Mối quan hệ bạn bè
SCVT
2024-03-30 00:40:17
Sáng sớm hôm nay tại bệnh viện Đức Việt rất bận rộn, như thường ngày sẽ có vài bệnh nhân đi ngang qua sảnh chính. Hộp đèn phía trên cửa phòng phẫu thuật sáng lên, người bên trong khẩn trương bình tĩnh.
Một người có thể đến bệnh viện làm phiền không ít lần thường thì đều mang lý do người thân hoặc bệnh tình, nhưng có người phụ nữ xuất hiện mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, liên tục mở miệng lớn tiếng tìm người.
Người phụ nữ này rõ ràng chỉ muốn gây sự, cô cố ý ồn ào khiến nhiều bệnh nhân cảm thấy không thoải mái. Nhân viên của bệnh viện tận mắt chứng kiến nhưng không ai có thể quản, bảo vệ đứng canh cửa đều tỏ vẻ không liên quan đến mình, tai và mắt đều mất khả năng hoạt động.
Bệnh nhân đứng xung quanh chỉ trỏ một hồi rồi cố gắng trở về phòng bệnh nhanh nhất có thể, nhân viên y tế vẫn tiếp tục bình thản tập trung vào công việc của mình.
Người đang gây sự trước mắt mọi người tên An Di, cô mang vẻ ngoài xinh đẹp đứng giữa đại sảnh bệnh viện cố ý gây náo loạn, đổi lại không một ai chú ý lại càng bực tức khó chịu.
An Di chú ý đến một nữ y tá vừa lướt qua trước mặt liền đưa tay kéo lại: “Anh Khôi đang ở đâu?”
Cô y tá này có dáng người nhỏ nhắn, trông còn khá trẻ tuổi, hẳn là vẫn chưa biết con gái viện trưởng mặt mũi ra sao: “Ý cô là bác sĩ Anh Khôi sao, anh ấy vẫn đang phẫu thuật.”
An Di biết được tin tức của bạn trai mình cũng dần bình tĩnh lại, buông tay ra xin lỗi nữ y tá: “Tôi có mạnh tay quá không, cô đừng giận.”
Y tá thực tập không ngờ người trước mặt mình lại có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy, tốt nhất vẫn là không nên tiếp xúc thêm nhiều để tránh phiền phức: “Không có gì.”
Cuộc phẫu thuật hôm nay không diễn ra công khai nên phía phòng quan sát sẽ đóng cửa, An Di không có đủ quyền ra lệnh cho nhân viên bệnh viện, cô chỉ còn cách đứng bên ngoài chờ đợi.
An Di đứng lặng ở một góc nghe người nhà nạn nhân khóc lóc kêu than liền nhăn mặt khó chịu. An Di không chê họ ồn ào, chỉ là có cảm giác không may mắn, có lẽ người phải khóc tiếp theo sẽ là bản thân mình. Ngôn Tình Sắc
Nhìn thấy Anh Khôi từ phòng phẫu thuật bước ra thì An Di liền nhanh chân bước lại gần, nhưng tốc độ của cô vẫn không thể bì được những người nhà ngồi bên cạnh lo lắng cho con trai họ.
Bọn họ đứng trên đôi chân run rẩy, mở giọng lắp bắp nói: “Sao rồi bác sĩ.”
Nghe tiếng khóc nấc đến đau lòng vang cả một dãy hành lang phía trước, Anh Khôi khó lòng nhịn được an ủi, cũng theo qui tắc nói giọng rõ ràng: “Cuộc phẫu thật đã thành công, mọi người cứ an tâm quan sát một thời gian.”
Anh Khôi đi được hai bước liền nhìn thấy An Di, biểu hiện trên gương mặt anh có phần biến sắc đổi sang ngạc nhiên. Anh Khôi sững người đứng nhìn An Di, ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp mà bản thân luôn nhung nhớ từng phút giây.
Sự sợ hãi khiến đôi chân của Anh Khôi và An Di trở nên tê dại, cảm xúc yên tĩnh trở nên gợn sóng. Từng người liên tục nối đuôi nhau lướt qua trước mặt An Di và Anh Khôi, rõ ràng Anh Khôi đang đứng ngay phía trước, vậy mà An Di lại không có can đảm bước qua dòng người đông đúc bước về phía anh.
Người y tá cuối cùng rời khỏi trả lại không gian yên tĩnh, An Di hít một hơi thật sâu mới đi đến đứng cạnh Anh Khôi: “Anh làm sao vậy, không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời.”
Anh Khôi khi nói mang theo giọng điệu cực kì bình tĩnh, đây là dấu hiệu anh đang cố gắng kiềm nén: “Anh đã bảo chiều gặp mà, vả lại cả ngày hôm nay anh phải phẫu thuật nên sẽ không xem điện thoại.”
An Di khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ đáng yêu, giọng nói pha chút giận dỗi: “Không thể nào vài phút cũng không có, tùy tiện nhắn một câu thôi cũng được.”
Anh Khôi trông rất mệt mỏi, anh muốn phủi bỏ mọi thứ tại đây rời đi, đôi chân bắt kịp trí não rất nhanh, anh cứ thế quay lưng bỏ đi trước mặt đối phương.
An Di thấy Anh Khôi không trả lời còn bỏ mặc mình liền cảm thấy bất an, cô biết chắc chắn đã có vấn đề xảy ra giữa hai người liền vội vàng đi theo. Đã hai ngày nay thái độ Anh Khôi đối với An Di trông rất lạ, sợ rằng có người thứ ba chen chân vào phá hoại tình cảm.
An Di bám theo một lúc rồi kéo tay Anh Khôi lại không cho anh đi tiếp: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Anh Khôi cố kéo tay An Di cố chấp bám víu rời khỏi áo của anh: “Anh đã nói chiều gặp sẽ nói rõ tất cả, em cứ nhất thiết phải làm loạn ở chỗ anh làm việc sao?”
An Di chưa kịp nói gì thêm thì đúng lúc cô y tá thực tập vừa nãy chạy lại thông báo có ca cấp cứu nghiêm trọng, Anh Khôi nghe xong vội vàng chạy đi xem tình hình, bỏ mặc An Di ở phía sau vẫn cố lớn tiếng kêu tên anh.
Anh Khôi chạy đến nơi thì thấy thật sự có ca cấp cứu nhưng bệnh nhân đã sớm được cứu sống, không đến mức quá nghiêm trọng như đã nghĩ, anh nhìn sang người y tá bên cạnh hỏi chuyện: “Có vấn đề gì sao, đâu cần phẫu thuật nữa nhỉ?”
Vị y tá kia nói: “Lúc nãy tôi thấy tình hình khá căng thẳng nên đã lừa anh, thật sự xin lỗi.”
Anh Khôi xua tay: “Không sao, cũng cảm ơn cô.”
Ngay từ ngày đầu làm thực tập sinh thì nữ y tá này đã bắt đầu quan sát Anh Khôi, gương mặt anh rất dễ nhìn, tùy tiện giúp cô một lần đã để lại nỗi thương nhớ vấn vương một đời. Nữ y tá này là người yêu bằng mắt, chỉ cần có chút nhan sắc đã để lại rất nhiều thiện cảm.
Ánh mắt nữ y tá nhìn Anh Khôi long lanh dịu dàng, chất chứa hết thảy niềm yêu thích muốn anh nhận ra nhưng rồi lại cảm thấy bản thân không xứng đáng, cô cúi mặt nhìn xuống mặt sàn rồi quay lưng rời đi.
Nữ y tá phát hiện ra Anh Khôi đang hẹn hò với con gái viện trưởng, trước cả khi Quang Hậu bắt gặp hai người họ bước lên cùng một chiếc xe.
Nữ y tá nấp ở phía xa trộm nhìn Quang Hậu khóc lớn trong thời gian dài, khi ấy cô đã nhận ra một điều tự làm bản thân mình cảm động, một chút run động đầu đời dành cho thần tượng của cô không sánh bằng một phần tình cảm Quang Hậu ngày đêm cố gắng chịu đựng.
Nữ y tá có thể vui vẻ cổ vũ Anh Khôi và bạn gái anh bên cạnh nhau lâu dài, nhưng Quang Hậu ngoài mặt chúc phúc, trong lòng lại cuộn lên sóng to gió lớn.
Quang Hậu chưa kịp nói ra tình cảm của bản thân đã nhận ra Anh Khôi đang hẹn hò với một người khác, lúc trước nữ y tá cứ nghĩ là do tình cảm của Quang Hậu không đủ sâu đậm nên mới không có can đảm thổ lộ, sau này cô mới nhận ra là do tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa đủ.
Riêng bản thân nữ y tá không muốn thổ lộ là vì “không đến lượt mình.”
An Di đứng hậm hực ở máy bán nước tự động một lúc thì vô tình nhìn thấy Quang Hậu đi ngang qua, cô bỗng chốc nhớ lại ở bệnh viện vốn có rất nhiều tin đồn giữa Anh Khôi và Quang Hậu, dựa vào đâu mà ai cũng nghĩ cô là kẻ thứ ba.
An Di lớn tiếng: “Khoan đã.”
Quang Hậu nghe có người làm ồn, cậu ngẩng đầu quan sát xung quanh định nhắc nhở trật tự thì thấy An Di tiến lại phía mình: “Đây là bệnh viện, cô không được làm ồn.”
An Di nghe Quang Hậu ra giọng quản mình càng tức giận, cô nắm cánh tay cậu kéo đến góc khuất cầu thang gần đó, xem ra vẫn còn rất trọng sĩ diện: “Cậu là cái người thích Anh Khôi? Ở bệnh viện hai người không ít tin đồn.”
Quang Hậu nhìn người trước mắt không điểm gì ưa nổi, không phải sức khỏe An Di có vấn đề thì cậu đã không thèm đứng đây vòng vo. Nếu An Di đã cố ý gây sự, Quang Hậu không ngại nhận lời tiếp đón: “Không phải thì sao, mà nếu phải thì liên quan gì đến cô?”
Nghe được câu này An Di liền nhếch môi cười, người mà đối phương ngày nhớ đêm mong lại nằm gọn trong vòng tay mình: “Nói như vậy, cậu thích bạn trai tôi à, dựa vào cái tên ẻo lả thích đàn ông như cậu?”
Quang Hậu bật cười: “Tùy cô nghĩ, dù gì bây giờ cô chính là kiểu người có tư cách ghen tuông.”
Quang Hậu nói với An Di rất nhiều điều, bao nhiêu uất ức không phải để một mình cậu chịu đựng. Quang Hậu trút giận lên người An Di, nói được hai câu liền cảm thấy bản thân thật xấu tính, cậu im lặng rồi vội quay lưng.
Anh Khôi đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy Quang Hậu và An Di nói chuyện to nhỏ vội tiến đến, chủ đề hai người cãi nhau anh nghe được ngày càng rõ ràng. Khi biết nguyên nhân mọi chuyện đều do mình, Anh Khôi bất giác dừng chân không tiếp tục đi nữa.
Quang Hậu nhìn thấy Anh Khôi liền lại gần nói nhỏ một câu, mặc kệ khi nãy anh có nghe bản thân xấu tính đến thế nào hay không: “Cậu hãy nhớ rằng từng có người rất rất thích cậu nhưng bây giờ không còn nữa. Rốt cuộc chuyện là như thế nào, người đó vốn đã thất vọng nhiều như thế nào. Người đó có gan theo đuổi thì cũng có can đảm để từ bỏ.”
Quang Hậu cứ ngỡ rằng Anh Khôi sống hạnh phúc thì cậu cũng có quyết tâm từ bỏ. Không ngờ sau khi cùng Đông Hằng đi dự lễ cưới trở về, lại tiếp xúc gần với An Di thì cậu đã rất thất vọng. Quang Hậu không ngờ Anh Khôi lại có thể quen loại người chỉ nghĩ bản thân mình là trung tâm, chỉ biết sống cho bản thân.
Anh Khôi hơi xoay người nhìn hướng ra xa thấy Quang Hậu rời đi rất nhanh. Đúng thật, Anh Khôi cảm thấy Quang Hậu đối với mình có chút không giống với Đông Hằng, dù không nhiều nhưng Anh Khôi có thể nhận biết được loại tình cảm này.
Anh Khôi nhẹ nhắm mắt lại, bao nhiêu sự kiên trì nhẫn nại coi như tan biến, anh cố gắng thốt ra một câu mặc dù giọng nói sớm đã nghẹn lại: “Nếu em cứ ép anh phải nói chia tay ở chỗ đông người thế này thì tùy.”
An Di thắc mắc, quan hệ giữa hai người trước giờ chẳng gặp vấn đề gì cả: “Chia tay?”
Anh Khôi kiên nhẫn nhấn mạnh: “Tôi không đùa, tôi không thể chịu nổi cô nữa rồi.”
Giọng nói An Di có hơi run rẩy, cô hỏi: “Tại sao chứ, hay anh là vì cái tên Quang Hậu đó?”
Anh Khôi chậm rãi lắc đầu, anh chẳng biết tại sao An Di lại nhắc đến Quang Hậu: “Lần đầu tiên gặp mặt cô trông rất trẻ con, tôi đã có suy nghĩ nếu cứ xem đây là ưu điểm thì không phải sẽ trông thật đáng yêu sao? Có vẻ tôi đã sai rồi. Lúc cậu bạn nói với tôi cô còn muốn níu kéo bạn trai cũ, tôi đã không muốn tin, với tính cách của cô có thể làm ra loại chuyện đó sao?”
An Di ngạc nhiên, cô dò hỏi: “Là ai nói với anh chuyện này?”
Một người có thể đến bệnh viện làm phiền không ít lần thường thì đều mang lý do người thân hoặc bệnh tình, nhưng có người phụ nữ xuất hiện mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, liên tục mở miệng lớn tiếng tìm người.
Người phụ nữ này rõ ràng chỉ muốn gây sự, cô cố ý ồn ào khiến nhiều bệnh nhân cảm thấy không thoải mái. Nhân viên của bệnh viện tận mắt chứng kiến nhưng không ai có thể quản, bảo vệ đứng canh cửa đều tỏ vẻ không liên quan đến mình, tai và mắt đều mất khả năng hoạt động.
Bệnh nhân đứng xung quanh chỉ trỏ một hồi rồi cố gắng trở về phòng bệnh nhanh nhất có thể, nhân viên y tế vẫn tiếp tục bình thản tập trung vào công việc của mình.
Người đang gây sự trước mắt mọi người tên An Di, cô mang vẻ ngoài xinh đẹp đứng giữa đại sảnh bệnh viện cố ý gây náo loạn, đổi lại không một ai chú ý lại càng bực tức khó chịu.
An Di chú ý đến một nữ y tá vừa lướt qua trước mặt liền đưa tay kéo lại: “Anh Khôi đang ở đâu?”
Cô y tá này có dáng người nhỏ nhắn, trông còn khá trẻ tuổi, hẳn là vẫn chưa biết con gái viện trưởng mặt mũi ra sao: “Ý cô là bác sĩ Anh Khôi sao, anh ấy vẫn đang phẫu thuật.”
An Di biết được tin tức của bạn trai mình cũng dần bình tĩnh lại, buông tay ra xin lỗi nữ y tá: “Tôi có mạnh tay quá không, cô đừng giận.”
Y tá thực tập không ngờ người trước mặt mình lại có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy, tốt nhất vẫn là không nên tiếp xúc thêm nhiều để tránh phiền phức: “Không có gì.”
Cuộc phẫu thuật hôm nay không diễn ra công khai nên phía phòng quan sát sẽ đóng cửa, An Di không có đủ quyền ra lệnh cho nhân viên bệnh viện, cô chỉ còn cách đứng bên ngoài chờ đợi.
An Di đứng lặng ở một góc nghe người nhà nạn nhân khóc lóc kêu than liền nhăn mặt khó chịu. An Di không chê họ ồn ào, chỉ là có cảm giác không may mắn, có lẽ người phải khóc tiếp theo sẽ là bản thân mình. Ngôn Tình Sắc
Nhìn thấy Anh Khôi từ phòng phẫu thuật bước ra thì An Di liền nhanh chân bước lại gần, nhưng tốc độ của cô vẫn không thể bì được những người nhà ngồi bên cạnh lo lắng cho con trai họ.
Bọn họ đứng trên đôi chân run rẩy, mở giọng lắp bắp nói: “Sao rồi bác sĩ.”
Nghe tiếng khóc nấc đến đau lòng vang cả một dãy hành lang phía trước, Anh Khôi khó lòng nhịn được an ủi, cũng theo qui tắc nói giọng rõ ràng: “Cuộc phẫu thật đã thành công, mọi người cứ an tâm quan sát một thời gian.”
Anh Khôi đi được hai bước liền nhìn thấy An Di, biểu hiện trên gương mặt anh có phần biến sắc đổi sang ngạc nhiên. Anh Khôi sững người đứng nhìn An Di, ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp mà bản thân luôn nhung nhớ từng phút giây.
Sự sợ hãi khiến đôi chân của Anh Khôi và An Di trở nên tê dại, cảm xúc yên tĩnh trở nên gợn sóng. Từng người liên tục nối đuôi nhau lướt qua trước mặt An Di và Anh Khôi, rõ ràng Anh Khôi đang đứng ngay phía trước, vậy mà An Di lại không có can đảm bước qua dòng người đông đúc bước về phía anh.
Người y tá cuối cùng rời khỏi trả lại không gian yên tĩnh, An Di hít một hơi thật sâu mới đi đến đứng cạnh Anh Khôi: “Anh làm sao vậy, không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Khôi khi nói mang theo giọng điệu cực kì bình tĩnh, đây là dấu hiệu anh đang cố gắng kiềm nén: “Anh đã bảo chiều gặp mà, vả lại cả ngày hôm nay anh phải phẫu thuật nên sẽ không xem điện thoại.”
An Di khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ đáng yêu, giọng nói pha chút giận dỗi: “Không thể nào vài phút cũng không có, tùy tiện nhắn một câu thôi cũng được.”
Anh Khôi trông rất mệt mỏi, anh muốn phủi bỏ mọi thứ tại đây rời đi, đôi chân bắt kịp trí não rất nhanh, anh cứ thế quay lưng bỏ đi trước mặt đối phương.
An Di thấy Anh Khôi không trả lời còn bỏ mặc mình liền cảm thấy bất an, cô biết chắc chắn đã có vấn đề xảy ra giữa hai người liền vội vàng đi theo. Đã hai ngày nay thái độ Anh Khôi đối với An Di trông rất lạ, sợ rằng có người thứ ba chen chân vào phá hoại tình cảm.
An Di bám theo một lúc rồi kéo tay Anh Khôi lại không cho anh đi tiếp: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Anh Khôi cố kéo tay An Di cố chấp bám víu rời khỏi áo của anh: “Anh đã nói chiều gặp sẽ nói rõ tất cả, em cứ nhất thiết phải làm loạn ở chỗ anh làm việc sao?”
An Di chưa kịp nói gì thêm thì đúng lúc cô y tá thực tập vừa nãy chạy lại thông báo có ca cấp cứu nghiêm trọng, Anh Khôi nghe xong vội vàng chạy đi xem tình hình, bỏ mặc An Di ở phía sau vẫn cố lớn tiếng kêu tên anh.
Anh Khôi chạy đến nơi thì thấy thật sự có ca cấp cứu nhưng bệnh nhân đã sớm được cứu sống, không đến mức quá nghiêm trọng như đã nghĩ, anh nhìn sang người y tá bên cạnh hỏi chuyện: “Có vấn đề gì sao, đâu cần phẫu thuật nữa nhỉ?”
Vị y tá kia nói: “Lúc nãy tôi thấy tình hình khá căng thẳng nên đã lừa anh, thật sự xin lỗi.”
Anh Khôi xua tay: “Không sao, cũng cảm ơn cô.”
Ngay từ ngày đầu làm thực tập sinh thì nữ y tá này đã bắt đầu quan sát Anh Khôi, gương mặt anh rất dễ nhìn, tùy tiện giúp cô một lần đã để lại nỗi thương nhớ vấn vương một đời. Nữ y tá này là người yêu bằng mắt, chỉ cần có chút nhan sắc đã để lại rất nhiều thiện cảm.
Ánh mắt nữ y tá nhìn Anh Khôi long lanh dịu dàng, chất chứa hết thảy niềm yêu thích muốn anh nhận ra nhưng rồi lại cảm thấy bản thân không xứng đáng, cô cúi mặt nhìn xuống mặt sàn rồi quay lưng rời đi.
Nữ y tá phát hiện ra Anh Khôi đang hẹn hò với con gái viện trưởng, trước cả khi Quang Hậu bắt gặp hai người họ bước lên cùng một chiếc xe.
Nữ y tá nấp ở phía xa trộm nhìn Quang Hậu khóc lớn trong thời gian dài, khi ấy cô đã nhận ra một điều tự làm bản thân mình cảm động, một chút run động đầu đời dành cho thần tượng của cô không sánh bằng một phần tình cảm Quang Hậu ngày đêm cố gắng chịu đựng.
Nữ y tá có thể vui vẻ cổ vũ Anh Khôi và bạn gái anh bên cạnh nhau lâu dài, nhưng Quang Hậu ngoài mặt chúc phúc, trong lòng lại cuộn lên sóng to gió lớn.
Quang Hậu chưa kịp nói ra tình cảm của bản thân đã nhận ra Anh Khôi đang hẹn hò với một người khác, lúc trước nữ y tá cứ nghĩ là do tình cảm của Quang Hậu không đủ sâu đậm nên mới không có can đảm thổ lộ, sau này cô mới nhận ra là do tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa đủ.
Riêng bản thân nữ y tá không muốn thổ lộ là vì “không đến lượt mình.”
An Di đứng hậm hực ở máy bán nước tự động một lúc thì vô tình nhìn thấy Quang Hậu đi ngang qua, cô bỗng chốc nhớ lại ở bệnh viện vốn có rất nhiều tin đồn giữa Anh Khôi và Quang Hậu, dựa vào đâu mà ai cũng nghĩ cô là kẻ thứ ba.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Di lớn tiếng: “Khoan đã.”
Quang Hậu nghe có người làm ồn, cậu ngẩng đầu quan sát xung quanh định nhắc nhở trật tự thì thấy An Di tiến lại phía mình: “Đây là bệnh viện, cô không được làm ồn.”
An Di nghe Quang Hậu ra giọng quản mình càng tức giận, cô nắm cánh tay cậu kéo đến góc khuất cầu thang gần đó, xem ra vẫn còn rất trọng sĩ diện: “Cậu là cái người thích Anh Khôi? Ở bệnh viện hai người không ít tin đồn.”
Quang Hậu nhìn người trước mắt không điểm gì ưa nổi, không phải sức khỏe An Di có vấn đề thì cậu đã không thèm đứng đây vòng vo. Nếu An Di đã cố ý gây sự, Quang Hậu không ngại nhận lời tiếp đón: “Không phải thì sao, mà nếu phải thì liên quan gì đến cô?”
Nghe được câu này An Di liền nhếch môi cười, người mà đối phương ngày nhớ đêm mong lại nằm gọn trong vòng tay mình: “Nói như vậy, cậu thích bạn trai tôi à, dựa vào cái tên ẻo lả thích đàn ông như cậu?”
Quang Hậu bật cười: “Tùy cô nghĩ, dù gì bây giờ cô chính là kiểu người có tư cách ghen tuông.”
Quang Hậu nói với An Di rất nhiều điều, bao nhiêu uất ức không phải để một mình cậu chịu đựng. Quang Hậu trút giận lên người An Di, nói được hai câu liền cảm thấy bản thân thật xấu tính, cậu im lặng rồi vội quay lưng.
Anh Khôi đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy Quang Hậu và An Di nói chuyện to nhỏ vội tiến đến, chủ đề hai người cãi nhau anh nghe được ngày càng rõ ràng. Khi biết nguyên nhân mọi chuyện đều do mình, Anh Khôi bất giác dừng chân không tiếp tục đi nữa.
Quang Hậu nhìn thấy Anh Khôi liền lại gần nói nhỏ một câu, mặc kệ khi nãy anh có nghe bản thân xấu tính đến thế nào hay không: “Cậu hãy nhớ rằng từng có người rất rất thích cậu nhưng bây giờ không còn nữa. Rốt cuộc chuyện là như thế nào, người đó vốn đã thất vọng nhiều như thế nào. Người đó có gan theo đuổi thì cũng có can đảm để từ bỏ.”
Quang Hậu cứ ngỡ rằng Anh Khôi sống hạnh phúc thì cậu cũng có quyết tâm từ bỏ. Không ngờ sau khi cùng Đông Hằng đi dự lễ cưới trở về, lại tiếp xúc gần với An Di thì cậu đã rất thất vọng. Quang Hậu không ngờ Anh Khôi lại có thể quen loại người chỉ nghĩ bản thân mình là trung tâm, chỉ biết sống cho bản thân.
Anh Khôi hơi xoay người nhìn hướng ra xa thấy Quang Hậu rời đi rất nhanh. Đúng thật, Anh Khôi cảm thấy Quang Hậu đối với mình có chút không giống với Đông Hằng, dù không nhiều nhưng Anh Khôi có thể nhận biết được loại tình cảm này.
Anh Khôi nhẹ nhắm mắt lại, bao nhiêu sự kiên trì nhẫn nại coi như tan biến, anh cố gắng thốt ra một câu mặc dù giọng nói sớm đã nghẹn lại: “Nếu em cứ ép anh phải nói chia tay ở chỗ đông người thế này thì tùy.”
An Di thắc mắc, quan hệ giữa hai người trước giờ chẳng gặp vấn đề gì cả: “Chia tay?”
Anh Khôi kiên nhẫn nhấn mạnh: “Tôi không đùa, tôi không thể chịu nổi cô nữa rồi.”
Giọng nói An Di có hơi run rẩy, cô hỏi: “Tại sao chứ, hay anh là vì cái tên Quang Hậu đó?”
Anh Khôi chậm rãi lắc đầu, anh chẳng biết tại sao An Di lại nhắc đến Quang Hậu: “Lần đầu tiên gặp mặt cô trông rất trẻ con, tôi đã có suy nghĩ nếu cứ xem đây là ưu điểm thì không phải sẽ trông thật đáng yêu sao? Có vẻ tôi đã sai rồi. Lúc cậu bạn nói với tôi cô còn muốn níu kéo bạn trai cũ, tôi đã không muốn tin, với tính cách của cô có thể làm ra loại chuyện đó sao?”
An Di ngạc nhiên, cô dò hỏi: “Là ai nói với anh chuyện này?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro