Biệt Thự Mê Tình

Chương 6

Mạn Quang

2024-11-18 01:06:36

Mới qua một ngày tôi đã gầy yếu đến khó tin. Khớp ngón tay trơ ra, xương quai xanh nổi lên rõ rệt đều báo hiệu tôi cách cái chết không còn xa nữa! Bởi vì đêm trước vận động kịch liệt đã tiêu hao toàn bộ thể lực của tôi, giờ tôi căn bản không còn đủ khí lực để ngồi nữa, chỉ có thể nằm trên giường như người chết, mở thật to đôi mắt nhìn trần nhà trắng toát! Vốn tưởng tôi có thể chống thêm được vài ngày, nhưng lại không nghĩ rằng…

“Yang, tôi đã về!” Tusitante ra ngoài mua vài thứ, vừa trở về là lập tức đi thẳng đến phòng tôi. “Yang, cậu tại sao không đứng dậy?”

Tôi không nói gì, giờ tôi đã không còn khí lực để nói chuyện nữa, chỉ có thể lẳng lặng nhìn lên trần nhà.

“Yang, anh làm sao vậy?” Tusitante lúc đó mới phát hiện tôi khác thường “Tôi đi lấy chút nước cho anh!” Hắn hoảng hốt mở cửa đi lấy nước cho tôi.

Không lâu sau hắn liền trở lại mang theo một chén nước ở trước mặt tôi. Hắn thật cẩn thận đỡ tôi dậy, bưng chén giúp tôi uống nước. Cổ họng khô khốc thèm được dòng nước mát lạnh xoa dịu, nhưng vì quá suy yếu mà ngay cả khí lực mở miệng cũng không có, nước cứ thế từ khóe miệng chảy xuống.

“Yang, anh rốt cuộc là bị làm sao?” Tusitante sốt ruột hỏi tôi, dường như giờ phút này hắn mới ý thức được chút gì đó, vẻ mặt lo lắng sớm đã tràn ngập trên khuôn mặt tuấn dật. “Tôi giúp anh!”

Hắn hớp một ngụm, sau đó dùng miệng giúp tôi uống nước. Nhưng khoang miệng khô khốc lại kháng cự dòng nước tiến vào, khi nước vừa vào đã lập tức muốn phun ra, nhưng Tusitante dùng miệng chặn lại nên tôi hoàn toàn không thể làm được.

Tôi thiếu chút nữa là tắt thở.

“Khụ… Khụ ~~” Chờ Tusitante nhận ra sắc mặt khó chịu của tôi mà lập tức dời môi, tức thì không khí ập vào phế quản khiến tôi bị sặc, ho không ngừng, nước ở trong miệng cũng theo đó phun lên lên người Tusitante, tòan thân suy yếu bất kham.

“Yang, anh sao thế?” Tusitante hoàn toàn bị bộ dáng của tôi dọa sợ, vừa ho vừa sặc, đã thế còn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch khiến hắn lắp bắp kinh hãi. “Nói cho tôi biết, anh rốt cuộc bị sao vậy?” Thanh âm của hắn đã tràn ngập sợ hãi.

Tôi yên lặng không nói gì, cảm nhận cơ thể ngày càng suy yếu, tầm nhìn mờ đi.

“Yang, anh đừng bỏ tôi đi!” Tusitante đã ý thức được sinh mệnh của tôi sắp tận, hắn không ngừng lắc bả vai tôi, ý đồ gọi ý thức của tôi quay lại, lôi kéo ánh mắt không ánh sáng của tôi trở về.

Nhưng tôi nhận biết được hơi thở của chính mình đang dần dần suy yếu.

“Không!” Tiếng la điên cuồng của Tusitante đã không còn chấn động được đến tôi. “Tôi sẽ không để anh bỏ tôi, tôi sẽ không để anh rời xa tôi…” Hắn thì thào tự nói.

“Tôi sẽ giúp anh tỉnh lại, tôi sẽ khiến anh sống lại!” Hắn lầm bầm như niệm chú tựa hồ muốn xoay chuyển thứ gì đó. “Yang, anh có cảm thấy không? Chúng tôi đã kết hợp cùng một chỗ! Anh có cảm nhận được tôi đang ở trong anh không? Yang!”

Thanh âm của hắn một mực vây quanh bên taitôi.

“Tôi muốn phát điên lên vì anh!” Hắn cố chấp quá mức làm tôi phải sợ hãi, nhưng, cũng chính loại cố chấp này mới khiến tôi muốn rời khỏi hắn.

Tôi cảm thấy cơ thể đã không còn bị ý thức khống chế nữa, tựa như không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tusitante. Nếu không nhờ âm thanh của hắn, tôi suýt chút nữa tin mình đã hoàn toàn thoát khỏi hắn.

“Yang! Không phải anh rất thích cảm giác này sao? Không phải anh luôn cùng tôi vì thế mà phát cuồng sao?” Vô luận là thân thể hay suy nghĩ của mình, tôi cũng không thể đáp lại hắn, nhưng hắn lại không để ý tới!

“Yang ~ đừng…” Hắn phát ra thanh âm nghẹn ngào, gắt gao ôm lấy tôi, không thể tưởng tượng nổi tôi lại có thể cảm nhận được hắn đang khóc, những giọt nước mắt nóng hổi cơ hồ thiêu đốt làn da tôi. Tên ác ma giết người không chớp mắt lại ở trước ngực tôi khóc gào như đứa trẻ, thân thể run lên, tiếng than khóc dường như đã rung động một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim tôi.

“Phanh~” Đột nhiên một tiếng vang thực lớn truyền đến, hình như là tiếng cửa phòng bị người khác phá hỏng.

“Cảnh sát đây! Giơ tay lên! Tránh xa con tin ra, lùi về phía góc tường!” Chính là thanh âm của người xa lạ kia. “Nếu bây giờ cònkhông giơ tay chịu trói thì đừng trách bọn tôi nổ súng!”

Tusitante căn bản không có chút di dộng, hắn vẫn gắt gao ôm lấy tôi.

“Tusitante DeBlair, mau giơ tay lên!” Đó là lời cảnh cáo cuối cùng.

“Không, tôi sẽ không rời xa anh ta!” Thanh âm của Tusitante đã khôi phục bình tĩnh.

Dường như sau đó rất hỗn loạn. Tôi chỉ mơ hồ nhìn thân ảnh trước mắt lay động, tiếp theo là tiếng súng, còn có thanh âm nhiều người đánh đấm lẫn nhau. Lát sau, tôi cảm thấy có người cố đem Tusitante đang ở bên tôi mang đi.

“Ôi trời! Người này sắp chết rồi!” Lại là thanh âm của người xa lạ kia, hắn đang nói tôi sao? Đúng vậy, tôi sắp chết, tất cả như tôi sở liệu. “Mau gọi xe cấp cứu đi!”

“Không, anh ta sẽ không chết. Tôi sẽ đem bác sĩ giỏi nhất thế giới tới cứu sống anh ấy!” Tiếng quát đầy thống khổ của Tusitante cứ như vậy quanh quẩn trong ngôi biệt thự hắc ám này.

“Đem hắn đi!” Có người ra lệnh.

“Yang, tôi biết anh nghe được. Nếu anh chết, tôi cũng sẽ chết cùng anh. Tôi nhất quyết không buông tay! Tôi thề dù có chết, tôi cũng sẽ không buông tay!” Tuy thanh âm của Tusitante đã đi xa, nhưng thanh âm cố chấp, lời thề điên cuồng vẫn khiến tôi có một tia sợ hãi.

“Thực xin lỗi, chúngtôi đã tới muộn. Hy vọng vẫn còn kịp!” Âm thanh xa lạ.

Tất cả đều xảy ra rất nhanh nhưng vẫn là quá muộn. Tôi nhận thấy linh hồn của mình đang từ từ rời khỏi thân thể đã chịu đủ tra tấn. Dường như tôi thấy được cha mẹ đã mất trước kia, thấy nụ cười ôn nhu của mẹ, thấy ánh mắt hiền từ của cha. Thời khắc này chính là khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất.

Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.

***

Tôi mờ mịt đi lại trong màn sương mù trắng xóa, tất cả đều rất mơ hồ, không thể nhận biết được thứ gì. Đột nhiên cánh tay bị cái gì đó đâm vào, nhất thời thân thể giống như bị kéo đến một thế giới khác.

“Nhanh đi gọi bác sĩ, Mr. Yang tỉnh rồi!” Bên tai truyền đến một trân âm thanh hỗn loạn.

“Khó có thể tin, cậu ta cuối cùng cũng thoát khỏi thời kì nguy hiểm!” Làm sao? Là nói tôi sao? Tôi cố gắng mở mi mắt nặng trĩu lên, tức thì thứ đập vào mắt là một thế giới trắng xóa.

“Cậu tỉnh?” Trước mắt là một người đàn ông lớn tuổi, ôn tồn nhưng xa lạ, đang tiến tới. “Cậu đã hôn mê bốn ngày rồi, vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi…” Cổ họng khô khốc khiến tôi không thể mở miệng nói chuyện.

“Đừng nói gì. Cậu cần phải điều dưỡng hơn nữa mới được!” Ông ta ngăn lại ham muốn mở miệng của tôi.

Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, nhìn mọi người chung quanh tất bật, nhìn cô y tá truyền nước biển cho tôi. Thì ra đau đớn trên cánh tay khi ở trong mộng là vì kim tiêm này. Sau đó gần như lúc nào cũng có bác sĩ tới kiểm tra, rất sợ tôi gặp phải sơ xuất nào đó.

Tôi không biết sự sống đối với tôi còn có ý nghĩa gì, là cuộc sống mới hay vẫn là cơn ác mộng đang tiếp diễn.

***

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện, cũng có thể ngồi trên giường, nhưng xuống giường đi lại với tình trang sức khỏe hiện thời thì vẫn còn chút khó khăn, hơn nữa giờ tôi chỉ có thể ăn cháo.

“Không biết Tusitante ra sao rồi?” Lòng tôi bỗng nổi lên nỗi chua xót, không thể ngờ được tới lúc này mà tôi còn có thể nghĩ đến con người đã gây nên nỗi bất hạnh cho tôi.

“Xin chào!” Giọng nam trung dễ nghe cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy anh! Còn nhớ tôi không?”

“Cậu là…” Nhìn người xuất hiện có đôi mắt đen cùng làn da vàng Châu Á như tôi, nhất thời khiến tôi nảy sinh cảm giác thân thiết. Ánh mắt kiên định cùng tự tin đã kích thích trí nhớ trì trệ của tôi. “Cậu là thợ sửa ống nước!” Một người không đơn thuần chỉ là thợ sửa nước!

“Quả đúng là anh còn nhớ rõ tôi a~” Hắn hình như rất cao hứng khi biết tôi không có quên hắn. “Xin tự giới thiệu, tôi là Landry Faustin, là tình báo của cục cảnh sát xxx.”

Nguyên lai hắn là cảnh sát a!

“Anh có thể sống lại quả là kỳ tích!” Hắn kéo ghế tới ngồi cạnh giường tôi.

“Đúng vậy! Tôi còn tưởng là tôi đã chết…” Tôi yên lặng thì thầm.

“TusitanteBlair vậy mà lại vì anh mời toàn bộ bác sĩ giỏi nhất nước Mĩ tới. Ha haha, thật không đơn giản a!” Ánh mắt sắc bén của Faustin không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt tôi.

“Tusitante ~” miệng thì thào phải nhớ kỹ tên của kẻ đã gây ra cơn ác mộng này. “Hắn vẫn không chịu buông tay a!”

“Anh có lẽ không biết thân phận thật sự của TusitanteBlair!” Tôi lắc lắc đầu, xem ra hắn đã sớm đoán được tôi đối Tusitante kỳ thật không biết chút gì. “Cha hắn là quý tộc Anh quốc, và mẹ hắn là con gái một của ông trùm giới truyền thông. Tên đầy đủ của hắn là Tusitante Von Pedro Blair. Thật khó tin, tên sát nhân điên cuồng này lại có gia cảnh hiển hách như vậy, cũng nhờ thế mà hắn có thể huy động toàn bộ bác sĩ giỏi nhất nước Mĩ, mới có thể thuê toàn bộ luật sư biện hộ thành công nhất cho hắn.”

Tất cả những thông tin của Landry Faustintôi đều không biết, những điều đó vừa khiến tôi khiếp sợ vừa làm cho trái tim tôi đập nhanh bất thường. Một con người đáng ra phải rất hạnh phúc thế nhưng hiện tại lại thành loại người này.

“Tusitante… Cậu ta ra sao rồi?” Tuy không muốn hỏi nhưng chính tôi cũng rất muốn biết tình hình hiện giờ của hắn.

“Hắn đã bị khởi tố, với tội mưu sát và…” Hắn nói đến một nửa, đột nhiên nhìn vào tôi, “Tội đồng tính cưỡng bức!”

Ba chữ “tội cưỡng bức” khiến cho tôi hít thở không thông, cúi đầu, nhìn hai tay nắm chặt với nhau, run lên bần bật. Đúng vậy, đó là sự thật!

“Thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn anh biết.” Landry Faustin để ý thấy dị trạng của tôi, hắn đột nhiên cầm lấy hai tay đang lạnh run của tôi, nhất thời cảm giác ấm áp vây quanh. “Đừng lo, tôi sẽ đưa kẻ xấu ra trước công lý! Bất quá còn thiếu nó, giới truyền thông mới không thể bịa truyện lung tung.”

“Sao?” Tôi hoàn toàn không hiểu lời hắn nói.

“Bởi vì ông ngoại hắn là trùm giới truyền thông, cho nên chuyện một tiểu thuyết gia mới nổi như anh cùng tên sát nhân quý tộc kia xích mích mới không bị giới truyền thông làm ầm lên!” Hắn tận lực dùng từ ngữ ôn hòa giải thích cho điều tôi đang nghi hoặc.

Tôi không biết nên nói cái gì. Lúc này tôi mới phát hiện tình cảm tôi đối với Tusitante rất phức tạp, tôi không biết là thương hay hận hắn, khi biết được tình cảnh của hắn, tôi bỗng dưng lại có một tia không đành lòng.

“Cậu vì sao lại nghi ngờ cậu ta?” Đúng vào lúc tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng lại được cứu ra.

“Vì khi Di Dian mất tích, chúngtôi đã phái cảnh sát đi điều tra những người từng tiếp xúc với cô ta. Anh cũng chính là một trong số đó, nhưng người cảnh sát bọn tôi phái đi đã mất tích một cách kỳ lạ, chúngtôi phát hiện xe cảnh sát của cậu ta ở một bãi đất trống. Sau đó bọn tôi xem bản ghi chép của vị cảnh sát mất tích kia, bí mật điều tra về những đối tượng vị cảnh sát đó đã tiếp xúc trước khi gặp chuyện không may. Kết quả ở biệt thự của anh phát hiện trên cỏ có vết máu, tôi trộm một ít mang về sở cảnh sát xét nghiệm. Sau khi xác định đó là máu của vị cảnh sát kia bọn tôi lập tức hành động.” Đôi mắt màu đen của hắn dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng tự tin.

“Thì ra là như vậy!” Thế nhưng hắn lại không biết thiếu chút nữa hắn đã thất bại. Một sát thủ đã thành công nhiều lần như vậy sao có thể khinh địch mà để các người bắt lấy chứ!

“Yang, liệu có thể gọi anh như vậy không?” Thấy tôi gật đầu đồng ý, hắn tiếp tục nói: “Tôi hy vọng anh có thể ra làm chứng, tố cáo hắn là hung thủ!”

“Tôi?” Tôi vô cùng do dự, có nghĩ tôi cũng không dám muốn ở tòa án mà đối mặt Tusitante.

“Anh phải làm như vậy! Tôi hoài nghi Di Dian cũng là do hắn giết, đúng không? Bởi vậy mà hắn phải sát hại vị cảnh sát điều tra kia.” Hắn liền nắm lấy bả vai tôi, kiên định nhìn vào tôi, tựa hồ muốn đem ý niệm phải trừng phạt truyền cho tôi. “Chẳng lẽ anh muốn nhìn tên sát nhân đã giết tới hai người kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Yang, anh hãy nhớ lại những người đã chết, nhớ lại đi!”

Từng lời Landry nói ra như búa sắt đánh mạnh vào tim tôi. Hắn làm tôi nhớ tới Di Dian toàn thân đầm đìa máu tươi, vị cảnh sát với hộp sọ bị đập nát bởi tảng đá, tất cả tất cả đều là cơn ác mộng mà tôi bấy lâu muốn quên đi.

“Đừng ép tôi, đừng ép tôi!” Tôi bỗng nổi điên quát to với hắn, đầu đau đến muốn nứt ra, liền ôm đầu không ngừng lay động.

“Yang, tôi biết cả nhà Green cũng bị giết. Tôi chính là người phụ trách vụ án đó, khi đem so với bản ghi chép kia, tôi phát hiện đều chỉ là một người.” Hắn càng không ngừng kề bên taitôi nói, giống như đang niệm chú, một lần rồi lại một lần.

“Không, tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết!” Tôi không muốn nhớ đến những hình ảnh như địa ngục đó, lúc nào giờ nào cũng lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ bị tình yêu điên cuồng của hắn hủy diệt, tôi không muốn lại giẫm lên vết xe đổ nữa.

“Không, Yang. Anh biết hết, thậm chí còn hiểu rõ hơn tôi. Tất cả những vụ án kia đều do hắn làm, hiện tại tôi chỉ không có chứng cớ mà anh lại chính là nhân chứng tốt nhất!” Hắn không muốn buông tha. Hắn vừa đem tôi cứu về từ địa ngục lại tiếp tục đẩy tôi vào một cái hố lửa, hắn không biết tôi hoàn toàn không có dũng khí đối mặt Tusitante, càng không thể chịu nổi việc phải nhớ lại sự tình giữa bọn tôi. Lẽ nào tôi phải tuyên bố trước bao người: “Tôi bị TusitanteBlair xâm phạm!” Có thể sao? Không, tôi không làm được, tôi không làm được!

Tiếng náo loạn đã thu hút bác sĩ tới.

“Anh thám tử, xinanh mau ra ngoài. Tâm trạng người bệnh hết sức không ổn!” Bác sĩ phụ trách của tôi nghiêm khắc yêu cầu Landry Faustin ra khỏi phòng bệnh.

Tuy Landry còn muốn nói thêm cái gì nhưng hắn bị hai hộ sĩ nam mời ra phòng bệnh một cách rất không tình nguyện.

“Yang, anh có biết để tìm được hắn, tôi đã phải trả giá như thế nào không?” Hắn đứng trước cửa phòng bệnh nói với tôi đang chuẩn bị tiêm thuốc an thần, bóng dáng tràn ngập vẻ không cam lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không…” Tôi không muốn biết, bởi vì ngươi cũng không biết tôi mong muốn quên đi dường nào thứ ngươi khát vọng tôi nhớ lại!

***

Từ ngày đó trở đi, bác sĩ đã cấm Landry tới thăm tôi, nhưng mỗi khi tôi mở cửa sổ phòng bệnh ra luôn thấy hắn đứng dưới lầu yên lặng nhìn tôi nơi cửa sổ. Hắn vẫn chờ đợi ở nơi nào đó, mỗi khi tầm mắt chúng tôi giao nhau, ánh mắt tự tin cùng kiên định đó lại làm cho tôi chột dạ, nhưng tôi cũng vẫn không có dũng khí đi đối mắt hắn, đối mặt Tusitante, đối mặt những con người đã chết. Không phải tôi không muốn trợ giúp hắn, mà là vì không có dũng khí.

Tâm tư bất an khiến tôi mỗi đêm luôn luôn gặp ác mộng, mơ thấy Di Dian máu chảy đầm đìa, khuôn mặt không đầy đủ của vị cảnh sát vô tội kia, mơ thấy họ hướng tôi chất vấn sao tôi quá yếu đuối, tôi còn mơ thấy Tusitante. Tất cả những hình ảnh đó khiến tôi hàng đêm không thể ngủ yên.

“Cậu gần đây có phải không ngon giấc cho lắm?” Bác sĩ phụ trách cho tôi khi kiểm tra thân thể đột nhiên hỏi tôi.

“A… Phải rồi!” Thiếu ngủ khiến đầu óc tôi có chút trì độn.

“Tinh thần của cậu có vẻ không tốt lắm, việc ăn uống cũng chẳng mấy khởi sắc. Cậu xem lại cậu đi, quả thực không chịu chăm lo tốt cho bệnh tình của mình!” Bác sĩ không ngừng trách móc, tôi hiểu được tâm tình của ông. Dù sao cũng đã dồn nhiều công sức cho tôi, vậy mà hiệu quả lại không cao. “Cậu còn trẻ, đừng nghĩ nhiều quá, tất cả cũng chỉ là quá khứ thôi! Nếu cần, tôi có thể mời giúp cậu bác sĩ tâm lý.” Khẩu khí nói chuyện của ông giống như cha tôi.

“Không cần, cảm ơn ý tốt của ông!” Tôi từ chối, có lẽ do tôi yếu đuối mà không dám để bất cứ kẻ nào tiếp xúc tới nơi sâu thẳm trong tâm hồn…

Bác sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hướng về phía y tá dặn dò vài câu chiếu cố tôi rồi ly khai khỏi phòng bệnh.

Tôi lén vén bức màn lên, có lẽ Landry Faustin đã bỏ cuộc, hôm nay không thấy bóng dáng hắn.

“Anh muốn xem TV không?” Y tá hảo tâm hỏi tôi.

“A, được!” Có chút âm thanh cũng có thể cho phòng bệnh thêm chút sinh khí.

“Chúng tôi xin đem toàn bộ quá trình của Tusitante Von Pedro Blair ra thẩm tra và xét xử…” Cô y tá không ngờ vừa mở TV lên lại chính là chương trình này.

“Thực xin lỗi, để tôi đổi kênh khác!” Y tá vội vàng hướng tôi giải thích.

“Không, không sao cả, để tôi xem đi!” Dù sao cũng là vụ án liên quan tới tôi, vô luận như thế nào tôi cũng muốn xem qua một chút.

“Được, có cần tôi giúp anh việc gì không?” Y tá tiểu thư dường như lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Không cần đâu, cám ơn. Cô cứ đi đi!”

“Được rồi!” Nói xong cô liền không chút tiếng động ly khai khỏi phòng.

Thì ra hôm nay là ngày mở phiên tòa, khó trách thám tử Faustin không tới!

Việc thẩm án và xét xử chỉ vẻn vẹn trong hai giờ, bởi chứng cứ không đủ nên luật sư của Tusitante dường như rất dễ dàng đem từng lời tố cáo nhất nhất bác bỏ.

“Thưa quan tòa, TusitanteBlair từng vô số lần xâm phạm một thanh niên trẻ tuổi, hơn nữa còn nhốt anh ta lại. Nếu không phải cảnh sát đến giải cứu, người bị hại kia đã sớm bị hắn ngược đãi đến chết…” Theo như lời luật sư khởi tố, người bị hại kia chính là tôi, ở cái nhìn thứ ba mà kể ra những nỗi khổ tôi từng trải qua.

“Do nguyên nhân nào đó, người bị hại này không muốn ra làm chứng, nhưng chúng tôi đã kiểm tra thân thể anh ta, bệnh án của anh tôi đều được ghi chép trong hồ sơ!”

Tôi hoàn toàn không biết khi tôi đang hôn mê đã được kiểm tra cái gì, nhưng nghĩ đến chính mình từng bị tiến hành kiểm tra tỉ mỉ toàn thân, trong lòng rất không thoải mái, tựa như đem tôi làm con chuột bạch thí nghiệm, mọi thứ đều bị phơi bày.

“Thưa quan tòa, cái người được gọi là kẻ bị hại thực chất chính là người yêu của bị cáo. Lúc đó là bọn họ đang thực hiện quan hệ ***. Cả hai đều cam tâm tình nguyện, hoàn toàn không có chuyện xâm phạm như lời luật sư nguyên cáo nói, cũng không hề có chuyện giam cầm nào cả. Tất cả lời nói kia đều là vô căn cứ.” Luật sư biện hộ lập tức phản bác.

“Như vậy xin hỏi cảnh tượng mà cảnh sát vừa tiến vào phòng đã nhìn thấy là cái gì? Thưa qua tòa, tôi xin ngài cho mời trinh thám Landry Faustin ra tòa làm chứng.”

Quan tòa thực hiện thỉnh cầu của luật sư. Tôi biết chuyện Landry Faustin sắp trình bày là chuyện gì.

Đúng như tôi sở liệu, Landry kể ra chuyện tôi không chịu nổi kia. Nói ra hết thảy những chuyện Tusitante làm với tôi, dù không phải toàn bộ nhưng như vậy cũng quá đủ rồi.

“Như thế, xin hỏi trinh thám Faustin, anh có thấy người bị hại phản kháng không?” Luật sư biện hộ hướng Landry nói ra vấn đề.

“Không có.”

“Như vậy anh dựa vào cái gì để đoán bọn họ không phải là hai bên tự nguyện? Dựa vào đâu cho rằng thân chủ của tôi đang ngược đãi cậu ấy?”

“Anh ta đang hấp hối, thế nhưng tên cầm thú còn xâm phạm anh ấy…”

Yên lặng nghe trận tranh luận mãi không có điểm dừng kia, tôi đã không còn muốn nghe thêm bất cứ thứ gì nữa, hơn nữa, lúc này cả người tôi vô lực, hoàn toàn không thể cầm được đồ điều khiển từ xa.

“Nhưng người gọi là kẻ bị hại kia lại không hề tỏ ra phản kháng! Theo thân chủ tôi kể lại, người yêu anh ấy không biết vì sao ngừng ăn cơm, đợi đến khi thân chủ phát hiện thì đã quá muộn. Vì thế mới dẫn đến tình cảnh trinh thám Faustin chứng kiến, thấy cảnh…”

“Không!” Tôi đột nhiên phát cuồng đối TV mà gào thét. Những điều Tusitante nói không phải là sự thật, chúngtôi không phải người yêu, chúngtôi cùng một chỗ hoàn toàn không chút vui vẻ. Tất cả đều vì bị bắt buộc, tất cả đều là nói dối!

Tôi cầm ghế dựa điên cuồng ném vào TV, không chút mong muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý của Tusitante, càng không muốn thấy gương mặt thất vọng của Landry Faustin, không muốn nhìn gương mặt mê muội của bồi thẩm cùng quần chúng. Tôi biết bọn họ đang nghĩ cái gì, bọn họ thấy thế nào, tâm tôi biết hết!

Cơ thể hoàn toàn không bị tôi khống chế, tôi tựa như một con người khác, thông qua một đôi mắt khác nhìn thấy toàn bộ chuyện phát sinh trên cơ thể mình.

Y tá dẫn theo hai hộ sĩ nam chạy vào phòng tôi, tôi đã nổi điên đến không thể khống chế. Bọn họ gắt gao đem tôi đè trên mặt đất, dùng mảnh vải đặc chế trói tôi lại. Cô y tá chạy đi lấy thuốc an thần cho tôi. Lúc đó bác sĩ cũng đã chạy tới nơi xem xét tình trạng của tôi.

Khi hiệu lực của thuốc có tác dụng, tôi mới phát hiện thì ra mình đã mệt mỏi đến như vậy. Tôi cần một giấc ngủ thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biệt Thự Mê Tình

Số ký tự: 0