Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Người Đẹp Sẽ Kh...
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Phàn Quỳnh đứng ngoài cửa nhìn Thẩm Tư Niên đang nằm nghiêng trên giường, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, lông mày cong cong, nốt ruồi nơi khóe mắt trông lại càng thêm gợi cảm.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, hắn nhìn Phàn Quỳnh, nói: “Lại đây.”
Đây rõ ràng là dấu hiệu của thú tính sắp tái phát!
Nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm đầu tiên mà cô đến đây, Phàn Quỳnh dán lưng vào cửa phòng, gượng cười nói: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, sao anh không ngủ trước đi?”
Thẩm Tư Niên ung dung nói một câu với chất giọng lười biếng gợi cảm: “Tự em tới hay để tôi bắt em, chọn một cái.”
“Hay là... Anh ngủ trước đi? Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh…”
Phàn Quỳnh cố vùng vẫy giãy chết, Thẩm Tư Niên không nói nhiều mà thẳng thừng đứng dậy, sải bước ra cửa bế bổng Phàn Quỳnh lên ném thẳng xuống giường.
Gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần khiến Phàn Quỳnh căng thẳng nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe hắn cười lạnh nói: “Nhắm chặt thế trông nếp nhăn như sắp kẹp chết được một con ruồi rồi.”
!!!
Phàn Quỳnh lập tức mở mắt trừng trừng rồi nhanh chóng giơ tay lên xoa lông mày và hốc mắt, nhưng lại không hề sờ thấy một nếp nhăn nào cả!
Thấy Thẩm Tư Niên nở nụ cười đắc ý, Phàn Quỳnh nổi giận chỉ muốn giơ tay cào rách mặt hắn để xem có dám cười nữa không.
Trong nguyên tác công cũng có thuộc tính độc miệng như vậy à? Sao có thể đáng giận thế chứ?
Thấy Phàn Quỳnh nổi giận, Thẩm Tư Niên không khỏi giơ tay véo má cô mấy cái, cảm giác vẫn tốt như cũ.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, sao chỗ nào của cô gái này cũng mềm mại thế nhỉ? Cả người từ trên xuống dưới đều mềm nhũn như không xương.
Hình như trên người cũng có mùi thơm nhè nhẹ, rõ ràng hai người cùng dùng một loại xà bông nhưng mùi trên người cô lại vô cùng ngọt ngoà, ngọt đến mức hắn muốn... mạnh mẽ nhấm nháp hương vị của cô.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hắn càng muốn cô chủ động hầu hạ dưới thân hắn, đến lúc đó hắn sẽ mạnh mẽ mà yêu thương cô, lưu lại dấu vết của hắn khắp cơ thể cô, khiến cô phải thút thít cầu xin sự tha thứ. Hắn sẽ liếm hết nước mắt của cô, sau đó dùng môi chặn cái miệng nhỏ đang rên rỉ yêu kiều ấy lại, triền miên quấn quýt đến tận bình minh.
Ánh mắt Thẩm Tư Niên tối sầm, hắn giơ tay kéo cô vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Phàn Quỳnh sửng sốt, Thẩm Tư Niên đang ôm chặt cô vào lòng hắn, tư thế này thật sự không hề thoải mái chút nào.
Cô thử vặn vẹo cơ thể, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để đi vào giấc ngủ. Cô thật sự không quen phải ngủ chung với người khác, lại còn áp sát cơ thể vào nhau, nóng quá!
Thẩm Tư Niên vỗ lưng cô, cảnh cáo: “Muốn ngủ ngon thì đừng động đậy.”
Cơ thể Phàn Quỳnh đột nhiên cứng đờ như khúc gỗ, vũ khí của Thẩm Tư Niên ép sát vào bụng cô, báo cáo sự tồn tại và sức sống của nó cho cô biết.
Phàn Quỳnh sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ sợ đột nhiên Thẩm Tư Niên nổi thú tính lại dày vò cô nát như tương, đến lúc đó cô biết chạy đi đâu mà khóc đây?
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, hắn nhìn Phàn Quỳnh, nói: “Lại đây.”
Đây rõ ràng là dấu hiệu của thú tính sắp tái phát!
Nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm đầu tiên mà cô đến đây, Phàn Quỳnh dán lưng vào cửa phòng, gượng cười nói: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, sao anh không ngủ trước đi?”
Thẩm Tư Niên ung dung nói một câu với chất giọng lười biếng gợi cảm: “Tự em tới hay để tôi bắt em, chọn một cái.”
“Hay là... Anh ngủ trước đi? Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh…”
Phàn Quỳnh cố vùng vẫy giãy chết, Thẩm Tư Niên không nói nhiều mà thẳng thừng đứng dậy, sải bước ra cửa bế bổng Phàn Quỳnh lên ném thẳng xuống giường.
Gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần khiến Phàn Quỳnh căng thẳng nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe hắn cười lạnh nói: “Nhắm chặt thế trông nếp nhăn như sắp kẹp chết được một con ruồi rồi.”
!!!
Phàn Quỳnh lập tức mở mắt trừng trừng rồi nhanh chóng giơ tay lên xoa lông mày và hốc mắt, nhưng lại không hề sờ thấy một nếp nhăn nào cả!
Thấy Thẩm Tư Niên nở nụ cười đắc ý, Phàn Quỳnh nổi giận chỉ muốn giơ tay cào rách mặt hắn để xem có dám cười nữa không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nguyên tác công cũng có thuộc tính độc miệng như vậy à? Sao có thể đáng giận thế chứ?
Thấy Phàn Quỳnh nổi giận, Thẩm Tư Niên không khỏi giơ tay véo má cô mấy cái, cảm giác vẫn tốt như cũ.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, sao chỗ nào của cô gái này cũng mềm mại thế nhỉ? Cả người từ trên xuống dưới đều mềm nhũn như không xương.
Hình như trên người cũng có mùi thơm nhè nhẹ, rõ ràng hai người cùng dùng một loại xà bông nhưng mùi trên người cô lại vô cùng ngọt ngoà, ngọt đến mức hắn muốn... mạnh mẽ nhấm nháp hương vị của cô.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hắn càng muốn cô chủ động hầu hạ dưới thân hắn, đến lúc đó hắn sẽ mạnh mẽ mà yêu thương cô, lưu lại dấu vết của hắn khắp cơ thể cô, khiến cô phải thút thít cầu xin sự tha thứ. Hắn sẽ liếm hết nước mắt của cô, sau đó dùng môi chặn cái miệng nhỏ đang rên rỉ yêu kiều ấy lại, triền miên quấn quýt đến tận bình minh.
Ánh mắt Thẩm Tư Niên tối sầm, hắn giơ tay kéo cô vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Phàn Quỳnh sửng sốt, Thẩm Tư Niên đang ôm chặt cô vào lòng hắn, tư thế này thật sự không hề thoải mái chút nào.
Cô thử vặn vẹo cơ thể, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để đi vào giấc ngủ. Cô thật sự không quen phải ngủ chung với người khác, lại còn áp sát cơ thể vào nhau, nóng quá!
Thẩm Tư Niên vỗ lưng cô, cảnh cáo: “Muốn ngủ ngon thì đừng động đậy.”
Cơ thể Phàn Quỳnh đột nhiên cứng đờ như khúc gỗ, vũ khí của Thẩm Tư Niên ép sát vào bụng cô, báo cáo sự tồn tại và sức sống của nó cho cô biết.
Phàn Quỳnh sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ sợ đột nhiên Thẩm Tư Niên nổi thú tính lại dày vò cô nát như tương, đến lúc đó cô biết chạy đi đâu mà khóc đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro