Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Bị Nhốt Lại
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Khi Phàn Quỳnh tỉnh lại thì đã là xế chiều của ngày hôm sau.
Toàn thân cô đau nhức như bị xe tải cán qua hàng trăm lần, nhất là nơi riêng tư giữa hai chân vừa sưng vừa đau. Tôi hôm qua Thẩm Tư Niên hoàn toàn không biết tiết chế, chắc chắn chỗ đó đã bị ma sát đến trầy cả da rồi.
Nghĩ đến Thẩm Tư Niên, Phàn Quỳnh chỉ muốn giết hắn luôn và ngay.
Đôi tay run rẩy vén chăn lên, Phàn Quỳnh giãy giụa muốn xuống giường nhưng hai chân bủn rủn vô lực không thể đứng vững, kết quả bị ngã sụp xuống đất với tư thế chó ăn phân.
Thím Lý nghe thấy tiếng động lập tức mở cửa ra, nhìn thấy Phàn Quỳnh bị ngã xuống đất thì vội vàng lại gần đỡ cô dậy. Nhìn vô số vết tích mập mờ trên người cô, ánh mắt thím Lý đầy thương tiếc và đau lòng: “Tiên sinh không tiết chế gì cả!”
“Thím Lý, cứ để cháu ở đây cũng được, thím ra ngoài trước đi.”
Thẩm Tư Niên đang đứng ngoài cửa, nhìn Phàn Quỳnh yếu ớt đứng không vững cũng không hề biến sắc, dường như kẻ đầu têu của tất cả mọi chuyện không phải là hắn vậy.
Thím Lý đỡ Phàn Quỳnh ngồi lên giường rồi gật đầu đi ra ngoài.
Thẩm Tư Niên bước đến trước mặt cô, giơ tay vén váy ngủ của cô lên, Phàn Quỳnh giật mình, hô: “Anh làm gì vậy?”
“Bôi thuốc cho em.” Thẩm Tư Niên lấy một bình thuốc mỡ ra, im lặng cởi đồ lót của cô ra, Phàn Quỳnh vội vàng đè tay hắn lại, la lên: “Để tôi tự làm.”
“Ồ.” Thẩm Tư Niên khẽ cười: “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu, còn xấu hổ cái gì?” Nói xong, ngón tay hắn quét một ít thuốc mỡ đưa vào trong hoa huyệt Phàn Quỳnh.
“Ưm...” Phàn Quỳnh cắn môi dưới, bất giác kẹp chặt hai chân lại. Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu cảm giác đau đớn nóng rát, ngón tay Thẩm Tư Niên cọ xát lung tung trong hoa huyệt Phàn Quỳnh khiến hơi thở của cô càng lúc càng gấp rút, tim đập thình thịch, chỉ có thể yếu ớt nắm cánh tay hắn: “Đủ rồi...”
Nhìn phản ứng của Phàn Quỳnh, Thẩm Tư Niên nhíu mày: “Có cảm giác à? Đáng yêu thật đấy!”
May mà Thẩm Tư Niên chưa cầm thú đến mức dựa vào việc bôi thuốc mà bổ nhào lên người Phàn Quỳnh, đoán chừng cũng biết hôm qua hành vi của hắn quá đáng quá mức nên sau khi bôi thuốc cho cô, hắn liền rút ngón tay ra luôn.
Vừa cầm khăn tay lên lau sạch ngón tay thì thím Lý bưng một bát cháo thịt gà nóng hổi vào phòng.
“Ăn chút gì đi, bổ sung thể lực.” Thẩm Tư Niên giúp Phàn Quỳnh thổi nguội thìa cháo rồi đưa đến bên miệng cô: “Kẻo đến đêm lại không có sức.”
Phàn Quỳnh vốn muốn quay đầu sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến Thẩm Tư Niên nhưng cái bụng đói khát đã cồn cào khó chịu, mùi cháo thịt thơm nức mũi không ngừng mời gọi cô. Cuối cùng, cô vẫn không có khí phách nuốt thìa cháo Thẩm Tư Niên đưa tới vào bụng.
Làm khổ ai cũng không thể để bụng mình chịu khổ, ăn no rồi mới có sức phản kháng.
Sau khi Phàn Quỳnh ăn no, Thẩm Tư Niên bưng cái bát không đứng lên, chỉ để lại một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi xoay người rời đi.
Đột nhiên có dự cảm không tốt...
“Chờ chút!” Phàn Quỳnh muốn gọi Thẩm Tư Niên lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, bất chấp đôi chân run rẩy, cô vội vàng nhảy xuống giường chạy về phía cửa phòng, nắm lấy tay cầm thửa vặn nhưng vặn thế nào cũng không ra.
Quả nhiên!
Cái tên khốn kiếp Thẩm Tư Niên đã khóa trái cửa nhốt cô trong phòng!
“Mở cửa! Mau thả tôi ra! Thẩm Tư Niên, tên khốn kia! Anh không thể nhốt tôi lại được!” Phàn Quỳnh liên tục đập cửa và hét to nhưng bên ngoài không có một tiếng động nào.
Toàn thân cô đau nhức như bị xe tải cán qua hàng trăm lần, nhất là nơi riêng tư giữa hai chân vừa sưng vừa đau. Tôi hôm qua Thẩm Tư Niên hoàn toàn không biết tiết chế, chắc chắn chỗ đó đã bị ma sát đến trầy cả da rồi.
Nghĩ đến Thẩm Tư Niên, Phàn Quỳnh chỉ muốn giết hắn luôn và ngay.
Đôi tay run rẩy vén chăn lên, Phàn Quỳnh giãy giụa muốn xuống giường nhưng hai chân bủn rủn vô lực không thể đứng vững, kết quả bị ngã sụp xuống đất với tư thế chó ăn phân.
Thím Lý nghe thấy tiếng động lập tức mở cửa ra, nhìn thấy Phàn Quỳnh bị ngã xuống đất thì vội vàng lại gần đỡ cô dậy. Nhìn vô số vết tích mập mờ trên người cô, ánh mắt thím Lý đầy thương tiếc và đau lòng: “Tiên sinh không tiết chế gì cả!”
“Thím Lý, cứ để cháu ở đây cũng được, thím ra ngoài trước đi.”
Thẩm Tư Niên đang đứng ngoài cửa, nhìn Phàn Quỳnh yếu ớt đứng không vững cũng không hề biến sắc, dường như kẻ đầu têu của tất cả mọi chuyện không phải là hắn vậy.
Thím Lý đỡ Phàn Quỳnh ngồi lên giường rồi gật đầu đi ra ngoài.
Thẩm Tư Niên bước đến trước mặt cô, giơ tay vén váy ngủ của cô lên, Phàn Quỳnh giật mình, hô: “Anh làm gì vậy?”
“Bôi thuốc cho em.” Thẩm Tư Niên lấy một bình thuốc mỡ ra, im lặng cởi đồ lót của cô ra, Phàn Quỳnh vội vàng đè tay hắn lại, la lên: “Để tôi tự làm.”
“Ồ.” Thẩm Tư Niên khẽ cười: “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu, còn xấu hổ cái gì?” Nói xong, ngón tay hắn quét một ít thuốc mỡ đưa vào trong hoa huyệt Phàn Quỳnh.
“Ưm...” Phàn Quỳnh cắn môi dưới, bất giác kẹp chặt hai chân lại. Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu cảm giác đau đớn nóng rát, ngón tay Thẩm Tư Niên cọ xát lung tung trong hoa huyệt Phàn Quỳnh khiến hơi thở của cô càng lúc càng gấp rút, tim đập thình thịch, chỉ có thể yếu ớt nắm cánh tay hắn: “Đủ rồi...”
Nhìn phản ứng của Phàn Quỳnh, Thẩm Tư Niên nhíu mày: “Có cảm giác à? Đáng yêu thật đấy!”
May mà Thẩm Tư Niên chưa cầm thú đến mức dựa vào việc bôi thuốc mà bổ nhào lên người Phàn Quỳnh, đoán chừng cũng biết hôm qua hành vi của hắn quá đáng quá mức nên sau khi bôi thuốc cho cô, hắn liền rút ngón tay ra luôn.
Vừa cầm khăn tay lên lau sạch ngón tay thì thím Lý bưng một bát cháo thịt gà nóng hổi vào phòng.
“Ăn chút gì đi, bổ sung thể lực.” Thẩm Tư Niên giúp Phàn Quỳnh thổi nguội thìa cháo rồi đưa đến bên miệng cô: “Kẻo đến đêm lại không có sức.”
Phàn Quỳnh vốn muốn quay đầu sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến Thẩm Tư Niên nhưng cái bụng đói khát đã cồn cào khó chịu, mùi cháo thịt thơm nức mũi không ngừng mời gọi cô. Cuối cùng, cô vẫn không có khí phách nuốt thìa cháo Thẩm Tư Niên đưa tới vào bụng.
Làm khổ ai cũng không thể để bụng mình chịu khổ, ăn no rồi mới có sức phản kháng.
Sau khi Phàn Quỳnh ăn no, Thẩm Tư Niên bưng cái bát không đứng lên, chỉ để lại một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi xoay người rời đi.
Đột nhiên có dự cảm không tốt...
“Chờ chút!” Phàn Quỳnh muốn gọi Thẩm Tư Niên lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, bất chấp đôi chân run rẩy, cô vội vàng nhảy xuống giường chạy về phía cửa phòng, nắm lấy tay cầm thửa vặn nhưng vặn thế nào cũng không ra.
Quả nhiên!
Cái tên khốn kiếp Thẩm Tư Niên đã khóa trái cửa nhốt cô trong phòng!
“Mở cửa! Mau thả tôi ra! Thẩm Tư Niên, tên khốn kia! Anh không thể nhốt tôi lại được!” Phàn Quỳnh liên tục đập cửa và hét to nhưng bên ngoài không có một tiếng động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro