Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Tay Giao Là Côn...
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Còn chưa nói hết Từ Phượng Thành đã bước tới trước mặt hắn ta, vung tay lên đấm mạnh một quyền.
“Khụ khụ…” Hắn ta bị đánh gãy mấy cái răng, có mấy cái trong miệng đã lung lay, máu tươi liên tục ộc ra khỏi miệng.
Từ Phượng Thành nhận khăn tay do binh sĩ đưa tới chán ghét lau sạch sẽ vết máu trên tay, y lạnh lùng nói: “Đừng tưởng chọc giận tao thì sẽ được giải thoát, không ngoan ngoãn khai ra cũng chỉ tự làm khổ mình thôi.”
“Phì!” Hắc Gia nhổ một ngụm máu ra, hắn ta nở một nụ cười quái dị nói: “Lúc ông nội chơi phụ nữ mày còn chưa ra đời đâu! Muốn ông đây khai ra á? Chờ kiếp sau đi!”
“Được thôi, vậy chúng ta đánh cược xem mày có chịu nổi các loại tra tấn của quân Hoài Nam không, chúng ta cứ từ từ mà trải nghiệm nhé.”
Nói xong, y quay người hạ lệnh cho binh sĩ: “Lấy que hàn.”
Mấy binh sĩ khiêng một cái chậu than lớn ra, có mấy thanh sắt đỏ bừng đang được nung bên trong, Từ Phượng Thành ra lệnh: “Đừng để hắn ta chết, còn lại cứ tự nhiên. Bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải tra ra kế hoạch tiếp theo của bọn người Nhật ở Giang Thành.”
Nói xong, Từ Phượng Thành bước ra khỏi phòng tra tấn, bỏ lại tiếng kêu thảm thiết chói tai của Hắc Gia và tiếng xèo xèo của que hàn đốt cháy da thịt.
Mùi thịt cháy khét lan ra khắp nơi.
Phó Quan bước tới nói: “Thiếu soái, mấy hôm nay có một người phụ nữ làm loạn bên ngoài muốn gặp Hắc Gia, nghe nói là em gái hắn ta.”
“Em gái?” Từ Phượng Thành thở dài: “Không ngờ cô gái đó vẫn có tình có nghĩa.”
“Vậy... Nên xử lý cô ta thế nào? Có bắt không ạ?”
Từ Phượng Thành khoát tay nói: “Không cần, bảo binh sĩ trông cửa đuổi cô ta đi là được, đừng làm khó dễ một cô bé.”
“Vâng.” Phó quan nghe lệnh lập tức đi xử lý lệnh của Từ Phượng Thành.
Sau khi phó quan rời đi, Từ Phượng Thành lấy chiếc hoa tai ngọc trai trong ngực ra ngắm nghía.
Mấy ngày rồi vẫn không có một tin tức nào của cô gái đó, y chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Vừa nãy Hắc Gia nói y chưa từng chạm vào phụ nữ, hình ảnh của cô gái ấy lập tức hiện ra trong đầu y.
Ngực của cô mềm như vậy! Thơm như vậy! Vòng eo con kiến thon gọn khiến y không dám ôm chặt cô, chỉ sợ nhỡ tay bẻ gãy eo cô.
Một cô gái yểu điệu như vậy nhưng lại chạy rất nhanh, chỉ chớp mắt mấy cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nghĩ đến đây, Từ Phượng Thành bất giác bật cười.
Cất chiếc hoa tai vào ngực, Từ Phượng Thành nghĩ: “Khi nào mới được gặp lại cô đây?”
“Khụ khụ…” Hắn ta bị đánh gãy mấy cái răng, có mấy cái trong miệng đã lung lay, máu tươi liên tục ộc ra khỏi miệng.
Từ Phượng Thành nhận khăn tay do binh sĩ đưa tới chán ghét lau sạch sẽ vết máu trên tay, y lạnh lùng nói: “Đừng tưởng chọc giận tao thì sẽ được giải thoát, không ngoan ngoãn khai ra cũng chỉ tự làm khổ mình thôi.”
“Phì!” Hắc Gia nhổ một ngụm máu ra, hắn ta nở một nụ cười quái dị nói: “Lúc ông nội chơi phụ nữ mày còn chưa ra đời đâu! Muốn ông đây khai ra á? Chờ kiếp sau đi!”
“Được thôi, vậy chúng ta đánh cược xem mày có chịu nổi các loại tra tấn của quân Hoài Nam không, chúng ta cứ từ từ mà trải nghiệm nhé.”
Nói xong, y quay người hạ lệnh cho binh sĩ: “Lấy que hàn.”
Mấy binh sĩ khiêng một cái chậu than lớn ra, có mấy thanh sắt đỏ bừng đang được nung bên trong, Từ Phượng Thành ra lệnh: “Đừng để hắn ta chết, còn lại cứ tự nhiên. Bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải tra ra kế hoạch tiếp theo của bọn người Nhật ở Giang Thành.”
Nói xong, Từ Phượng Thành bước ra khỏi phòng tra tấn, bỏ lại tiếng kêu thảm thiết chói tai của Hắc Gia và tiếng xèo xèo của que hàn đốt cháy da thịt.
Mùi thịt cháy khét lan ra khắp nơi.
Phó Quan bước tới nói: “Thiếu soái, mấy hôm nay có một người phụ nữ làm loạn bên ngoài muốn gặp Hắc Gia, nghe nói là em gái hắn ta.”
“Em gái?” Từ Phượng Thành thở dài: “Không ngờ cô gái đó vẫn có tình có nghĩa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy... Nên xử lý cô ta thế nào? Có bắt không ạ?”
Từ Phượng Thành khoát tay nói: “Không cần, bảo binh sĩ trông cửa đuổi cô ta đi là được, đừng làm khó dễ một cô bé.”
“Vâng.” Phó quan nghe lệnh lập tức đi xử lý lệnh của Từ Phượng Thành.
Sau khi phó quan rời đi, Từ Phượng Thành lấy chiếc hoa tai ngọc trai trong ngực ra ngắm nghía.
Mấy ngày rồi vẫn không có một tin tức nào của cô gái đó, y chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Vừa nãy Hắc Gia nói y chưa từng chạm vào phụ nữ, hình ảnh của cô gái ấy lập tức hiện ra trong đầu y.
Ngực của cô mềm như vậy! Thơm như vậy! Vòng eo con kiến thon gọn khiến y không dám ôm chặt cô, chỉ sợ nhỡ tay bẻ gãy eo cô.
Một cô gái yểu điệu như vậy nhưng lại chạy rất nhanh, chỉ chớp mắt mấy cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nghĩ đến đây, Từ Phượng Thành bất giác bật cười.
Cất chiếc hoa tai vào ngực, Từ Phượng Thành nghĩ: “Khi nào mới được gặp lại cô đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro