Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chiến Trường Bi...
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
“Em không thích ăn rau xanh thì sau này cứ để tôi ăn cho, nếu gả cho tôi, tôi cam đoan về sau ngày nào em cũng được ăn thịt.”
Khóe miệng Phàn Quỳnh giật giật, có nỗi khổ mà không nói thành lời.
Ha ha, tạ ơn ngài! Ngài làm vậy là muốn tôi bị ung thư à?
Chọn món xong, nhân viên phục vụ cấp tốc rời đi như bôi dầu dưới chân.
Chỉ một lát sau đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, dù gì cũng đã bao cả quán rồi mà!
Thẩm Tư Niên nhàn nhã cầm đũa gắp một cái sủi cảo hấp thủy tinh đặt vào bát Phàn Quỳnh: “Chẳng phải em muốn ăn cái này lắm à? Mau ăn đi.”
Từ Phượng Thành không cam lòng yếu thế, y cũng gắp một miếng thịt bò viên đặt vào bát Phàn Quỳnh: “Em thích ăn thịt, ăn cái này đi.”
Phàn Quỳnh nhìn vào bát, sủi cảo hấp thủy tinh xinh xắn đáng yêu, hạt vừng màu đen làm mắt cá vàng, trên đầu có vàng lá trang trí, phần thân màu trắng đỏ vô cùng đẹp mắt, thịt bò viên trông cũng nhiều nước ngon miệng, chỉ nhìn cũng đoán được nếu cắn một miếng sẽ có nước phun ra, hương thơm lưu luyến quanh răng môi.
Nhưng mà...
Cô vừa đưa đũa đến gần miếng thịt bò đã nghe Thẩm Tư Niên ho “khụ” một tiếng cảnh cáo, thế là đôi đũa lập tức chuyển hướng kẹp lấy miếng sủi cảo hấp. Từ Phượng Thành thấy vậy thì tủi thân nhìn cô chằm chằm, im lặng lên án.
Cô có thể làm gì đây? Tất nhiên là lựa chọn để Từ Phượng Thành tiếp tục tủi thân! Dù gì cô cũng đang sống dưới mái hiên nhà Thẩm Tư Niên, nhất định phải phục tùng dưới dâm uy của hắn.
Nhưng Từ Phượng Thành không hề từ bỏ dễ dàng, thừa dịp Phàn Quỳnh đang im lặng cúi đầu ăn cơm, ỷ y vào thân phận quân nhân phản ứng nhanh nhẹn giúp cô lau hạt cơm dính bên má.
Ngón cái hơi chai sần lướt qua gò má mịn màng của Phàn Quỳnh khiến cô sửng sốt, vô thức liếc nhìn Từ Phượng Thành, chỉ thấy y đưa hạt cơm vào miệng rồi cười nói: “Em là mèo con à? Ăn cơm còn dính lên tận mặt.”
Đây có được coi là trêu chọc không? Có phải cô vừa bị trêu chọc không? Phàn Quỳnh không dám chắc.
“Cạch.”
Thẩm Tư Niên nặng nề đặt đũa xuống, đứng bật dậy đi sang bên cạnh Phàn Quỳnh, cầm khăn tay liên tục ma sát chỗ vừa rồi ngón tay Từ Phượng Thành chạm vào. Phàn Quỳnh bị biểu cảm u ám của Thẩm Tư Niên dọa sợ không dám phản kháng, làn da cô non mềm bị hắn chà xát như vậy, chẳng mấy chốc đã đỏ ửng.
Từ Phượng Thành cũng đứng dậy, dừng sức bắt lấy bàn tay đang xoa má Phàn Quỳnh, chất vấn: “Anh làm cái gì vậy? Mặt cô ấy bị anh làm đỏ hết rồi kìa!”
Thẩm Tư Niên hung dữ trừng mắt nhìn Từ Phượng Thành: “Anh đụng vào cô ấy, tôi muốn lau sạch hộ cô ấy.”
Tình thế giằng co lại bắt đầu tái hiện.
Phàn Quỳnh nhăn mặt khổ sở, bữa cơm này có còn ăn ngon được nữa không hả? Cứ tiếp tục như vậy chắc cô không tiêu hóa được mất!
Khóe miệng Phàn Quỳnh giật giật, có nỗi khổ mà không nói thành lời.
Ha ha, tạ ơn ngài! Ngài làm vậy là muốn tôi bị ung thư à?
Chọn món xong, nhân viên phục vụ cấp tốc rời đi như bôi dầu dưới chân.
Chỉ một lát sau đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, dù gì cũng đã bao cả quán rồi mà!
Thẩm Tư Niên nhàn nhã cầm đũa gắp một cái sủi cảo hấp thủy tinh đặt vào bát Phàn Quỳnh: “Chẳng phải em muốn ăn cái này lắm à? Mau ăn đi.”
Từ Phượng Thành không cam lòng yếu thế, y cũng gắp một miếng thịt bò viên đặt vào bát Phàn Quỳnh: “Em thích ăn thịt, ăn cái này đi.”
Phàn Quỳnh nhìn vào bát, sủi cảo hấp thủy tinh xinh xắn đáng yêu, hạt vừng màu đen làm mắt cá vàng, trên đầu có vàng lá trang trí, phần thân màu trắng đỏ vô cùng đẹp mắt, thịt bò viên trông cũng nhiều nước ngon miệng, chỉ nhìn cũng đoán được nếu cắn một miếng sẽ có nước phun ra, hương thơm lưu luyến quanh răng môi.
Nhưng mà...
Cô vừa đưa đũa đến gần miếng thịt bò đã nghe Thẩm Tư Niên ho “khụ” một tiếng cảnh cáo, thế là đôi đũa lập tức chuyển hướng kẹp lấy miếng sủi cảo hấp. Từ Phượng Thành thấy vậy thì tủi thân nhìn cô chằm chằm, im lặng lên án.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có thể làm gì đây? Tất nhiên là lựa chọn để Từ Phượng Thành tiếp tục tủi thân! Dù gì cô cũng đang sống dưới mái hiên nhà Thẩm Tư Niên, nhất định phải phục tùng dưới dâm uy của hắn.
Nhưng Từ Phượng Thành không hề từ bỏ dễ dàng, thừa dịp Phàn Quỳnh đang im lặng cúi đầu ăn cơm, ỷ y vào thân phận quân nhân phản ứng nhanh nhẹn giúp cô lau hạt cơm dính bên má.
Ngón cái hơi chai sần lướt qua gò má mịn màng của Phàn Quỳnh khiến cô sửng sốt, vô thức liếc nhìn Từ Phượng Thành, chỉ thấy y đưa hạt cơm vào miệng rồi cười nói: “Em là mèo con à? Ăn cơm còn dính lên tận mặt.”
Đây có được coi là trêu chọc không? Có phải cô vừa bị trêu chọc không? Phàn Quỳnh không dám chắc.
“Cạch.”
Thẩm Tư Niên nặng nề đặt đũa xuống, đứng bật dậy đi sang bên cạnh Phàn Quỳnh, cầm khăn tay liên tục ma sát chỗ vừa rồi ngón tay Từ Phượng Thành chạm vào. Phàn Quỳnh bị biểu cảm u ám của Thẩm Tư Niên dọa sợ không dám phản kháng, làn da cô non mềm bị hắn chà xát như vậy, chẳng mấy chốc đã đỏ ửng.
Từ Phượng Thành cũng đứng dậy, dừng sức bắt lấy bàn tay đang xoa má Phàn Quỳnh, chất vấn: “Anh làm cái gì vậy? Mặt cô ấy bị anh làm đỏ hết rồi kìa!”
Thẩm Tư Niên hung dữ trừng mắt nhìn Từ Phượng Thành: “Anh đụng vào cô ấy, tôi muốn lau sạch hộ cô ấy.”
Tình thế giằng co lại bắt đầu tái hiện.
Phàn Quỳnh nhăn mặt khổ sở, bữa cơm này có còn ăn ngon được nữa không hả? Cứ tiếp tục như vậy chắc cô không tiêu hóa được mất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro