Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Ông Lớn Là Chân...
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Giống như một thủy thủ bị siren mê hoặc, cô vô thức vươn tay chạm vào nốt ruồi lên trên mặt hắn.
Cảm giác ngón tay của cô gái vuốt ve trên mặt mình, Thẩm Tư Niên khẽ nhếch miệng ngước lên nhìn Phàn Quỳnh.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Phàn Quỳnh hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được mình vừa làm một hành động tìm chết.
Nhìn thế nào cũng thấy cô làm vậy là đang trêu chọc hắn! Bây giờ rụt tay lại còn kịp không?
“Haha... Xin lỗi nha!” Phàn Quỳnh cười gượng, đang định rụt tay lại thì bị Thẩm Tư Niên nắm chặt.
Bàn tay thon dài của người đàn ông có nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút, lúc vuốt ve bàn tay khiến cô có cảm giác cứ như bị một con rắn máu lạnh quấn lấy.
Phàn Quỳnh vô thức run rẩy muốn thoát ra nhưng đã bị đè xuống giường.
Thẩm Tư Niên đè lên người cô, khuôn mặt tuấn tú ghé sát bên tai Phàn Quỳnh, khẽ cười nói: “Em sợ sao?”
Giọng nói khàn khàn đặc trưng của đàn ông truyền vào tai khiến Phàn Quỳnh đỏ mặt, cô hơi xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không biết cần cổ duyên dáng của cô đã được phô bày trọn vẹn trước mặt người đàn ông.
“Ha.” Thẩm Tư Niên bật cười thích thú, hắn rất hài lòng về hành động ra vẻ của cô gái dưới thân. Hắn ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt ve chân Phàn Quỳnh, chân cô cân đối thon dài, da thịt mịn màng bóng loáng khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay.
Cảm nhận được Thẩm Tư Niên đang chơi đùa bàn chân cô, Phàn Quỳnh cúi đầu nhìn, chỉ thấy hắn đang cầm lòng bàn chân cô lên mà thưởng thức như thể một món bảo vật trân quý nào đó, ánh mắt si mê điên cuồng. Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần ửng hồng, hô hấp dồn dập, bờ môi mỏng hé ra bắt đầu liếm láp ngón chân như ngọc của cô.
ĐM! Tên biến thái này đang làm cái quái gì vậy?
Phàn Quỳnh vô cùng khiếp sợ, cảm giác ngón chân bị liếm láp khiến cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, muốn rút chân về lại bị Thẩm Tư Niên nắm chặt lấy.
Phát hiện Phàn Quỳnh giãy giụa, Thẩm Tư Niên buông chân cô xuống, chuyển mục tiêu lên đùi cô.
Hắn vừa vuốt ve vừa chậm rãi liếm từ bắp chân lên đùi như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị trần gian. Thẩm Tư Niên mạnh bạo tách hai chân Phàn Quỳnh ra rồi vùi mặt vào bắp đùi cô, hết liếm lại cắn, hơi thở càng ngày càng gấp rút.
Hai mắt Phàn Quỳnh đỏ bừng, cô cắn chặt môi, hai tay đẩy mạnh đầu Thẩm Tư Niên ra nhưng lại không thể di chuyển được một chút nào.
Không biết một cái tay khác của Thẩm Tư Niên đang làm gì mà hơi thở của hắn càng lúc nặng.
“Ha ha!” Cuối cùng, Thẩm Tư Niên gầm nhẹ một tiếng, Phàn Quỳnh cảm giác được có thứ gì đó đặc đặc, nhớp nháp dính trên đùi cô, trong không khí tràn ngập mùi vị ngòn ngọt. Cô đỏ mặt đến tận mang tai, vành mắt đỏ bừng nhìn trừng trừng Thẩm Tư Niên, vẻ mặt uất ức khiến người không khỏi yêu thương.
Dục vọng trong mắt Thẩm Tư Niên từ từ dịu xuống, hắn hôn lên khóe miệng Phàn Quỳnh, khàn giọng nói: “Tôi đưa em đi tắm.”
Nói xong, hắn bế Phàn Quỳnh lên đi vào phòng tắm.
“Để tôi tự tắm.”
Thẩm Tư Niên không quan tâm sự phán kháng của cô, hắn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ mà tắm giúp cô. Tắm xong thì lại bế cô về giường nằm, sau khi đắp chăn cho cô xong liền khẽ nói: “Ngủ đi.”
Ánh mắt dịu dàng như thể cô là tình yêu cả đời này của hắn vậy.
Nhìn bóng lưng Thẩm Tư Niên rời đi, Phàn Quỳnh bực bội mà kéo chăn trùm kín đầu.
Vừa nãy, vừa nãy anh ta thế mà lại...
Ngoài bước cuối cùng ra, hắn gần như đã làm tất cả mọi chuyện với cô rồi!
Tên đàn ông thối tha! Tên biến thái chết tiệt! Ta nguyền rủa ngươi kiếp sau làm thái giám!
Phàn Quỳnh hùng hổ chửi rủa trong lòng được một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, cô vừa chửi bới Thẩm Tư Niên vừa mơ màng tiến vào mộng đẹp.
Cảm giác ngón tay của cô gái vuốt ve trên mặt mình, Thẩm Tư Niên khẽ nhếch miệng ngước lên nhìn Phàn Quỳnh.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Phàn Quỳnh hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được mình vừa làm một hành động tìm chết.
Nhìn thế nào cũng thấy cô làm vậy là đang trêu chọc hắn! Bây giờ rụt tay lại còn kịp không?
“Haha... Xin lỗi nha!” Phàn Quỳnh cười gượng, đang định rụt tay lại thì bị Thẩm Tư Niên nắm chặt.
Bàn tay thon dài của người đàn ông có nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút, lúc vuốt ve bàn tay khiến cô có cảm giác cứ như bị một con rắn máu lạnh quấn lấy.
Phàn Quỳnh vô thức run rẩy muốn thoát ra nhưng đã bị đè xuống giường.
Thẩm Tư Niên đè lên người cô, khuôn mặt tuấn tú ghé sát bên tai Phàn Quỳnh, khẽ cười nói: “Em sợ sao?”
Giọng nói khàn khàn đặc trưng của đàn ông truyền vào tai khiến Phàn Quỳnh đỏ mặt, cô hơi xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không biết cần cổ duyên dáng của cô đã được phô bày trọn vẹn trước mặt người đàn ông.
“Ha.” Thẩm Tư Niên bật cười thích thú, hắn rất hài lòng về hành động ra vẻ của cô gái dưới thân. Hắn ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt ve chân Phàn Quỳnh, chân cô cân đối thon dài, da thịt mịn màng bóng loáng khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay.
Cảm nhận được Thẩm Tư Niên đang chơi đùa bàn chân cô, Phàn Quỳnh cúi đầu nhìn, chỉ thấy hắn đang cầm lòng bàn chân cô lên mà thưởng thức như thể một món bảo vật trân quý nào đó, ánh mắt si mê điên cuồng. Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần ửng hồng, hô hấp dồn dập, bờ môi mỏng hé ra bắt đầu liếm láp ngón chân như ngọc của cô.
ĐM! Tên biến thái này đang làm cái quái gì vậy?
Phàn Quỳnh vô cùng khiếp sợ, cảm giác ngón chân bị liếm láp khiến cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, muốn rút chân về lại bị Thẩm Tư Niên nắm chặt lấy.
Phát hiện Phàn Quỳnh giãy giụa, Thẩm Tư Niên buông chân cô xuống, chuyển mục tiêu lên đùi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa vuốt ve vừa chậm rãi liếm từ bắp chân lên đùi như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị trần gian. Thẩm Tư Niên mạnh bạo tách hai chân Phàn Quỳnh ra rồi vùi mặt vào bắp đùi cô, hết liếm lại cắn, hơi thở càng ngày càng gấp rút.
Hai mắt Phàn Quỳnh đỏ bừng, cô cắn chặt môi, hai tay đẩy mạnh đầu Thẩm Tư Niên ra nhưng lại không thể di chuyển được một chút nào.
Không biết một cái tay khác của Thẩm Tư Niên đang làm gì mà hơi thở của hắn càng lúc nặng.
“Ha ha!” Cuối cùng, Thẩm Tư Niên gầm nhẹ một tiếng, Phàn Quỳnh cảm giác được có thứ gì đó đặc đặc, nhớp nháp dính trên đùi cô, trong không khí tràn ngập mùi vị ngòn ngọt. Cô đỏ mặt đến tận mang tai, vành mắt đỏ bừng nhìn trừng trừng Thẩm Tư Niên, vẻ mặt uất ức khiến người không khỏi yêu thương.
Dục vọng trong mắt Thẩm Tư Niên từ từ dịu xuống, hắn hôn lên khóe miệng Phàn Quỳnh, khàn giọng nói: “Tôi đưa em đi tắm.”
Nói xong, hắn bế Phàn Quỳnh lên đi vào phòng tắm.
“Để tôi tự tắm.”
Thẩm Tư Niên không quan tâm sự phán kháng của cô, hắn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ mà tắm giúp cô. Tắm xong thì lại bế cô về giường nằm, sau khi đắp chăn cho cô xong liền khẽ nói: “Ngủ đi.”
Ánh mắt dịu dàng như thể cô là tình yêu cả đời này của hắn vậy.
Nhìn bóng lưng Thẩm Tư Niên rời đi, Phàn Quỳnh bực bội mà kéo chăn trùm kín đầu.
Vừa nãy, vừa nãy anh ta thế mà lại...
Ngoài bước cuối cùng ra, hắn gần như đã làm tất cả mọi chuyện với cô rồi!
Tên đàn ông thối tha! Tên biến thái chết tiệt! Ta nguyền rủa ngươi kiếp sau làm thái giám!
Phàn Quỳnh hùng hổ chửi rủa trong lòng được một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, cô vừa chửi bới Thẩm Tư Niên vừa mơ màng tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro