Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Công Cuộc Lấy L...
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Mấy hôm nay Thẩm Tư Niên lấy lý do “Bên ngoài loạn lạc, không được chạy lung tung” để giam lỏng Phàn Quỳnh trong nhà.
Mặc dù lúc trước Phàn Quỳnh cũng chẳng có nhiều cơ hội ra ngoài nhưng thỉnh thoảng tâm trạng Thẩm Tư Niên tốt cũng sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố, mua sắm.
Ở hiện đại, Phàn Quỳnh chính là một trạch nữ chính hiệu, cô có thể ở nhà suốt một tháng không ra khỏi cửa, cả ngày nằm trong phòng đọc tiểu thuyết, xem phim, lướt điện thoại, nhưng đó là dưới tình huống có máy tính có điện thoại cơ!
Ở thời đại này chẳng có cái gì cả, hình thức giải trí cũng ít, hết khiêu vũ lại nghe hí kịch. Cô không biết khiêu vũ, nghe hí kịch cũng chẳng hiểu, chỉ có thể cầm tiểu thuyết chú Lý mua mà đọc để giải sầu.
Lúc đầu còn có thể đọc say sưa ngon lành nhưng đọc nhiều rồi thì bắt đầu thấy chán, các tình tiết cứ na ná như nhau, không có sự kích thích như tiểu thuyết hiện đại, chẳng mấy chốc đã chán không muốn sờ.
Thế là cô chuyển mục tiêu lên người Thẩm Tư Niên.
Khi Thẩm Tư Niên từ bên ngoài trở về, Phàn Quỳnh lập tức chạy ra cổng nghênh đón, ân cần cởi áo khoác ra cho hắn rồi mỉm cười thật tươi chào hỏi: “Tam gia vất vả rồi.”
Thẩm Tư Niên mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh, ánh mắt như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng vẫn không vạch trần, muốn xem cô định làm gì.
“Hôm nay đích thân tôi xuống bếp nấu rất nhiều món mà Tam gia thích ăn đấy, Tam gia nhất định phải nếm thử nha.”
Nắm tay Phàn Quỳnh đi vào nhà ăn, Thẩm Tư Niên cười hỏi: “Thức ăn em nấu có ăn được không? Không bị đau bụng chứ?”
“Không đâu, tôi đã nếm thử hết rồi, đảm bảo không có vấn đề gì cả.” Phàn Quỳnh vỗ ngực cam đoan.
Hừ, lần sau sẽ nấu cho anh tí đậu cằm, để anh biết thế nào đã là đau bụng thật sự.
Thẩm Tư Niên ngồi xuống, khóe mắt liếc nhìn ngực cô: “Đừng vỗ mạnh thế, vỗ bẹp mất thì tiếc lắm.”
Tôi nhịn! Phàn Quỳnh lén siết chặt nắm đấm, cố rặn ra một nụ cười tươi rói rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tư Niên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát hắn: “Tam gia nếm thử xem.”
Thẩm Tư Niên hơi nhíu mày, cũng không động đũa mà chỉ mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh.
Tôi lại nhịn!
Ai bảo cô đang phải cầu xin người ta chứ?
Phàn Quỳnh lại gắp một cục thịt viên đưa đến bên miệng Thẩm Tư Niên: “Tam gia, tôi đút cho ngài ăn nha.”
Cuối cùng Thẩm Tư Niên cũng chịu mở cái miệng vàng ngọc ra cắn một miếng thịt viên, ánh mắt không dời khỏi Phàn Quỳnh nửa giây, dường như thứ hắn ăn không phải thịt viên mà chính là cô.
Bị ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm, Phàn Quỳnh hơi sợ, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì chỉ có thể kiềm chế không nổi da gà.
Thẩm Tư Niên nuốt nốt miếng thịt viên còn lại rồi từ chối Phàn Quỳnh gắp miếng tiếp theo, hắn cầm khăn ăn lên lau miệng, hỏi: “Nói đi, muốn xin tôi cái gì?”
Phàn Quỳnh phấn khích nghiêng người về phía trước, dùng đôi mắt ướt sũng như nai con đầy vẻ cầu xin nhìn Thẩm Tư Niên.
“Ở trong nhà nhàm chán lắm, tôi muốn đi ra ngoài được không?”
“Cầu xin tôi đi.”
“Cầu xin anh! Xin anh đấy! Tôi van cầu anh mà!”
Mặc dù lúc trước Phàn Quỳnh cũng chẳng có nhiều cơ hội ra ngoài nhưng thỉnh thoảng tâm trạng Thẩm Tư Niên tốt cũng sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố, mua sắm.
Ở hiện đại, Phàn Quỳnh chính là một trạch nữ chính hiệu, cô có thể ở nhà suốt một tháng không ra khỏi cửa, cả ngày nằm trong phòng đọc tiểu thuyết, xem phim, lướt điện thoại, nhưng đó là dưới tình huống có máy tính có điện thoại cơ!
Ở thời đại này chẳng có cái gì cả, hình thức giải trí cũng ít, hết khiêu vũ lại nghe hí kịch. Cô không biết khiêu vũ, nghe hí kịch cũng chẳng hiểu, chỉ có thể cầm tiểu thuyết chú Lý mua mà đọc để giải sầu.
Lúc đầu còn có thể đọc say sưa ngon lành nhưng đọc nhiều rồi thì bắt đầu thấy chán, các tình tiết cứ na ná như nhau, không có sự kích thích như tiểu thuyết hiện đại, chẳng mấy chốc đã chán không muốn sờ.
Thế là cô chuyển mục tiêu lên người Thẩm Tư Niên.
Khi Thẩm Tư Niên từ bên ngoài trở về, Phàn Quỳnh lập tức chạy ra cổng nghênh đón, ân cần cởi áo khoác ra cho hắn rồi mỉm cười thật tươi chào hỏi: “Tam gia vất vả rồi.”
Thẩm Tư Niên mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh, ánh mắt như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng vẫn không vạch trần, muốn xem cô định làm gì.
“Hôm nay đích thân tôi xuống bếp nấu rất nhiều món mà Tam gia thích ăn đấy, Tam gia nhất định phải nếm thử nha.”
Nắm tay Phàn Quỳnh đi vào nhà ăn, Thẩm Tư Niên cười hỏi: “Thức ăn em nấu có ăn được không? Không bị đau bụng chứ?”
“Không đâu, tôi đã nếm thử hết rồi, đảm bảo không có vấn đề gì cả.” Phàn Quỳnh vỗ ngực cam đoan.
Hừ, lần sau sẽ nấu cho anh tí đậu cằm, để anh biết thế nào đã là đau bụng thật sự.
Thẩm Tư Niên ngồi xuống, khóe mắt liếc nhìn ngực cô: “Đừng vỗ mạnh thế, vỗ bẹp mất thì tiếc lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhịn! Phàn Quỳnh lén siết chặt nắm đấm, cố rặn ra một nụ cười tươi rói rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tư Niên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát hắn: “Tam gia nếm thử xem.”
Thẩm Tư Niên hơi nhíu mày, cũng không động đũa mà chỉ mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh.
Tôi lại nhịn!
Ai bảo cô đang phải cầu xin người ta chứ?
Phàn Quỳnh lại gắp một cục thịt viên đưa đến bên miệng Thẩm Tư Niên: “Tam gia, tôi đút cho ngài ăn nha.”
Cuối cùng Thẩm Tư Niên cũng chịu mở cái miệng vàng ngọc ra cắn một miếng thịt viên, ánh mắt không dời khỏi Phàn Quỳnh nửa giây, dường như thứ hắn ăn không phải thịt viên mà chính là cô.
Bị ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm, Phàn Quỳnh hơi sợ, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì chỉ có thể kiềm chế không nổi da gà.
Thẩm Tư Niên nuốt nốt miếng thịt viên còn lại rồi từ chối Phàn Quỳnh gắp miếng tiếp theo, hắn cầm khăn ăn lên lau miệng, hỏi: “Nói đi, muốn xin tôi cái gì?”
Phàn Quỳnh phấn khích nghiêng người về phía trước, dùng đôi mắt ướt sũng như nai con đầy vẻ cầu xin nhìn Thẩm Tư Niên.
“Ở trong nhà nhàm chán lắm, tôi muốn đi ra ngoài được không?”
“Cầu xin tôi đi.”
“Cầu xin anh! Xin anh đấy! Tôi van cầu anh mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro