Tâm tư tình cảm
SCVT
2024-03-30 00:40:17
Trân Châu thường ngày trong mắt Saint là một người tử tế dễ mến, không làm người tiếp xúc cảm thấy chán ghét. Người tốt bụng ở trên đời này rất nhiều, nhưng đến mức bất chấp vì người khác làm tất cả lại rất ít.
Saint luôn không quên được nụ cười Trân Châu nở trên môi vào lần đầu hai người gặp mặt, những lần cô giúp đỡ người khác không nghĩ đến bản thân, cũng không cầu hồi đáp.
[Cậu ấy khiến tôi tin rằng trên đời này vẫn tồn tại thiên sứ.]
Nhưng trong tình yêu, cô gái này vẫn còn rất nhiều cố chấp. Càng gặp trở ngại, Trân Châu càng cố gắng níu giữ, cảm thấy bản thân đã trao đi quá nhiều tâm tư tình cảm. Loại người khi cầu được, gặp được, có được thì sẽ cố gắng bất chấp bám giữ.
Saint và Trân Châu đặt chân xuống sân bay, cố gắng chen qua dòng người đông đúc thoát ra bên ngoài. Đôi chân Trân Châu nặng nề bước đi, thêm cả vẻ mặt thảm hại trông rất đáng thương.
Saint để mắt đến Trân Châu nói: “Sao vậy?”
Trân Châu than thở: “Về thật rồi sao, nhanh thật đấy, mới được gặp anh ấy có vài ngày.”
Saint mở giọng an ủi: “Thôi được rồi đừng buồn nữa, nếu sau này anh ấy nhớ cậu sẽ đến thăm cậu ngược lại thôi mà.”
Trân Châu miễn cưỡng gật đầu: “Tớ cũng mong như thế.”
Saint vẫy tay với Trân Châu khi cô rời đi, cậu cũng vội bắt taxi về để khỏi muộn, khi về đến nhà liền nhắn tin cho ba mẹ báo bình an.
Saint còn có ý gọi điện thoại cho Đông Hằng nhưng không ai nghe máy, gọi lại vài lần nữa vẫn không thấy động tĩnh. Rõ ràng Đông Hằng đã luyên thuyên bảo lúc Saint về phải báo cho anh ngay, vậy mà lúc gọi thật thì lại không nghe máy. Saint mặc kệ việc tiếp tục báo tin mà ngủ một giấc.
Bác sĩ Đông Hằng bước ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt không chút sức sống, anh xoay lại cổ và khớp tay để thư giãn, giọng mệt mỏi tự than vãn với bản thân mình: “Mệt chết đi được.”
Đông Hằng đi dọc hành lang về tủ đồ, từ phòng bệnh bên cạnh đột ngột xuất hiện một bác sĩ lao đến. Vị bác sĩ kia hơi đẩy vai Đông Hằng, miệng vẫn luôn giữ nụ cười. Đôi chân hai người đồng loạt bước đi đều đều.
Bác sĩ Quang Hậu từng là bạn học cùng trường với Đông Hằng, học khoa cấp cứu muộn hơn anh một năm. Quang Hậu từng điên cuồng muốn làm bác sĩ giải phẫu nhưng hàng loạt lý lo ngăn cản xuất hiện, đến cuối cùng vẫn là không trụ nổi.
Dáng người Quang Hậu hơi tròn trịa mũm mĩm, gương mặt vì thế trở nên bầu bĩnh đáng yêu hơn. Mấy năm đại học Quang Hậu khá gầy vì bất chấp học tập, ăn được bao nhiêu liền đi theo việc học hành tiêu hóa hết cả, đến khi làm bác sĩ thì cậu lại tăng cân rõ thấy.
Đông Hằng mở giọng khó chịu: “Thôi con nít đi.”
Quang Hậu bĩu môi: “Sao vậy, không vui à?”
Đông Hằng lắc đầu: “Hơi mệt chút.” Anh nói rồi liếc mắt nhìn số phòng bệnh Quang Hậu vừa đi bước ra: “Bệnh nhân đó lại phát bệnh à?”
Quang Hậu nghiêng đầu: “Đúng vậy, mong ông ấy có thể sống lâu chút. Gia đình chỉ còn lại mỗi một đứa cháu đến thăm, nhìn tội ông cháu họ thật.”
Bác sĩ Quang Hậu nhìn Đông Hằng, muốn khẳng định thái độ của anh vừa thể hiện ra là do mệt mỏi tạo thành, thật sự không phải do cậu đã làm sai điều gì khiến anh tức giận. Đông Hằng thường ngày rất dễ tính, nếu anh thật sự giận, Quang Hậu cũng không có kinh nghiệm dỗ dành.
Hai người hầu như chưa từng giận hờn hay cãi nhau điều gì, một phần là do Quang Hậu không cãi lại Đông Hằng, hai là do anh luôn nhường nhịn cậu.
Quang Hậu không biết tại sao Đông Hằng rất dễ tính nhưng khi đi học lại chẳng có nhiều bạn bè, tính đến thân thiết cũng chỉ có mỗi cậu. Có thể do Quang Hậu không giống với những người khác, đáng yêu hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, cần anh hơn họ một chút.
Tiếng cười khúc khích của Quang Hậu phát ra, Đông Hằng có để ý nhưng không mấy để tâm. Đông Hằng liếc nhìn Quang Hậu rồi lại tiếp tục đi thẳng, để ý thấy được dường như Quang Hậu có cao thêm một chút, đầu cậu đã vừa vặn ngang tầm mắt anh.
Quang Hậu nói hết câu, đến khi quay mặt sang đã thấy Đông Hằng đi tiếp liền vội vàng đi theo. Quang Hậu nói: “Sao vậy, có việc gấp gì à?”
Đông Hằng biết được đối phương không kịp bước chân của mình nên cố ý chậm lại, cũng giúp dễ nói chuyện hơn. Đông Hằng không ngừng tỏ ra mệt mỏi, lúc nói chuyện có hơi buồn chán: “Mới trong phòng cấp cứu mấy tiếng liền nên muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đầu Quang Hậu hơi nghiêng, cảm thấy bản thân có phần mất mát. Thường ngày Đông Hằng một là nói chuyện với cậu, hai là nói chuyện một mình, bây giờ lại có thứ khác quan trọng làm anh thêm bận tâm.
Con người chậm rãi điềm tĩnh đến mấy cũng có ngày tỏ ra gấp gáp vội vã, rõ ràng ngoài yêu đương ra thì không thể là việc khác.
Quang Hậu nói: “Dạo này cậu có vẻ khác lắm.”
Đông Hằng tò mò, chờ xem Quang Hậu thấy khác chỗ nào: “Khác sao?”
Quang Hậu nhẹ gật đầu: “Thường thì cậu là chăm chỉ nhất, dạo này hay bắt tớ thay ca. Cậu đang hẹn hò có đúng không? “
Đông Hằng hiện lên ý cười không quá rõ: “Không hẳn, còn chưa tính là hẹn hò.”
Quang Hậu ngạc nhiên vỗ vai Đông Hằng, cứ tưởng sau cuộc tình đại học anh liền từ bỏ thất tình lục dục, không ngờ lại còn ngày đem lòng nở hoa: “Con người như cậu mà cũng yêu đương? Sao vậy, tìm được chân ái rồi à?”
Đông Hằng quay mặt qua nhìn bác sĩ Quang Hậu nở cười nụ cười đắc ý, rồi anh xoay người bỏ đi không trả lời cũng khiến đối phương đủ hiểu.
Nhìn thấy biểu hiện sung sướng mãn nguyện của Đông Hằng khiến bác sĩ Quang Hậu lập tức trở nên khó chịu, từng động tác vò đầu bức tai đều chứa sự hoang mang không hiểu. Biểu hiện của Đông Hằng thế này thì quá rõ ràng rồi, chắc chắn là đang yêu đương.
Đến tủ đồ cá nhân, Đông Hằng mở điện thoại lên liền thấy một bốn sáu cuộc gọi nhỡ, trong số đó có một cuộc của ba, còn lại là Saint. Đông Hằng quyết định gọi lại cho bác sĩ Đông trước.
Một tay Đông Hằng kéo túi đi làm trong tủ ra, tay còn lại cầm điện thoại đặt bên tai nghe nhạc chờ. Đầu dây bên kia có dấu hiệu bắt máy, Đông Hằng liền nói: “Ba à, gọi con có việc gì sao?”
Bác sĩ Đông thở phào, âm thanh truyền qua điện thoại nghe rất rõ ràng: “Lúc nãy định gọi bảo việc ba lái xe đi về trước lấy chút đồ, mẹ con bệnh rồi.”
Đông Hằng lo lắng: “Mẹ sao rồi ạ?”
Bác sĩ Đông nói: “Không sao rồi, cũng tại ba quên thêm thuốc ở nhà.”
Đông Hằng sau khi dừng thao tác lại do lo lắng thì lại tiếp tục bước đi: “Vậy tốt rồi, nhưng ba vừa phẫu thuật mà, nếu trụ không nổi thì đừng cố quá.”
Bác sĩ Đông nhẹ giọng, khen ngợi Đông Hằng vài câu: “Hôm nay phẫu thuật có con làm phụ tá mà, không mệt lắm.”
“Ba cứ ở nhà đi, con bắt xe về.” Lời nói Đông Hằng thốt ra từ miệng tỏ ra hiểu chuyện nhưng hành động lại không làm theo. Đông Hằng dự định đặt taxi, cầm điện thoại trên tay suy nghĩ hồi lâu rồi từ bỏ.
Đông Hằng nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại phát sáng, sợ lúc này Saint ngủ rồi nên không điện lại mà chỉ nhắn tin cho cậu.
Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn Saint trả lời, Đông Hằng đã không nhịn được chút vui vẻ đó mà cười một cái.
Đông Hằng: Anh xin lỗi, hôm nay hơi bận, không trả lời cuộc gọi của em được.
Saint: Em đâu nói là giận, không phải xin lỗi.
Đông Hằng: Em muốn ăn gì không, anh đói quá.
Saint định nhắn chuẩn bị ngủ rồi nhưng lại xóa đi, cậu đợi Đông Hằng gửi địa chỉ, ngay sau đó lập tức thả tim vào tin nhắn của anh.
Saint nghĩ nhiều, cảm thấy màu đỏ của trái tim quá ám muội, sau đó lại xóa hình trái tim nhắn lại một chữ “Được.”
Đông Hằng đi đến một quán ăn nhỏ trên đường về, đây là nơi lúc bé anh rất hay lui tới. Mặc dù đã lâu không ăn ở đây nhưng Đông Hằng vẫn nhớ được khung cảnh quen thuộc này, bản chất mộc mạc đơn giản của nó luôn không thay đổi.
Bàn ghế ăn là kiểu ngồi bệt, bên cạnh mỗi bàn đều có vách ngăn và một chậu cây nhỏ kiểu cổ. Không gian quán không lớn, bàn cũng không nhiều, đa số mọi người đều ăn rồi sẽ đi ngay nên chỉ có vài chỗ trống.
Khi Đông Hằng bước vào quán đã thấy Saint ngồi một góc đợi mình, ly nước đã vơi hết hơn một nửa. Đông Hằng lại gần phía Saint, anh không lên tiếng ngay mà chỉ ngồi xuống đối diện nhìn cậu.
Saint đang chăm chú xem điện thoại nên không lập tức ngẩng đầu. Nghe thấy tiếng động phía đối diện, Saint nhẹ nhàng đặt tay lên bàn rồi úp điện thoại xuống, tay kia chống mặt, ngẩn người nhìn thẳng.
Đông Hằng khàn giọng: “Em đến sớm vậy, lạnh không?”
Saint ngước mặt lên liền thấy gương mặt mệt mỏi không chút khí sắc của Đông Hằng. Saint biết công việc của Đông Hằng vất vả, không ngờ đến nó sẽ khiến anh trông như vừa bị rút máu về. Chút thương xót chẳng thể hiện được lâu, Saint không muốn Đông Hằng nhìn vẻ mặt mình rồi suy đoán nhiều.
Saint cảm thấy nghề nghiệp nào cũng thiêng liêng, chỉ là sự trân trọng trong lòng mỗi người thể hiện ra mức độ khác nhau.
Saint phản ứng chậm nhẹ lắc đầu, mắt mang ý cười: “Không lạnh, anh cố ý chọn quán gần nhà em mà.”
Thấy Saint hiểu được tâm ý mình, Đông Hằng cũng nở nụ cười mãn nguyện: “Em ăn gì không?”
Saint vội xua tay: “Em no rồi anh cứ ăn đi.”
“Em nhìn anh ăn thôi thì ngại lắm.” Đông Hằng vội gọi phục vụ lại gần, chỉ ngón tay vào thực đơn: “Cho tôi món này phần một người ăn, thêm một phần tráng miệng.”
Phục vụ gật đầu, hơi cười trước khi rời đi. Quán ăn này giáp khuya khá vắng khách nên không phải ngồi đợi lâu, rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.
Hai người trong lúc dùng bữa thì không ai lên tiếng, chỉ ngồi đối diện nhau cùng mặc thời gian trôi qua. Đông Hằng và Saint quen nhau chưa bao lâu, nếu muốn trò chuyện cũng chẳng nghĩ ra được nên bắt đầu từ đâu. Ấp úng vài câu không rõ chi bằng không nói nữa, bên cạnh nhau lâu dài là được.
Saint ăn không nhiều, đa phần thời gian đều ngồi nghịch điện thoại rồi trộm nhìn Đông Hằng vài cái.
Ngược lại Đông Hằng như bị bỏ đói, liên tiếp món này đến món khác được anh đưa vào miệng, không hề tỏ ra chút khách sáo. Đông Hằng ăn xong mới chú ý đến người đối diện, không ngờ lại nhìn thấy Saint đang chăm chú nhìn về phía mình.
Đông Hằng lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: “Về chứ?”
Saint gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào, thời tiết dạo này vào buổi tối rất lạnh, không mặc áo khoác khi đi ngoài trời sẽ chẳng chịu nổi thời gian dài.
Đông Hằng và Saint cùng nhau chậm rãi đi song song trên đường về. Nhà Saint rất gần, đi tầm vài phút là tới. Chặng đường tiếp theo không dài, chỉ biết cùng người ở cạnh trân trọng từng phút giây.
Cánh tay của Đông Hằng và Saint sát gần nhau, bàn tay đong đưa qua lại nhưng cả hai vẫn cố chấp không nắm lấy. Đông Hằng và Saint không phải ngại ngùng, chỉ là cảm thấy lạ lẫm. Họ đều biết rằng, nắm tay rồi, những chuyện khác sẽ nhanh chóng ập đến lần lượt.
Trong quán ăn vừa rồi ám mùi hương vị món ăn nên Đông Hằng không mấy để ý rằng người đang đi bên cạnh mình rất thơm. Đông Hằng hít lấy hương thơm mái tóc nhàn nhạt, lấp đi phần thiếu sót của anh, tình cảm trong lòng mất đi một khoảng trống.
Không gian yên tĩnh xuất hiện tiếng bước chân đều đều nhỏ nhẹ, mùi hương trên cơ thể Saint lan tỏa quanh quẩn người Đông Hằng, không làm đầu óc choáng váng mà khiến tâm trí mê mẩn.
Saint dừng chân, không hiểu sao trong lòng thoáng chút tiếc nuối: “Tới rồi.”
Đông Hằng nhìn qua một lượt căn nhà như để xác nhận, tiện thể nói ra một câu xem như chào tạm biệt: “Lúc rảnh gọi cho anh.”
Saint bất mãn vì một câu nói, rõ ràng người bận rộn hơn luôn là Đông Hằng. Nhìn thấy Đông Hằng muốn rời đi, Saint vội kéo cánh tay anh níu lại: “Anh về bằng cách nào?”
Đông Hằng nghiêng đầu về hướng lối đi phía trước: “Nhà anh gần đây, đi một lát nữa sẽ đến.”
Saint tùy tiện gật đầu, chậm chạp hạ cánh tay xuống: “Được rồi, tạm biệt.”
Saint quay lưng lại đi thẳng vào nhà, cậu vừa vào phòng liền nghĩ ra có điều không đúng, vội vàng lấy chìa khóa xe ra bên ngoài một lần nữa. Nếu như nhà Đông Hằng gần đây thì theo lẽ Saint cũng nên biết nó ở đâu, cũng là tìm một cái cớ để bên cạnh anh thêm một vài phút ngắn ngủi.
Trên đường đi quả thật là thấy Đông Hằng vẫn đang chậm rãi đi bộ, anh men theo con đường lớn đi thẳng, đôi mắt chăm chú lên ánh đèn vàng hắt lên mặt đường mờ ảo. Đến khi có đèn xe sáng chói áp sát lại gần, Đông Hằng mới dừng chân.
Từ phía ghế lái, Saint đưa mặt ra khỏi cửa: “Lên xe, em đưa anh về.”
Đông Hằng giật mình nhìn qua Saint, tỏ vẻ bất ngờ: “Sao em ở đây?”
Saint nói: “Anh còn nói nữa, lên xe.”
Đông Hằng nhanh chân lên ngồi phía ghế phụ, anh thắt dây an toàn, cùng lúc đó dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Saint.
Saint vờ nói: “Chỉ đường cho em, đừng nghĩ nhiều, anh biết nhà em nên em cũng muốn biết nhà anh.”
Đông Hằng nghe được câu nói đó của Saint liền cảm giác được an ủi, cậu nói thế là đang ngầm chấp nhận cho anh theo đuổi. Quan hệ hai người họ bây giờ được tính là tiến triển hơn một chút.
Saint luôn không quên được nụ cười Trân Châu nở trên môi vào lần đầu hai người gặp mặt, những lần cô giúp đỡ người khác không nghĩ đến bản thân, cũng không cầu hồi đáp.
[Cậu ấy khiến tôi tin rằng trên đời này vẫn tồn tại thiên sứ.]
Nhưng trong tình yêu, cô gái này vẫn còn rất nhiều cố chấp. Càng gặp trở ngại, Trân Châu càng cố gắng níu giữ, cảm thấy bản thân đã trao đi quá nhiều tâm tư tình cảm. Loại người khi cầu được, gặp được, có được thì sẽ cố gắng bất chấp bám giữ.
Saint và Trân Châu đặt chân xuống sân bay, cố gắng chen qua dòng người đông đúc thoát ra bên ngoài. Đôi chân Trân Châu nặng nề bước đi, thêm cả vẻ mặt thảm hại trông rất đáng thương.
Saint để mắt đến Trân Châu nói: “Sao vậy?”
Trân Châu than thở: “Về thật rồi sao, nhanh thật đấy, mới được gặp anh ấy có vài ngày.”
Saint mở giọng an ủi: “Thôi được rồi đừng buồn nữa, nếu sau này anh ấy nhớ cậu sẽ đến thăm cậu ngược lại thôi mà.”
Trân Châu miễn cưỡng gật đầu: “Tớ cũng mong như thế.”
Saint vẫy tay với Trân Châu khi cô rời đi, cậu cũng vội bắt taxi về để khỏi muộn, khi về đến nhà liền nhắn tin cho ba mẹ báo bình an.
Saint còn có ý gọi điện thoại cho Đông Hằng nhưng không ai nghe máy, gọi lại vài lần nữa vẫn không thấy động tĩnh. Rõ ràng Đông Hằng đã luyên thuyên bảo lúc Saint về phải báo cho anh ngay, vậy mà lúc gọi thật thì lại không nghe máy. Saint mặc kệ việc tiếp tục báo tin mà ngủ một giấc.
Bác sĩ Đông Hằng bước ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt không chút sức sống, anh xoay lại cổ và khớp tay để thư giãn, giọng mệt mỏi tự than vãn với bản thân mình: “Mệt chết đi được.”
Đông Hằng đi dọc hành lang về tủ đồ, từ phòng bệnh bên cạnh đột ngột xuất hiện một bác sĩ lao đến. Vị bác sĩ kia hơi đẩy vai Đông Hằng, miệng vẫn luôn giữ nụ cười. Đôi chân hai người đồng loạt bước đi đều đều.
Bác sĩ Quang Hậu từng là bạn học cùng trường với Đông Hằng, học khoa cấp cứu muộn hơn anh một năm. Quang Hậu từng điên cuồng muốn làm bác sĩ giải phẫu nhưng hàng loạt lý lo ngăn cản xuất hiện, đến cuối cùng vẫn là không trụ nổi.
Dáng người Quang Hậu hơi tròn trịa mũm mĩm, gương mặt vì thế trở nên bầu bĩnh đáng yêu hơn. Mấy năm đại học Quang Hậu khá gầy vì bất chấp học tập, ăn được bao nhiêu liền đi theo việc học hành tiêu hóa hết cả, đến khi làm bác sĩ thì cậu lại tăng cân rõ thấy.
Đông Hằng mở giọng khó chịu: “Thôi con nít đi.”
Quang Hậu bĩu môi: “Sao vậy, không vui à?”
Đông Hằng lắc đầu: “Hơi mệt chút.” Anh nói rồi liếc mắt nhìn số phòng bệnh Quang Hậu vừa đi bước ra: “Bệnh nhân đó lại phát bệnh à?”
Quang Hậu nghiêng đầu: “Đúng vậy, mong ông ấy có thể sống lâu chút. Gia đình chỉ còn lại mỗi một đứa cháu đến thăm, nhìn tội ông cháu họ thật.”
Bác sĩ Quang Hậu nhìn Đông Hằng, muốn khẳng định thái độ của anh vừa thể hiện ra là do mệt mỏi tạo thành, thật sự không phải do cậu đã làm sai điều gì khiến anh tức giận. Đông Hằng thường ngày rất dễ tính, nếu anh thật sự giận, Quang Hậu cũng không có kinh nghiệm dỗ dành.
Hai người hầu như chưa từng giận hờn hay cãi nhau điều gì, một phần là do Quang Hậu không cãi lại Đông Hằng, hai là do anh luôn nhường nhịn cậu.
Quang Hậu không biết tại sao Đông Hằng rất dễ tính nhưng khi đi học lại chẳng có nhiều bạn bè, tính đến thân thiết cũng chỉ có mỗi cậu. Có thể do Quang Hậu không giống với những người khác, đáng yêu hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, cần anh hơn họ một chút.
Tiếng cười khúc khích của Quang Hậu phát ra, Đông Hằng có để ý nhưng không mấy để tâm. Đông Hằng liếc nhìn Quang Hậu rồi lại tiếp tục đi thẳng, để ý thấy được dường như Quang Hậu có cao thêm một chút, đầu cậu đã vừa vặn ngang tầm mắt anh.
Quang Hậu nói hết câu, đến khi quay mặt sang đã thấy Đông Hằng đi tiếp liền vội vàng đi theo. Quang Hậu nói: “Sao vậy, có việc gấp gì à?”
Đông Hằng biết được đối phương không kịp bước chân của mình nên cố ý chậm lại, cũng giúp dễ nói chuyện hơn. Đông Hằng không ngừng tỏ ra mệt mỏi, lúc nói chuyện có hơi buồn chán: “Mới trong phòng cấp cứu mấy tiếng liền nên muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đầu Quang Hậu hơi nghiêng, cảm thấy bản thân có phần mất mát. Thường ngày Đông Hằng một là nói chuyện với cậu, hai là nói chuyện một mình, bây giờ lại có thứ khác quan trọng làm anh thêm bận tâm.
Con người chậm rãi điềm tĩnh đến mấy cũng có ngày tỏ ra gấp gáp vội vã, rõ ràng ngoài yêu đương ra thì không thể là việc khác.
Quang Hậu nói: “Dạo này cậu có vẻ khác lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Hằng tò mò, chờ xem Quang Hậu thấy khác chỗ nào: “Khác sao?”
Quang Hậu nhẹ gật đầu: “Thường thì cậu là chăm chỉ nhất, dạo này hay bắt tớ thay ca. Cậu đang hẹn hò có đúng không? “
Đông Hằng hiện lên ý cười không quá rõ: “Không hẳn, còn chưa tính là hẹn hò.”
Quang Hậu ngạc nhiên vỗ vai Đông Hằng, cứ tưởng sau cuộc tình đại học anh liền từ bỏ thất tình lục dục, không ngờ lại còn ngày đem lòng nở hoa: “Con người như cậu mà cũng yêu đương? Sao vậy, tìm được chân ái rồi à?”
Đông Hằng quay mặt qua nhìn bác sĩ Quang Hậu nở cười nụ cười đắc ý, rồi anh xoay người bỏ đi không trả lời cũng khiến đối phương đủ hiểu.
Nhìn thấy biểu hiện sung sướng mãn nguyện của Đông Hằng khiến bác sĩ Quang Hậu lập tức trở nên khó chịu, từng động tác vò đầu bức tai đều chứa sự hoang mang không hiểu. Biểu hiện của Đông Hằng thế này thì quá rõ ràng rồi, chắc chắn là đang yêu đương.
Đến tủ đồ cá nhân, Đông Hằng mở điện thoại lên liền thấy một bốn sáu cuộc gọi nhỡ, trong số đó có một cuộc của ba, còn lại là Saint. Đông Hằng quyết định gọi lại cho bác sĩ Đông trước.
Một tay Đông Hằng kéo túi đi làm trong tủ ra, tay còn lại cầm điện thoại đặt bên tai nghe nhạc chờ. Đầu dây bên kia có dấu hiệu bắt máy, Đông Hằng liền nói: “Ba à, gọi con có việc gì sao?”
Bác sĩ Đông thở phào, âm thanh truyền qua điện thoại nghe rất rõ ràng: “Lúc nãy định gọi bảo việc ba lái xe đi về trước lấy chút đồ, mẹ con bệnh rồi.”
Đông Hằng lo lắng: “Mẹ sao rồi ạ?”
Bác sĩ Đông nói: “Không sao rồi, cũng tại ba quên thêm thuốc ở nhà.”
Đông Hằng sau khi dừng thao tác lại do lo lắng thì lại tiếp tục bước đi: “Vậy tốt rồi, nhưng ba vừa phẫu thuật mà, nếu trụ không nổi thì đừng cố quá.”
Bác sĩ Đông nhẹ giọng, khen ngợi Đông Hằng vài câu: “Hôm nay phẫu thuật có con làm phụ tá mà, không mệt lắm.”
“Ba cứ ở nhà đi, con bắt xe về.” Lời nói Đông Hằng thốt ra từ miệng tỏ ra hiểu chuyện nhưng hành động lại không làm theo. Đông Hằng dự định đặt taxi, cầm điện thoại trên tay suy nghĩ hồi lâu rồi từ bỏ.
Đông Hằng nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại phát sáng, sợ lúc này Saint ngủ rồi nên không điện lại mà chỉ nhắn tin cho cậu.
Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn Saint trả lời, Đông Hằng đã không nhịn được chút vui vẻ đó mà cười một cái.
Đông Hằng: Anh xin lỗi, hôm nay hơi bận, không trả lời cuộc gọi của em được.
Saint: Em đâu nói là giận, không phải xin lỗi.
Đông Hằng: Em muốn ăn gì không, anh đói quá.
Saint định nhắn chuẩn bị ngủ rồi nhưng lại xóa đi, cậu đợi Đông Hằng gửi địa chỉ, ngay sau đó lập tức thả tim vào tin nhắn của anh.
Saint nghĩ nhiều, cảm thấy màu đỏ của trái tim quá ám muội, sau đó lại xóa hình trái tim nhắn lại một chữ “Được.”
Đông Hằng đi đến một quán ăn nhỏ trên đường về, đây là nơi lúc bé anh rất hay lui tới. Mặc dù đã lâu không ăn ở đây nhưng Đông Hằng vẫn nhớ được khung cảnh quen thuộc này, bản chất mộc mạc đơn giản của nó luôn không thay đổi.
Bàn ghế ăn là kiểu ngồi bệt, bên cạnh mỗi bàn đều có vách ngăn và một chậu cây nhỏ kiểu cổ. Không gian quán không lớn, bàn cũng không nhiều, đa số mọi người đều ăn rồi sẽ đi ngay nên chỉ có vài chỗ trống.
Khi Đông Hằng bước vào quán đã thấy Saint ngồi một góc đợi mình, ly nước đã vơi hết hơn một nửa. Đông Hằng lại gần phía Saint, anh không lên tiếng ngay mà chỉ ngồi xuống đối diện nhìn cậu.
Saint đang chăm chú xem điện thoại nên không lập tức ngẩng đầu. Nghe thấy tiếng động phía đối diện, Saint nhẹ nhàng đặt tay lên bàn rồi úp điện thoại xuống, tay kia chống mặt, ngẩn người nhìn thẳng.
Đông Hằng khàn giọng: “Em đến sớm vậy, lạnh không?”
Saint ngước mặt lên liền thấy gương mặt mệt mỏi không chút khí sắc của Đông Hằng. Saint biết công việc của Đông Hằng vất vả, không ngờ đến nó sẽ khiến anh trông như vừa bị rút máu về. Chút thương xót chẳng thể hiện được lâu, Saint không muốn Đông Hằng nhìn vẻ mặt mình rồi suy đoán nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Saint cảm thấy nghề nghiệp nào cũng thiêng liêng, chỉ là sự trân trọng trong lòng mỗi người thể hiện ra mức độ khác nhau.
Saint phản ứng chậm nhẹ lắc đầu, mắt mang ý cười: “Không lạnh, anh cố ý chọn quán gần nhà em mà.”
Thấy Saint hiểu được tâm ý mình, Đông Hằng cũng nở nụ cười mãn nguyện: “Em ăn gì không?”
Saint vội xua tay: “Em no rồi anh cứ ăn đi.”
“Em nhìn anh ăn thôi thì ngại lắm.” Đông Hằng vội gọi phục vụ lại gần, chỉ ngón tay vào thực đơn: “Cho tôi món này phần một người ăn, thêm một phần tráng miệng.”
Phục vụ gật đầu, hơi cười trước khi rời đi. Quán ăn này giáp khuya khá vắng khách nên không phải ngồi đợi lâu, rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.
Hai người trong lúc dùng bữa thì không ai lên tiếng, chỉ ngồi đối diện nhau cùng mặc thời gian trôi qua. Đông Hằng và Saint quen nhau chưa bao lâu, nếu muốn trò chuyện cũng chẳng nghĩ ra được nên bắt đầu từ đâu. Ấp úng vài câu không rõ chi bằng không nói nữa, bên cạnh nhau lâu dài là được.
Saint ăn không nhiều, đa phần thời gian đều ngồi nghịch điện thoại rồi trộm nhìn Đông Hằng vài cái.
Ngược lại Đông Hằng như bị bỏ đói, liên tiếp món này đến món khác được anh đưa vào miệng, không hề tỏ ra chút khách sáo. Đông Hằng ăn xong mới chú ý đến người đối diện, không ngờ lại nhìn thấy Saint đang chăm chú nhìn về phía mình.
Đông Hằng lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: “Về chứ?”
Saint gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào, thời tiết dạo này vào buổi tối rất lạnh, không mặc áo khoác khi đi ngoài trời sẽ chẳng chịu nổi thời gian dài.
Đông Hằng và Saint cùng nhau chậm rãi đi song song trên đường về. Nhà Saint rất gần, đi tầm vài phút là tới. Chặng đường tiếp theo không dài, chỉ biết cùng người ở cạnh trân trọng từng phút giây.
Cánh tay của Đông Hằng và Saint sát gần nhau, bàn tay đong đưa qua lại nhưng cả hai vẫn cố chấp không nắm lấy. Đông Hằng và Saint không phải ngại ngùng, chỉ là cảm thấy lạ lẫm. Họ đều biết rằng, nắm tay rồi, những chuyện khác sẽ nhanh chóng ập đến lần lượt.
Trong quán ăn vừa rồi ám mùi hương vị món ăn nên Đông Hằng không mấy để ý rằng người đang đi bên cạnh mình rất thơm. Đông Hằng hít lấy hương thơm mái tóc nhàn nhạt, lấp đi phần thiếu sót của anh, tình cảm trong lòng mất đi một khoảng trống.
Không gian yên tĩnh xuất hiện tiếng bước chân đều đều nhỏ nhẹ, mùi hương trên cơ thể Saint lan tỏa quanh quẩn người Đông Hằng, không làm đầu óc choáng váng mà khiến tâm trí mê mẩn.
Saint dừng chân, không hiểu sao trong lòng thoáng chút tiếc nuối: “Tới rồi.”
Đông Hằng nhìn qua một lượt căn nhà như để xác nhận, tiện thể nói ra một câu xem như chào tạm biệt: “Lúc rảnh gọi cho anh.”
Saint bất mãn vì một câu nói, rõ ràng người bận rộn hơn luôn là Đông Hằng. Nhìn thấy Đông Hằng muốn rời đi, Saint vội kéo cánh tay anh níu lại: “Anh về bằng cách nào?”
Đông Hằng nghiêng đầu về hướng lối đi phía trước: “Nhà anh gần đây, đi một lát nữa sẽ đến.”
Saint tùy tiện gật đầu, chậm chạp hạ cánh tay xuống: “Được rồi, tạm biệt.”
Saint quay lưng lại đi thẳng vào nhà, cậu vừa vào phòng liền nghĩ ra có điều không đúng, vội vàng lấy chìa khóa xe ra bên ngoài một lần nữa. Nếu như nhà Đông Hằng gần đây thì theo lẽ Saint cũng nên biết nó ở đâu, cũng là tìm một cái cớ để bên cạnh anh thêm một vài phút ngắn ngủi.
Trên đường đi quả thật là thấy Đông Hằng vẫn đang chậm rãi đi bộ, anh men theo con đường lớn đi thẳng, đôi mắt chăm chú lên ánh đèn vàng hắt lên mặt đường mờ ảo. Đến khi có đèn xe sáng chói áp sát lại gần, Đông Hằng mới dừng chân.
Từ phía ghế lái, Saint đưa mặt ra khỏi cửa: “Lên xe, em đưa anh về.”
Đông Hằng giật mình nhìn qua Saint, tỏ vẻ bất ngờ: “Sao em ở đây?”
Saint nói: “Anh còn nói nữa, lên xe.”
Đông Hằng nhanh chân lên ngồi phía ghế phụ, anh thắt dây an toàn, cùng lúc đó dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Saint.
Saint vờ nói: “Chỉ đường cho em, đừng nghĩ nhiều, anh biết nhà em nên em cũng muốn biết nhà anh.”
Đông Hằng nghe được câu nói đó của Saint liền cảm giác được an ủi, cậu nói thế là đang ngầm chấp nhận cho anh theo đuổi. Quan hệ hai người họ bây giờ được tính là tiến triển hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro