật của mình vì cậu trông đáng tin hơn bất kì ai khác. Vậy mà sai tai nạn, anh mất hết kí ức về cậu, trong tâm trí chỉ còn lưu lại những hình bóng phai mờ…
Vai anh khẽ run mà lau đi nước mắt trên mặt cậu:
- Tae Yang à, sao em lại biết cái tên đó?
- Hức, anh còn không nhận ra sao? Đứa trẻ phía sau anh là em mà. Anh thay đổi nhiều quá, ức…
Kang Dae bật cười rồi dang rộng tay ôm lấy cậu:
- Là em sao? Haaa, được rồi, không quan trọng nữa. Bây giờ có là em hay không thì anh cũng không để tâm. Anh bây giờ chỉ biết rằng anh yêu Tae Yang của anh thôi. Nhưng cũng thật may vì chúng ta đã tìm lại được nhau, em nhỉ?
Cái cảm giác người mà mình thực yêu chính và cái người in hằn trong tâm trí suốt bao năm cùng là một người đúng thật là không gì sánh nổi. Kang Dae không định rõ cảm xúc của mình hồi đó nhưng hiện tại thì anh rõ hơn bao giờ hết. Anh là đang yêu cậu, tình yêu mà chỉ có mình cậu mới nhận được
Tae Yang thì cứ khóc mãi vì Beom Seok là người mà cậu điên cuồng bám theo hồi nhỏ. Trong tâm trí cậu không bị lu mờ đi bóng dáng ấy vì ở cái độ tuổi non nớt, tất cả dường như là chân thành. Cậu khóc vì hạnh phúc và vẫn còn nhớ mãi cái lời hẹn thề của anh trước khi anh tốt nghiệp.
- Anh dậy rồi sao, lại đây dùng bữa sáng nhé?
Kang Dae gãi đầu rồi một lúc sau xuống dùng bữa cùng cậu. Khi ăn xong, anh chủ động rửa bát, không dám để Tae Yang làm bất cứ thứ gì. Anh đi tới ngồi bên cạnh cậu:
- Chúng ta ra ngoài đi chơi nhé?
- Nhưng mà hôm nay em chưa có lau nhà nữa
Anh nhăn mặt tỏ ra tức giận nhưng không nỡ to tiếng:
- Việc nhà gì chứ? Đây sẽ là việc của anh. Em nên nhớ, bây giờ em không phải là giúp việc mà là người yêu anh đấy nhé.
Tae Yang mỉm cười:
- Em chỉ giúp thôi mà, anh còn việc ở công ty, không phải sao?
- Ở đó thì kệ, nhân viên tự lo được. Còn bây giờ đứng lên nào Tae Yang. Anh sẽ đưa em đi chơi
Trời xế chiều, họ cùng nhau trở lại căn hộ cũ của cậu để lấy đồ đạc còn sót lại. Kang Dae thu dọn quần áo và gấp chúng hộ cậu. Anh chợt nhìn thấy tấm ảnh của mình và đứa trẻ đó rơi trong góc tủ. Anh hơi giật mình vì sợ nếu để cậu nhìn thấy thì lại suy nghĩ không hay. Kang Dae vò nhàu nó rồi cất vào trong túi áo của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường trở về, anh đã dừng lại rồi mua kem dâu mà cậu thích. Tae Yang ngồi trên xe chờ đợi, anh mua kem nhưng luôn quay đầu nhìn về chỗ cậu mỉm cười. Điện thoại trong tay cậu đột nhiên rơi xuống, cậu cắm cúi tìm nó dưới gầm ghế và vô tình nhặt được một thứ gì đó đã bị vò nát. Lúc nãy là Kang Dae đã ném nó xuống vì để trong túi áo có chút vướng víu
Lòng tò mì trong cậu khơi dậy, dòng chữ mờ nhạt ở sau tấm ảnh khiến cậu chú ý “ Tốt nghiệp cấp hai “:
Có lẽ là anh Kang Dae hồi nhỏ nhỉ? Không biết anh ấy trông thế nào nữa…
Vừa định mở thì anh cũng cùng lúc đi vào. Cậu để gọn nó sang một bên rồi nhận lấy kem từ tay anh. Tae Yang ngây ngô dơ nó lên:
- Đây là ảnh của anh à? Sao lại vò nó như thế? Em mở ra xem nhé?
Nụ cười của Kang Dae sượng lại, anh sợ cậu khi nhìn thấy đứa trẻ đó sẽ nhớ tới hình ảnh của chính mình. Anh không muốn cậu nghĩ như thế, chỉ muốn cậu là cậu chứ không phải ẩn nấp dưới bóng hình ai khác. Tae Yang suy nghĩ rất nhiều và hay tiêu cực nhưng nếu bây giờ lấy lại thì chỉ càng khiến cậu sinh nghi. Thế nên anh liền cầm chặt lấy tay cậu, ánh mắt đầy chân thành:
- Tae Yang này, đây chỉ là một bức ảnh bình thường và nó chỉ đặc biệt ở chỗ rằng đây chính là dung mạo của anh trước khi phẫy thuật. Trong bức ảnh còn có người khác. Anh chỉ mong em đừng suy nghĩ quá nhiều, em nhé?
Tae Yang gật đầu và lời giải thích của Kang Dae chỉ khiến cậu thêm nghi hoặc. Bức ảnh mở ra, cậu tròn mắt, tay run rẩy mà không dám tin. Cậu nhìn anh rồi nhìn vào tấm ảnh. Anh sợ hãi khi thấy cậu như thế nên liền ôm chặt:
- Em sao vậy?
Giọng cậu nghẹn ứ mà gọi ra cái tên xa lạ:
- Beom Seok…
Kang Dae giật mình mà đẩy cậu ra:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em, em nói gì vậy? Sao em…
Tae Yang chợt òa lên bật khóc thành tiếng:
- Đúng là anh rồi này, chúng ta đúng là tìm thấy nhau rồi, hức…
Anh vẫn ngơ ngác ngồi đó bởi vì anh chưa tin vào hiện thực. Cái tên Beom Seok chính là tên thật của anh, cái tên chỉ có mình cậu là người ngoài được biết. Vốn dĩ anh không dùng tên gọi đó vì đó là cái tên mà mẹ ruột đặt cho anh. Kang Dae không muốn nhắc đến nó vì mỗi khi nghe thấy cái tên ấy sẽ lại là kí ức đau buồn. Năm ấy, Tae Yang là ngoại lệ, dù không thích đứa trẻ mè nheo đó nhưng anh vẫn kể hết cho cậu nghe về những bí mật của mình vì cậu trông đáng tin hơn bất kì ai khác. Vậy mà sai tai nạn, anh mất hết kí ức về cậu, trong tâm trí chỉ còn lưu lại những hình bóng phai mờ…
Vai anh khẽ run mà lau đi nước mắt trên mặt cậu:
- Tae Yang à, sao em lại biết cái tên đó?
- Hức, anh còn không nhận ra sao? Đứa trẻ phía sau anh là em mà. Anh thay đổi nhiều quá, ức…
Kang Dae bật cười rồi dang rộng tay ôm lấy cậu:
- Là em sao? Haaa, được rồi, không quan trọng nữa. Bây giờ có là em hay không thì anh cũng không để tâm. Anh bây giờ chỉ biết rằng anh yêu Tae Yang của anh thôi. Nhưng cũng thật may vì chúng ta đã tìm lại được nhau, em nhỉ?
Cái cảm giác người mà mình thực yêu chính và cái người in hằn trong tâm trí suốt bao năm cùng là một người đúng thật là không gì sánh nổi. Kang Dae không định rõ cảm xúc của mình hồi đó nhưng hiện tại thì anh rõ hơn bao giờ hết. Anh là đang yêu cậu, tình yêu mà chỉ có mình cậu mới nhận được
Tae Yang thì cứ khóc mãi vì Beom Seok là người mà cậu điên cuồng bám theo hồi nhỏ. Trong tâm trí cậu không bị lu mờ đi bóng dáng ấy vì ở cái độ tuổi non nớt, tất cả dường như là chân thành. Cậu khóc vì hạnh phúc và vẫn còn nhớ mãi cái lời hẹn thề của anh trước khi anh tốt nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro