Biệt Thự Mê Tình

Chương 4

Mạn Quang

2024-11-18 01:06:36

“Cậu đúng là tên điên!” Khi tôi được cho phép xuống giường đã là giữa trưa.

“Ha ha, vừa rồi không phải anh cũng hưởng thụ không ít sao?” Tusitante tâm tình đang rất tốt, còn tôi thì mệt muốn chết.

Tôi khinh bỉ nhìn hắn, tiếp tục ăn cơm trưa do hắn chuẩn bị cho tôi.

“Cậu giấu thi thể họ ở đâu?” Tôi đang ăn đột nhiên nhớ tới thi thể cả nhà Green đến giờ vẫn chưa tìm được.

“Anh muốn biết?” Ánh mắt xanh biếc âm trầm lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm tôi. “Anh không ngại để tôi nói khi đang ăn cơm chứ?” Hắn dừng một chút, thấy tôi không phản đối, hắn tiếp tục nói, “Tôi đem bọn họ băm thành thịt vụn, chôn xuống đất làm phân bón.”

“Keng ~” Tôi làm rớt đồ ăn, khi nhìn vào đĩa khoai tây nghiền ngay lập tức thấy buồn nôn. Nếu không phải tôi giỏi áp chế, tôi cam đoan giờ đã ói được một trận.

“Cậu đúng là ác ma!” Khó có thể tin, tôi lại đang ở cùng dưới một mái nhà với một gã đàn ông là hiện thân của ác ma.

“Tôi cắt từng miếng thịt từ thân thể đàn bà kia, tiếng thét chói tai của bà ta làm tôi phát cuồng. Tôi luôn thích những tiếng kêu gào thảm thiết thống khổ như thế!” Hắn thản nhiên kể ra chuyện giết người kinh khủng đến vậy.

“Cậu!” Tôi chết lặng, cả người run lẩy bẩy, từng bước từng bước đi về phòng mình. Tôi không muốn ở cùng hắn một giây nào nữa, nếu không tôi sẽ vì quá xúc động mà hung hăng đánh hắn, nhưng là tôi nhận thức được tình trạng hiện tại của mình, tôi còn chưa đánh được hắn có thể đã bị hắn giết chết.

Tusitante cũng không ngăn cản tôi. Vất vả trở về phòng, đóng cửa lại, phòng làm việc bên cạnh vẫn truyền đến tiếng máy đánh chữ, vì tình trạng kinh tế không mấy khả quan nên tôi vẫn dùng máy đánh chữ để tiến hành công việc sáng tác của mình. Tôi biết Tusitante đang viết tiểu thuyết cho tôi.

Đến tối, trời bắt đầu mưa, tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng tiếng mưa rơi tầm tã tràn ngập vào không gian yên tĩnh trong biệt thự. Tôi ở bên cửa sổ uống rượu, ngắm trời mưa.

“Yang, đánh bài với tôi đi!” Hắn lúc này lại khiến tôi nhớ tới bộ dạng lần đầu tôi gặp hắn, dịu dàng quan tâm.

“Tôi không thích chơi!” Giờ là lúc nào mà tôi còn tâm tư cùng hắn đánh bài!

“Tôi mong anh cùng tôi đánh bài, tôi thực sự rất chán!” Hắn khẩn cầu tôi.

“Tôi đã nói là tôi không thích đánh bài!” Tính nóng nảy của tôi lại bắt đầu nổi lên, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cùng tôi đánh bài a!” Hắn lại khẩn cầu.

“Tôi nói tôi không thích!” Tôi nổi điên, nắm lấy cổ áo hắn, hành động này chẳng khác gì đốt lửa tự thiêu.

Hắn nhanh chóng bắt lấy tay của tôi, vung tay một cái đã khiến tôi ngã xuống mặt đất. Ngay sau đó thân thể cao lớn của hắn đè chặt lấy tôi, khiến tôi không thể nào cục cựa.

“Tôi chỉ hy vọng anh có thể ở cùng tôi, tôi rất cô đơn, thật sự! Cha mẹ không cần tôi, tôi cảm thấy tịch mịch, tôi không muốn lại ở một mình!” Hắn bây giờ trông vô hại như đứa trẻ, “Cùng tôi chơi đi!”

Tôi không nói gì, nếu lúc này hắn không phải là kẻ cuồng sát nhân thì tôi khẳng định sẽ thuận theo ý hắn. Nhưng hắn chính là người so với kẻ điên không thua điểm nào, tội phạm giết người.

“Chỉ có anh, không chỉ cho tôi cảm thấy sung sướng, còn cho tôi không hề thấy cô đơn!” Hắn một bên vừa nói, một bên không ngừng hôn môi tôi.

Tôi giống như một đống bùn nhão, không nhúc nhích nằm trên đất để mặc hắn bài bố.

“Nhưng tôi không vui a!” Tôi thì thào tự nói.

“Không, tôi sẽ không buông anh ra, sẽ không buông ra!” Hắn không ngừng lặp lại, vừa ôm lấy tôi vừa cuồng nhiệt hôn tôi, mang theo ý vị bá đạo. Môi hắn hôn khắp cơ thể, không ngừng lưu lại dấu vết trên người tôi, giống như muốn tuyên bố với toàn thế giới này: Tôi là của hắn.

Dần dần, dục vọng của tôi bị khơi mào, bọn tôi lại rơi vào *** không lối thoát. Khi hắn hung hăng đâm vào trong cơ thể tôi, tôi đột nhiên ý thức được, có lẽ cả đời này tôi thật sự… không bao giờ có thể rời xa hắn. Cả đời tôi sẽ bị hắn quấn lấy.

***

Hiện tại tôi đang bị Tusitante giam cầm. Hắn không bao giờ để tôi dễ dàng ra khỏi biệt thự, dù là đi mua đồ đạc hay bất cứ cái gì hắn cũng đều đi theo tôi, không thì gọi người đưa tới tận cửa, kể cả tiểu thuyết hắn viết xong cũng thông qua bưu điện gửi cho Di Dian. Thế nhưng sau một hồi giao qua giao lại, Di Dian gọi điện thoại cho tôi, lúc đầu tôi tưởng tiểu thuyết của tôi có vấn đề gì đó.

“Yang thân, anh biết không? Tiểu thuyết của anh bán chạy cực kì!” Di Dian ở điện thoại kích động nói cho tôi biết, “Nó đã đứng đầu bảng ăn khách nhất hiện nay, độc giả đều điên cuồng lên vì anh a!”

“Phải thôi!” Tôi trả lời thực bình tĩnh, tất cả những thứ này đều là mơ ước của tôi, nhưng hôm nay lại không có đến nửa điểm hưng phấn.

“Ngày mai anh có thể đến đây không? Chúngtôi muốn cùng anh ký hợp đồng, anh để chúngtôi trở thành nhà xuất bản riêng cho tiểu thuyết của anh. Tiện thể tôi sẽ đưa cho anh tấm chi phiếu lớn hơn!” Giờ tôi đã trở thành cây hái ra tiền của Di Dian.

“Hiện giờ?” Tôi do dự, vì không biết cái tên ác ma kia có cho tôi ra ngoài hay không.

“Cứ vậy đi, buổi sáng ngày mai tôi ở văn phòng chờ anh!” Cô ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội để cự tuyệt.

“Ai gọi điện tới vậy?” Tusitante đợi tôi nói chuyện điện thoại xong mới hỏi.

“Là Di Dian!”

“Cô ta gọi tới có việc gì?” Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một tia khó chịu.

“Liên quan tới tiểu thuyết. Cô ấy muốn tôi sáng mai đến chỗ cô ký hợp đồng.” Tôi tận lực hướng hắn giải thích, không ai biết tôi làm vậy là vì sợ hắn sẽ quan tâm đến việc này.

“Ngày mai tôi đi với anh!” Hắn làm vậy có lẽ là lo lắng tôi sẽ chạy trốn hoặc báo cảnh sát. Kỳ thật là hắn lo thừa, mấy ngày nay ở chung, tôi thấy hắn không hề có ý định giết tôi như tôi tưởng.



Tôi cũng từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng mỗi khi nhớ tới lời hắn hứa thì thầm bên tai cùng ánh mắt lạnh như băng của hắn, bản năng của tôi cơ hồ không muốn phản kháng nữa. Huống chi, cũng có lúc hắn đối tôi vô cùng ôn nhu khiến tôi phải cảm động. Nguyên lai tôi và hắn giống nhau, đều khát vọng được yêu, cho dù loại tình yêu này sẽ thiêu cháy chính mình. Làm tôi giật mình nhất chính là, khi làm tình với hắn tôi luôn đạt được cao trào khoái cảm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tôi không phản kháng.

***

Ngày hôm sau, tôi lái xe cùng Tusitante đến nhà xuất bản. Tôi vốn định để hắn ở trong xe chờ tôi, thế nhưng hắn lại cố ý cùng tôi đi vào.

“Mr.Yang, Miss.Di Dian đã ở bên trong chờ ngài lâu rồi!” Tôi vừa xuất hiện, bí thư của Di Dian đã vẫy tay chào tôi.

“Tôi vào ngay đây!” Tôi một bên nói một bên dùng mắt ám chỉ Tusitante hãy ở bên ngoài chờ tôi.

“Tôi ở đây chờ anh!” Lần này hắn không cự tuyệt mà ngoan ngoãn ngồi ở sô pha phòng tiếp tân.

Khi thấy thái độ của Di Dian đối tôi, tôi có thể đoán được Tusitante đã giúp tôi thành công đến cỡ nào.

“Yang, tiểu thuyết này cực kỳ tuyệt vời!” Nàng cao hứng ôm chặt lấy tôi. “Đây là sách bọn tôi bán có nguồn tiêu thụ lớn nhất đó.”

“Anh có xem báo không?” Nàng vừa nói vừa từ trên bàn cầm lên một xấp báo, “Tất cả đều khen ngợi tiểu thuyết của anh.”

Tôi đã sớm bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Lúc trước cũng rất ít khi xem báo, huống chi là bây giờ!

“Trời đất!” Tôi dùng tốc độ nhanh nhất nhìn sơ qua một số bình luận về tiểu thuyết. Hầu như tất cả đều khen ngợi hết lời.Tôi không ngờ Tusitante có thể thành công như vậy, tất cả đều vượt xa dự đoán của tôi.

“Chúngtôi tính cùng anh ký kết hợp đồng ba năm. Trong ba năm này, tất cả bản quyền tiểu thuyết của anh đều thuộc về nhà xuất bản. Đương nhiên lương tháng tuỳ anh quyết định…” Di Dian không ngừng nói, có thể thấy tiểu thuyết của tôi cũng cho cô ta tài lộc không ít.

Tôi chậm chạp ngồi nghe cô trù liệu tương lai của tôi, nghe cônói về việc tăng tiền nhuận bút cho tôi, lại còn cái gì phỏng vấn với tuyên truyền, ký tên bán sách dồn dập tới kinh người. Tất thảy đều là nằm mơ tôi cũng không dám tưởng đến. Thành công tới quá nhanh, thế nhưng một chút cảm giác sung sướng cũng không có, bởi trong lòng tôi biết rõ, tất cả đều không phải có được bằng chính thực lực của tôi.

“Đến lúc đó bọn tôi sẽ mở tiệc chúc mừng!” Di Dian vừa tiễn tôi ra phòng khách vừa phấn khích nói.

“A? Được!” Lòng tôi không yên.

“Gần đây anh có phải quá mệt mỏi không?” Cô lo âu nhìn tôi có chút tiều tuỵ. “Tất cả đều đang rất tốt, nên nghỉ ngơi tốt một chút đi!”

“Vâng…” Khi tôi còn đang lạc vào cõi hư vô, Di Dian lại bất ngờ hôn lên môi tôi, việc này đối với chiều cao như tôi thì cũng là chuyện dễ dàng đối với cô.

“Ha ha!” Cô đối phản ứng quá khích của tôi cảm thấy buồn cười.

“Yang!” Tôi thiếu chút nữa quên còn có một người.

“Yang. Người này là?” Di Dian mở lời trước, nhìn Tusitante hướng tôi thăm hỏi.

“A, để tôi giới thiệu một chút! Đây là Miss.Di Dian, còn vị này chính là… bạn cùng phòng với tôi, TusitanteBlair.” Tôi thiếu chút nữa không biết phải giới thiệu thế nào về Tusitante.

“Hân hạnh, Mr. Blair!” Di Dian hữu nghị đưa tay về phía Tusitante.

“Hân hạnh!” Tôi lo lắng hắn sẽ cự tuyệt, thế nhưng phản ứng của hắn cũng rất bình thường. Có lẽ tôi lo xa quá thôi.

Di Dian tựa hồ đối Tusitante rất có hứng thú, vì theo khách quan mà nói vẻ ngoài của Tusitante vô cùng hoàn hảo, cao 190cm, mái tóc nâu sẫm rất xứng với đôi mắt xanh biếc. Vô luận là ai cũng sẽ bị vẻ ngoài hắn khuynh đảo.

Thật vất vả mới khiến Di Dian buông tha bọn tôi. Nhưng lúc ấy tôi lại không chú ý tới ánh mắt tràn ngập sát ý của Tusitante, nếu không bi kịch kia hẳn sẽ không phát sinh. Bi kịch này hầu như huỷ đi cả cuộc đời tôi.

***

Trở lại biệt thự hết thảy đều rất an tĩnh, hắn cũng không vì hành động của Di Dian với tôi mà thấy khó chịu. Kỳ thật này cũng là chỗ đáng sợ của hắn, nhưng lúc ấy tôi lại không phát hiện.

Khi chúng tôi có được chi phiếu của Di Dian gửi tới, Tusitante quyết định sẽ hảo hảo chúc mừng một phen, thế nhưng tôi lại không cao hứng được như hắn.

Chúng tôi đi siêu thị mua chút rượu, thuận tiện còn mua thêm nhiều món điểm tâm ngon đắt tiền. Trở lại biệt thự, Tusitante bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, nhưng càng uống lại càng sầu, tôi muốn hoàn toàn thoát khỏi Tusitante, nhưng tôi biết mình không thể nào làm được. Vô luận là thể xác lẫn tinh thần, tất cả đều đã bị hắn khống chế. Bất tri bất giác tôi đã uống đến say tuý luý, lăn ra ngủ.

“A~” Tôi bị tiếng thét chói tai của phụ nữ bức tỉnh.

Nặng nề mở mắt ra, ngọn đèn trong phòng làm tôi cảm thấy chói mắt, một hồi lâu mới có thể thích ứng. Tôi thấy chính mình đang nằm trên mặt đất, mà trên người lại trần như nhộng. Tôi theo hướng thanh âm phát ra nhìn lại.

Tôi hít phải một luồng khí lạnh, nó cũng khiến tôi thanh tỉnh không ít. Cách tôi không xa chính là một phụ nữ đang loã thể, cô toàn thân phủ kín máu đỏ từ vết thương, mà người tạo ra tất cả chính là Tusitante. Trong tay hắn cầm một cây dao găm, không ngừng khắc lên người cô. Mỗi lần hắn rạch xuống, thân thể dưới chân hắn lại phát ra tiếng thét chói tai đến lạnh người, kèm theo tiếng thét kinh tâm đó là tiếng cười tràn đầy hưng phấn của Tusitante.

Tôi bị cảnh tượng trước mắt doạ đến cả người phát run. Giờ này khắc này rốt cục tôi mới hiểu được chỗ kinh khủng của ác quỷ. Tôi sợ hãi động cũng không dám động, cũng không dám thở mạnh, tôi có thể tưởng tượng được sắc mặt tôi có bao nhiêu tái nhợt. Thậm chí có thể cảm nhận được toàn bộ lỗ chân lông trên người đều co rút lại.

“Anh tỉnh!” Tusitante bỗng phát hiện ra tình trạng khác thường của tôi.

“Cậu… cậu… đang… làm gì?!” Răng tôi không va vào nhau, ngay cả nói cũng có chút khó khăn.

“Ha ha, anh nói gì?” Trên mặt hắn vẽ ra nụ cười tà ác, quần áo dính đầy máu, từng bước đi về phía tôi.

“Cậu… Cậu đừng lại đây!” Tôi liều mạng dùng sức xê dịch cơ thể nặng nề, nhưng tôi lúc này mới phát hiện tôi hoàn toàn không có một điểm khí lực.



“Sao cơ? Anh sợ?” Hắn dễ dàng bắt được tôi khi tôi đang muốn xê dịch thân thể, siết lấy cằm của tôi, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông anh ra, mà anh lại mơ tưởng muốn rời bỏ tôi!”

“Tôi…” Tôi căn bản không có rời bỏ anh, tuy có nghĩ tới nhưng thực ra tôi không có.

“Cả đờianh đều là của tôi! Nếu có ai muốn cướp anh, tôi sẽ giết nó!” Mỗi một lời hắn nói đều báo trước tương lai của tôi, cả đời này cũng không thể chạy thoát khỏi tay hắn. “Anh xem! Đồ đàn bà kia, cái con tiện nhân kia!” Tôi nhìn theo hướng ngón tay hắn, là người phụ nữ đã bị huỷ hoại, bị tra tấn đến hấp hối sắp chết tới nơi.

“Cô ta muốn cướp anh khỏi tôi, đồ đàn bà lẳng lơ này căn bản không xứng với Yang!” Hắn ôm chặt lấy tôi, thanh âm kia tràn ngập sợ hãi cùng cừu hận thấu xương, “Cô ta muốn câu dẫn tôi, đáng tiếc là si tâm vọng tưởng!”

“Không… không có… ai muốn cướp tôi khỏi cậu a!” Tôi gian nan phun ra lời nói.

“Có Di Dian kia!” Hắn nổi điên đẩy tôi ra, ôm lấy nữ nhân đang nằm trong vũng máu, hung hăng xoay cổ cô về phía tôi.

“Là Di Dian!” Giờ phút này tôi mới nhận ra người phụ nữ đáng thương kia chính là Di Dian. Cô đã không còn là một phụ nữ tràn ngập mị lực nữa, cô giờ đây chỉ là một kẻ sắp chết.

“Côta dám dùng đôi môi ghê tởm đó hôn anh!” Hắn ra sức đối thân thể tàn tạ kia không ngừng lay động, thế nhưng thân thể kia lại như tử thi, không hề phản ứng. “Anh là của tôi! Anh là của tôi!” Hắn không ngừng thì thầm trong miệng.

“Dừng tay!” Tôi thấy hắn lại giơ con dao lên, giác quan thứ sáu của tôi báo cho tôi biết hắn đang muốn “tàn sát”.

“A~~” Tusitante siết chặt gương mặt của Di Dian, mục tiêu lần này của hắn là môi cô. Đương lúc con dao đặt gần khoé môi cô, bản năng Di Dian dường như muốn kháng cự, nhưng với Tusitante đang nổi điên kia thì hoàn toàn không thể ngăn cản được.

“Dừng tay, Tusitante!” Tôi không thể chịu được thảm kịch phát sinh ngay trước mắt mình.

“Đây là sự trừng phạt đối với cô ta!” Hắn vừa nói vừa dùng dao chậm rãi cắt lấy môi cô.

Di Dian sớm đã chết ngất vì đau, có lẽ đã muốn chết mau một chút! Cô tựa như bị rã ra phủ phục trên mặt đất, miệng bốn phía đều là máu, dòng máu đỏ tươi dọc theo khoé miệng cô không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà. Không bao lâu, cả sàn nhà đã tràn đầy vết máu.

Mùi máu tươi nồng nặc khắp phòng làm tôi buồn nôn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy thẳng xuống hai bên má.

“Ghê tởm!” Tusitante ném xuống một khối thịt nhỏ đã không còn nguyên dạng, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng cùng hưng phấn.

“Cậu… Cậu điên rồi! Cậu… là hung thủ!” Tôi bị vẻ xa lạ của Tusitante doạ tới mức không biết mình đang nói gì. Tusitante giờ đã là con ác ma không thể hình dung.

“Tôi điên rồi! Là anh bức tôi phải điên!” Ánh mắt hắn toả ra một loại cảm giác mất mát mơ hồ. “Anh không thích cô ta chứ?” Hắn lại tới gần tôi, bàn tay dính đầy máu không ngừng vuốt ve khuôn ngực trần trụi của tôi, trên đó còn lưu lại chút hơi ấm của máu.

“Đừng chạm vào tôi!” Khi đã lâm vào cảnh tuyệt vọng, bất cứ ai cũng đều dũng cảm hẳn lên.

“Không chạm vào anh! Anh bảo tôi không chạm vào anh!” Hắn phát cuồng, vò nát tóc của chính mình, “Anh thà để cho ả tiện nhân này chạm anh còn hơn là để tôi chạm vào anh!” Hắn đã hoàn toàn điên lên, kêu to một tiếng, cầm con dao hướng thi thể đằng kia hung hăng chém xuống.

“Anh chỉ muốn taycô vuốt ve anh? Tôi sẽ cho anh tọai nguyện!” Hắn cầm ba ngón tay chặt từ thi thể của Di Dian, từng bước đi về phía tôi, ngón tay hắn đang cầm còn đang chảy máu, theo mỗi bước đi của Tusitante mà lưu lại dấu vết đỏ tươi trên mặt đất.

“Cậu… Cậu… muốn… làm… làm gì?” Tôi nhìn ma vương từ giữa vũng máu đi tới mà nói năng lộn xộn.

“Ha haha!” Hắn cái gì cũng không nói, chỉ một mực tiến về phía tôi, trong mắt tôi hắn như đã lê bước được mấy năm.

“Đừng lại đây, đừng lại đây!” Tôi đã không thể chịu đựng được nữa, tôi cảm thấy bản thân mình sắp tan vỡ rồi.

Nhìn Tusitante toàn thân đầy máu đang tới gần, tôi cơ hồ thấy được tử thần đang ở bên. Lòng tràn ngập sợ hãi, tôi liều mạng xê dịch cơ thể, nhưng không biết là do rượu hay do sợ hãi mà tôi hoàn toàn không thoát khỏi nơi địa ngục này.

Tôi trơ mắt nhìn Tusitantetay đầy máu xoa nắn khuôn ngực đẫm máu của minh, chính lúc này, Tusitante đem thứ vốn đã lạnh như băng – ngón tay của Địch Đich An chạm vào da thịt khiến cả người tôi run lên, trái tim cơ hồ muốn nhảy bật ra ngoài.

“Bỏ… Bỏ ra đi!” Tôi bị hành động quỷ dị này doạ tới mức nói năng lộn xộn.

“Đây là tay của Di Dian a!” Hắn không ngừng dùng ngón tay làm người khác phải sởn gai ốc kia chà xát lên thân thể tôi. “Anh không thích?” Nhận thấy cơ thể tôi run rẩy, trong giọng nói tựa hồ có một tia vui sướng.

Liều mạng lắc đầu, tôi đã sợ tới mức không còn hiểu cái gì.

“Tha cho tôi! Xin cậu, buông tha tôi đi!” Tôi vừa lắc đầu vừa kêu gào với hắn, mắt đã ngập đầy nước, giờ tôi không thể nhìn được biểu tình trên mặt của Tusitante.

Bị dọa sợ tới chảy nước mắt, tôi khóc lớn tựa như đứa trẻ, lúc cha mẹ chết tôi cũng không khóc như vậy.

“Đừng khóc a~~” Không biết từ lúc nào Tusitante đã ném ngón tay của Di Dian đi, đem tôi ôm vào ***g ngực, không ngừng hôn lên mắt tôi, liếm đi những giọt nước mắt chảy trên má.

Sau đó lại giống như trước, bọn tôi lại bắt đầu điên cuồng làm tình, ngay tại trên sàn nhà đã nhuốm hồng máu đỏ của Di Dian.

“Anh là của tôi, nói đi, anh là của tôi!” Tusitante ra sức trừu sáp trong cơ thể tôi, mỗi lần hung hăng đâm vào đều ám chỉ tôi là của hắn, từ trong ra ngoài đều là của hắn.

“Ư… Tôi… là của cậu… A~” Tôi bị dục vọng lấn áp đến không còn khống chế nổi mình nữa.

Miệng Di Dian mở ra, tứ phía đều đọng lại máu, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ gắt gao trừng về phía bọn tôi, thời khắc này nhất cử nhất động của chúng tôi đều rơi vào mắt cô.

Mà chúng tôi lại như hai dã thú đang phát xuân, vận động không biết mệt mỏi, bốn phía trừ bỏ tiếng thở dốc của chúng tôi và thanh âm *** loạn từ phân thân hắn ma sát với hậu đình của tôi ra, xung quanh đều tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tôi biết chính mình đang từng chút một bị nuốt mất. Ác ma kia vừa hút đi máu tôi vừa lấy đi suy nghĩ tôi. Cuối cùng cũng có ngày tôi để mặc bản thân cho nam nhân đó bài bố, một con rối không có suy nghĩ. Thời khắc này tôi mới hiểu được, thế giới sẽ không thể cùng chấp nhận hai người bọn tôi, không phải mi chết thì ta chết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biệt Thự Mê Tình

Số ký tự: 0