Động tâm
SCVT
2024-03-30 00:40:17
[Dù cậu có thể nhìn rõ đến cỡ nào cũng không thể nhìn ra được việc tớ thích cậu.]
Công ty con D&Vcar mặc dù được xây dựng tương đương với các công ty con khác nhưng năng suất và doanh thu cao hơn hẳn. Mỗi năm tập đoàn đều có xem xét khen thưởng về nhiều mặt, hôm nay cũng là ngày Mr. Tùng đến tập đoàn D&V dự cuộc họp thường niên, công ty con đến hiện tại may mắn không quá bận rộn.
Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi bước qua cánh cửa công ty, dáng vẻ cô trưởng thành, bề ngoài trông khá thành đạt. Thuận lợi bước vào công ty người phụ nữ liền đi thẳng đến chỗ quầy lễ tân, cô đưa mặt ngẩng cao để tầm mắt tránh bị che khuất bởi chiếc món rộng vành.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát lộ ra ba vòng hoàn hảo, cô tháo mắt kính rồi nói: “Tôi muốn gặp Lâm Tùng.”
Nhân viên lễ tân tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn người trước mặt, đây dường như là lần đầu nhân viên lễ tân nghe có người gọi thẳng tên giám đốc: “Cô có hẹn trước chứ? Nếu có...”
Lễ tân chưa kịp hỏi xong đã bị người phụ nữ này chen ngang: “Không có.”
Hai cô gái đứng ở quầy chỗ lễ tân bất mãn nhưng không dám tỏ vẻ, công việc ở D&V xin vào làm vốn không dễ, huống chi khi hai cô gái quan sát người phụ nữ trước mắt sơ qua nột lượt thì nhìn thấy từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Hai người lễ tân nhỏ giọng bàn bạc với nhau không thể động vào người phụ nữ kia, sau đó một trong hai người lễ tân nhẹ giọng nói: “Vậy thì thật lòng xin lỗi cô, thời gian của giám đốc đều phải sắp lịch trước.”
Người phụ nữ nghe câu trả lời liền nhíu mày không hài lòng, cô bộc lộ sự tức giận che đi vẻ xinh đẹp vốn có: “Cô cứ nói là phòng nào, tôi không có thời gian dây dưa với nhân viên.”
Trong lúc đôi co thì người lễ tân còn lại không biết nên giải quyết thế nào, cảm thấy càng lúc càng không ổn liền lén ra ngoài gọi báo cho thư kí Hân. Mặc dù không phải ai muốn gặp giám đốc đều phải gọi thư kí Hân đến xử lí, nói mãi không được thì cứ trực tiếp gọi bảo vệ. Chỉ là dường như người phụ nữ kia thật sự quen Mr. Tùng, lại sợ nếu gây khó dễ sẽ phải rước họa vào thân.
Gọi cho thư kí giám đốc thông thường mọi người sẽ nghĩ nhân viên lễ tân đang muốn liên lụy thêm người khác, đối với nhân viên công ty thì lại là làm phiền.
Thư kí Hân không sợ bị liên lụy, bởi vì dù cô có làm sự việc trong công ty lớn đến đâu cũng sẽ nhận được những lời trách mắng nhẹ nhàng từ Mr. Tùng, qua ngày hôm sau anh sẽ mau chóng nguôi ngoai mà quên sạch.
Mr. Tùng biết được nếu thư kí Hân thực sự bị chọc tức đến nghỉ việc thì không ai có khả năng thay thế vị trí thư kí tốt như cô đảm nhiệm được.
Thư kí Hân không nhanh không chậm đi xuống sảnh công ty, cô giữ nụ cười trên môi bày tỏ thân thiện mời người phụ nữ qua ghế chờ ngồi. Thư kí Hân nhìn lại người phụ nữ trước mắt một lần nữa xác nhận không quen mặt: “Cô là...”
Người phụ nữ nhìn thấy thư kí Hân xuất hiện có chút bất ngờ rồi lại có thêm chút hy vọng sẽ gặp được Mr. Tùng: “Cô là thư kí của Lâm Tùng à, vẫn còn làm việc ở đây sao?”
Câu hỏi này chẳng phải không có phần lịch sự nào à, người phụ nữ đang ngồi đối diện thư kí Hân vừa rồi cứ mở miệng là đòi gặp Mr. Tùng, bây giờ gặp mặt thư kí Hân lại không dò hỏi đúng trọng tâm.
Thư kí Hân nhìn kĩ lại người trước mắt, cô cố lục lại ký ức nhưng vẫn không rõ đã từng gặp ở đâu. Trí nhớ của thư kí Hân luôn rất tốt, nếu giữ hai người từng có giao tiếp thì đáng lẽ ra phải nhớ: “Cô biết tôi?”
Người phụ nữ nhếch mép nở một nụ cười khẩy: “Tôi là An Diệp, ngày tôi chia tay Lâm Tùng là ngày cô được ứng tuyển vào bộ phận thư kí. Trong thời gian anh ấy đau khổ phải cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc anh ấy.”
Thư kí Hân cảm thấy An Diệp không dễ đối phó, thư kí Hân vờ tỏ vẻ khó hiểu, không rõ phải chăm sóc Mr. Tùng vì điều gì: “Chăm sóc giám đốc là bổn phận của người thư kí kiêm trợ lý như tôi. Còn nữa, ngày đầu tôi vào làm việc tâm trạng anh ấy cũng giống như bây giờ, vẫn rất tốt. Làm việc cùng giám đốc hơn bảy năm tôi chưa từng thấy anh ấy đau khổ ngày nào cả.”
An Diệp mỉm cười, luôn tự tin rằng trên cuộc đời này Mr. Tùng chỉ yêu mỗi mình An Diệp: “Cô không hiểu anh ấy rồi, anh ấy chính là tìm nơi nào đó lặng lẽ khóc một mình, anh ấy vốn rất yêu tôi.”
Nghe An Diệp đến đây thư kí Hân liền cảm thấy ớn lạnh cả người, đào đâu ra mặt mũi khiến một người có thể tự tin đến thế: “Có thể là như vậy thật, tôi chưa từng thấy anh ấy khóc. Nhưng cô đừng nói tình yêu ra một cách dễ dàng như thế, từ yêu thốt ra từ miệng cô tôi không cảm nhận được một chút chân thành.”
An Diệp tức giận, giọng nói đã nâng một lần lên mấy quãng, có khi là do thẹn quá hóa giận: “Tôi không muốn nói nhiều với cô.”
Thư kí Hân đáp: “Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của tiểu thư An Diệp, Mr. Tùng hiện tại không ở công ty. Nếu cô muốn gặp mặt thì hãy đặt lịch hẹn, thời gian nhanh nhất sẽ là tuần sau.”
Nói vòng vo cả buổi vẫn không gặp được Mr. Tùng, An Diệp giở trò quậy phá, đứng dậy khiêu khích: “Cứ tưởng cô làm thư kí ở đây bao nhiêu năm sẽ có địa vị, ai mà ngờ một chút tiếng nói uy quyền cũng không có.”
Thư kí Hân theo phép tắc cũng vội đứng dậy đáp: “Tôi cũng chẳng phải ba mẹ anh ấy, kể cả là như vậy cũng không thể nào muốn gặp là gặp ngay.”
Nói câu cuối coi như giải phóng bực tức cùng quãng thời gian đã lãng phí, thư kí Hân vội xoay người rời đi mặc cho An Diệp cứ tiếp tục chờ đợi. Nhưng thư kí Hân vừa mới xoay người bước đi thì liền đối mặt Mr. Tùng.
Vài giây trước thư kí Hân còn nói cái gì mà muốn làm ba mẹ Mr. Tùng, bây giờ cô mới thật sự biết hối hận. Thư kí Hân nhìn thấy Mr. Tùng xuất hiện liền vội chào một cái rồi nhanh chân chạy đi mất.
Thao tác thư kí Hân nhanh như vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận cô vừa trêu Mr. Tùng à. Thư kí Hân kìm nén hết thảy lo lắng vào bên trong, miệng thầm cầu nguyện Mr. Tùng sẽ không nghe được gì cả, nhưng chính là anh rất có nguy cơ sẽ nghe thấy nên cô mới bỏ đi nhanh như thế.
Mr. Tùng chỉ biết rằng người vừa lướt qua mình là thư kí Hân, căn bản anh vẫn chưa kịp phản ứng câu cô vừa nói ra là gì.
Khung cảnh bây giờ chỉ còn Mr. Tùng và An Diệp, ngoài đứng đó nhìn nhau thì hai người cũng chẳng biết phải nói gì.
Mr. Tùng dẫn An Diệp lên phòng làm việc riêng của mình trò chuyện. Lúc An Diệp đi ngang qua bàn thư kí đối diện cánh cửa phòng tổng giám đốc, An Diệp còn cố ý hất mái tóc dài liếc mắt nhìn thư kí Hân.
Dường như An Diệp giở trò khiêu khích nhầm người, chỉ cần Mr. Tùng không có ở đây, thư kí Hân sẽ hạ cho An Diệp mấy đòn. Tất nhiên những điều vừa nghĩ chỉ có thể tưởng tượng, thư kí Hân vẫn đang làm công cho Mr. Tùng, chỉ có thể dựa vào tiền lương sống qua ngày.
Thư kí Hân xoay mặt ra sau rồi ngẩng nhìn lên góc tường phía trên, cái camera kia là đồ thật giá thật, dù không có ai ở đây cô cũng không thể làm gì. Lúc bắt đầu xoay người lại tiếp tục làm việc, thư kí Hân không hài lòng mà thở dài một cái.
Hai người một nam một nữ bên trong phòng riêng không biết đang to nhỏ chuyện gì, thư kí Hân bày ra phong thái làm việc nghiêm túc nhưng chiếc bút trong tay vẫn chưa di chuyển, cứ mãi nghĩ ngợi linh tinh.
Hồi lâu sau Mr. Tùng vội vàng đẩy cửa đi nhanh ra khỏi phòng làm việc riêng, cứ thế anh bước lại bàn thư kí kéo thư kí Hân đứng dậy.
Thư kí Hân không hiểu chuyện gì, dự định rời khỏi để Mr. Tùng và An Diệp có không gian riêng trò chuyện, nào ngờ bị anh nắm tay kéo ngược lại. Tâm trạng thư kí Hân mông lung không quan tâm đến lực kéo mạnh của Mr. Tùng khiến cổ tay đau đến ửng đỏ.
Mr. Tùng nói với An Diệp: “Cô nhìn xem, không phải đang ở đây à, sao nói mãi cô vẫn không chịu hiểu?”
An Diệp đưa tay chỉnh lại mái tóc uốn xoăn, nhìn thư kí Hân: “Cô đang hẹn hò với Thanh Tùng?”
Thư kí Hân chưa kịp tiếp thu xong câu nói của An Diệp thì đã bị Mr. Tùng ép quay mặt lại nhìn anh. Hai tay Mr. Tùng xoay vai thư kí Hân lại rồi anh trực tiếp cúi mặt áp lên môi cô một nụ hôn sâu.
Cuộc đời thư kí Hân không thích việc bị người khác cưỡng ép, huống chi nụ hôn này không được phép tồn tại với cấp trên của mình. Ban đầu thư kí Hân còn siết chặt cánh tay Mr. Tùng muốn chống cự, lát sau lại bất lực buông lỏng mà hưởng thụ, nếu như vì chuyện này mà mất đi công việc hiện tại thì cô cũng mãn nguyện.
Mr. Tùng đưa lưng về phía An Diệp, căn bản trong lúc hôn đã che mất thư kí Hân. Cứ nghĩ An Diệp sẽ tức giận rồi bỏ cuộc nhưng trái lại An Diệp đã đứng nhìn đến khi nụ hôn kết thúc. An Diệp trông lúc chờ đợi Mr. Tùng và thư kí Hân hành sự còn đứng phủi quần áo cho thẳng, đưa tay ngắm bộ móng mới làm.
Mr. Tùng buông tay thả thân người thư kí Hân để cô hô hấp trở lại đều đặn, anh vuốt tóc cô rồi nhỏ giọng: “Không cần ghen, An Diệp với tôi không có quan hệ gì cả.”
Chỉ một câu nói của Mr. Tùng lại khiến thư kí Hân run động một lần nữa, thư kí Hân từng nghĩ cơ hội duy nhất bên cạnh anh đã bị cô ngu ngốc đánh mất, lại chẳng ngờ rằng cơ hội chính là nhờ bản thân tự kiên trì tạo ra.
Mr. Tùng nắm lấy cổ tay của thư kí Hân kéo lui ra sau lưng mình, An Diệp mới là người nên rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Mr. Tùng rũ mi mắt, anh hạ giọng nói với An Diệp: “Cô về được rồi.”
Tâm trạng của An Diệp vẫn thoải mái không tức giận, còn không gây loạn như lúc gặp thư kí Hân dưới sảnh: “Anh chỉ là đang tức giận nên mới làm vậy, lần sau bình tĩnh hơn em lại đến tìm anh.”
Công ty con D&Vcar mặc dù được xây dựng tương đương với các công ty con khác nhưng năng suất và doanh thu cao hơn hẳn. Mỗi năm tập đoàn đều có xem xét khen thưởng về nhiều mặt, hôm nay cũng là ngày Mr. Tùng đến tập đoàn D&V dự cuộc họp thường niên, công ty con đến hiện tại may mắn không quá bận rộn.
Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi bước qua cánh cửa công ty, dáng vẻ cô trưởng thành, bề ngoài trông khá thành đạt. Thuận lợi bước vào công ty người phụ nữ liền đi thẳng đến chỗ quầy lễ tân, cô đưa mặt ngẩng cao để tầm mắt tránh bị che khuất bởi chiếc món rộng vành.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát lộ ra ba vòng hoàn hảo, cô tháo mắt kính rồi nói: “Tôi muốn gặp Lâm Tùng.”
Nhân viên lễ tân tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn người trước mặt, đây dường như là lần đầu nhân viên lễ tân nghe có người gọi thẳng tên giám đốc: “Cô có hẹn trước chứ? Nếu có...”
Lễ tân chưa kịp hỏi xong đã bị người phụ nữ này chen ngang: “Không có.”
Hai cô gái đứng ở quầy chỗ lễ tân bất mãn nhưng không dám tỏ vẻ, công việc ở D&V xin vào làm vốn không dễ, huống chi khi hai cô gái quan sát người phụ nữ trước mắt sơ qua nột lượt thì nhìn thấy từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Hai người lễ tân nhỏ giọng bàn bạc với nhau không thể động vào người phụ nữ kia, sau đó một trong hai người lễ tân nhẹ giọng nói: “Vậy thì thật lòng xin lỗi cô, thời gian của giám đốc đều phải sắp lịch trước.”
Người phụ nữ nghe câu trả lời liền nhíu mày không hài lòng, cô bộc lộ sự tức giận che đi vẻ xinh đẹp vốn có: “Cô cứ nói là phòng nào, tôi không có thời gian dây dưa với nhân viên.”
Trong lúc đôi co thì người lễ tân còn lại không biết nên giải quyết thế nào, cảm thấy càng lúc càng không ổn liền lén ra ngoài gọi báo cho thư kí Hân. Mặc dù không phải ai muốn gặp giám đốc đều phải gọi thư kí Hân đến xử lí, nói mãi không được thì cứ trực tiếp gọi bảo vệ. Chỉ là dường như người phụ nữ kia thật sự quen Mr. Tùng, lại sợ nếu gây khó dễ sẽ phải rước họa vào thân.
Gọi cho thư kí giám đốc thông thường mọi người sẽ nghĩ nhân viên lễ tân đang muốn liên lụy thêm người khác, đối với nhân viên công ty thì lại là làm phiền.
Thư kí Hân không sợ bị liên lụy, bởi vì dù cô có làm sự việc trong công ty lớn đến đâu cũng sẽ nhận được những lời trách mắng nhẹ nhàng từ Mr. Tùng, qua ngày hôm sau anh sẽ mau chóng nguôi ngoai mà quên sạch.
Mr. Tùng biết được nếu thư kí Hân thực sự bị chọc tức đến nghỉ việc thì không ai có khả năng thay thế vị trí thư kí tốt như cô đảm nhiệm được.
Thư kí Hân không nhanh không chậm đi xuống sảnh công ty, cô giữ nụ cười trên môi bày tỏ thân thiện mời người phụ nữ qua ghế chờ ngồi. Thư kí Hân nhìn lại người phụ nữ trước mắt một lần nữa xác nhận không quen mặt: “Cô là...”
Người phụ nữ nhìn thấy thư kí Hân xuất hiện có chút bất ngờ rồi lại có thêm chút hy vọng sẽ gặp được Mr. Tùng: “Cô là thư kí của Lâm Tùng à, vẫn còn làm việc ở đây sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu hỏi này chẳng phải không có phần lịch sự nào à, người phụ nữ đang ngồi đối diện thư kí Hân vừa rồi cứ mở miệng là đòi gặp Mr. Tùng, bây giờ gặp mặt thư kí Hân lại không dò hỏi đúng trọng tâm.
Thư kí Hân nhìn kĩ lại người trước mắt, cô cố lục lại ký ức nhưng vẫn không rõ đã từng gặp ở đâu. Trí nhớ của thư kí Hân luôn rất tốt, nếu giữ hai người từng có giao tiếp thì đáng lẽ ra phải nhớ: “Cô biết tôi?”
Người phụ nữ nhếch mép nở một nụ cười khẩy: “Tôi là An Diệp, ngày tôi chia tay Lâm Tùng là ngày cô được ứng tuyển vào bộ phận thư kí. Trong thời gian anh ấy đau khổ phải cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc anh ấy.”
Thư kí Hân cảm thấy An Diệp không dễ đối phó, thư kí Hân vờ tỏ vẻ khó hiểu, không rõ phải chăm sóc Mr. Tùng vì điều gì: “Chăm sóc giám đốc là bổn phận của người thư kí kiêm trợ lý như tôi. Còn nữa, ngày đầu tôi vào làm việc tâm trạng anh ấy cũng giống như bây giờ, vẫn rất tốt. Làm việc cùng giám đốc hơn bảy năm tôi chưa từng thấy anh ấy đau khổ ngày nào cả.”
An Diệp mỉm cười, luôn tự tin rằng trên cuộc đời này Mr. Tùng chỉ yêu mỗi mình An Diệp: “Cô không hiểu anh ấy rồi, anh ấy chính là tìm nơi nào đó lặng lẽ khóc một mình, anh ấy vốn rất yêu tôi.”
Nghe An Diệp đến đây thư kí Hân liền cảm thấy ớn lạnh cả người, đào đâu ra mặt mũi khiến một người có thể tự tin đến thế: “Có thể là như vậy thật, tôi chưa từng thấy anh ấy khóc. Nhưng cô đừng nói tình yêu ra một cách dễ dàng như thế, từ yêu thốt ra từ miệng cô tôi không cảm nhận được một chút chân thành.”
An Diệp tức giận, giọng nói đã nâng một lần lên mấy quãng, có khi là do thẹn quá hóa giận: “Tôi không muốn nói nhiều với cô.”
Thư kí Hân đáp: “Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của tiểu thư An Diệp, Mr. Tùng hiện tại không ở công ty. Nếu cô muốn gặp mặt thì hãy đặt lịch hẹn, thời gian nhanh nhất sẽ là tuần sau.”
Nói vòng vo cả buổi vẫn không gặp được Mr. Tùng, An Diệp giở trò quậy phá, đứng dậy khiêu khích: “Cứ tưởng cô làm thư kí ở đây bao nhiêu năm sẽ có địa vị, ai mà ngờ một chút tiếng nói uy quyền cũng không có.”
Thư kí Hân theo phép tắc cũng vội đứng dậy đáp: “Tôi cũng chẳng phải ba mẹ anh ấy, kể cả là như vậy cũng không thể nào muốn gặp là gặp ngay.”
Nói câu cuối coi như giải phóng bực tức cùng quãng thời gian đã lãng phí, thư kí Hân vội xoay người rời đi mặc cho An Diệp cứ tiếp tục chờ đợi. Nhưng thư kí Hân vừa mới xoay người bước đi thì liền đối mặt Mr. Tùng.
Vài giây trước thư kí Hân còn nói cái gì mà muốn làm ba mẹ Mr. Tùng, bây giờ cô mới thật sự biết hối hận. Thư kí Hân nhìn thấy Mr. Tùng xuất hiện liền vội chào một cái rồi nhanh chân chạy đi mất.
Thao tác thư kí Hân nhanh như vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận cô vừa trêu Mr. Tùng à. Thư kí Hân kìm nén hết thảy lo lắng vào bên trong, miệng thầm cầu nguyện Mr. Tùng sẽ không nghe được gì cả, nhưng chính là anh rất có nguy cơ sẽ nghe thấy nên cô mới bỏ đi nhanh như thế.
Mr. Tùng chỉ biết rằng người vừa lướt qua mình là thư kí Hân, căn bản anh vẫn chưa kịp phản ứng câu cô vừa nói ra là gì.
Khung cảnh bây giờ chỉ còn Mr. Tùng và An Diệp, ngoài đứng đó nhìn nhau thì hai người cũng chẳng biết phải nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mr. Tùng dẫn An Diệp lên phòng làm việc riêng của mình trò chuyện. Lúc An Diệp đi ngang qua bàn thư kí đối diện cánh cửa phòng tổng giám đốc, An Diệp còn cố ý hất mái tóc dài liếc mắt nhìn thư kí Hân.
Dường như An Diệp giở trò khiêu khích nhầm người, chỉ cần Mr. Tùng không có ở đây, thư kí Hân sẽ hạ cho An Diệp mấy đòn. Tất nhiên những điều vừa nghĩ chỉ có thể tưởng tượng, thư kí Hân vẫn đang làm công cho Mr. Tùng, chỉ có thể dựa vào tiền lương sống qua ngày.
Thư kí Hân xoay mặt ra sau rồi ngẩng nhìn lên góc tường phía trên, cái camera kia là đồ thật giá thật, dù không có ai ở đây cô cũng không thể làm gì. Lúc bắt đầu xoay người lại tiếp tục làm việc, thư kí Hân không hài lòng mà thở dài một cái.
Hai người một nam một nữ bên trong phòng riêng không biết đang to nhỏ chuyện gì, thư kí Hân bày ra phong thái làm việc nghiêm túc nhưng chiếc bút trong tay vẫn chưa di chuyển, cứ mãi nghĩ ngợi linh tinh.
Hồi lâu sau Mr. Tùng vội vàng đẩy cửa đi nhanh ra khỏi phòng làm việc riêng, cứ thế anh bước lại bàn thư kí kéo thư kí Hân đứng dậy.
Thư kí Hân không hiểu chuyện gì, dự định rời khỏi để Mr. Tùng và An Diệp có không gian riêng trò chuyện, nào ngờ bị anh nắm tay kéo ngược lại. Tâm trạng thư kí Hân mông lung không quan tâm đến lực kéo mạnh của Mr. Tùng khiến cổ tay đau đến ửng đỏ.
Mr. Tùng nói với An Diệp: “Cô nhìn xem, không phải đang ở đây à, sao nói mãi cô vẫn không chịu hiểu?”
An Diệp đưa tay chỉnh lại mái tóc uốn xoăn, nhìn thư kí Hân: “Cô đang hẹn hò với Thanh Tùng?”
Thư kí Hân chưa kịp tiếp thu xong câu nói của An Diệp thì đã bị Mr. Tùng ép quay mặt lại nhìn anh. Hai tay Mr. Tùng xoay vai thư kí Hân lại rồi anh trực tiếp cúi mặt áp lên môi cô một nụ hôn sâu.
Cuộc đời thư kí Hân không thích việc bị người khác cưỡng ép, huống chi nụ hôn này không được phép tồn tại với cấp trên của mình. Ban đầu thư kí Hân còn siết chặt cánh tay Mr. Tùng muốn chống cự, lát sau lại bất lực buông lỏng mà hưởng thụ, nếu như vì chuyện này mà mất đi công việc hiện tại thì cô cũng mãn nguyện.
Mr. Tùng đưa lưng về phía An Diệp, căn bản trong lúc hôn đã che mất thư kí Hân. Cứ nghĩ An Diệp sẽ tức giận rồi bỏ cuộc nhưng trái lại An Diệp đã đứng nhìn đến khi nụ hôn kết thúc. An Diệp trông lúc chờ đợi Mr. Tùng và thư kí Hân hành sự còn đứng phủi quần áo cho thẳng, đưa tay ngắm bộ móng mới làm.
Mr. Tùng buông tay thả thân người thư kí Hân để cô hô hấp trở lại đều đặn, anh vuốt tóc cô rồi nhỏ giọng: “Không cần ghen, An Diệp với tôi không có quan hệ gì cả.”
Chỉ một câu nói của Mr. Tùng lại khiến thư kí Hân run động một lần nữa, thư kí Hân từng nghĩ cơ hội duy nhất bên cạnh anh đã bị cô ngu ngốc đánh mất, lại chẳng ngờ rằng cơ hội chính là nhờ bản thân tự kiên trì tạo ra.
Mr. Tùng nắm lấy cổ tay của thư kí Hân kéo lui ra sau lưng mình, An Diệp mới là người nên rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Mr. Tùng rũ mi mắt, anh hạ giọng nói với An Diệp: “Cô về được rồi.”
Tâm trạng của An Diệp vẫn thoải mái không tức giận, còn không gây loạn như lúc gặp thư kí Hân dưới sảnh: “Anh chỉ là đang tức giận nên mới làm vậy, lần sau bình tĩnh hơn em lại đến tìm anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro