Tiền thưởng x2
SCVT
2024-03-30 00:40:17
Hôm trước Trân Châu gặp phải chuyện lớn làm náo loạn cả buổi tiệc chắc chắn sẽ bị đồn thổi. Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, câu chuyện lan dần chắc chắn khiến Trân Châu không tránh khỏi phiền phức.
Sau ngày tổ chức bữa tiệc ra mắt sản phẩm, Saint vừa bước vào công ty đã nghe mọi người bàn tán xôn xao to nhỏ, từ chỗ lễ tân đến khi bước vào thang máy đều có người nhắc đến chuyện ngày hôm trước. Đến khi ngồi vào bàn làm việc, Saint lại nghe thấy không ít người nhiều chuyện.
Nhân viên 1 nói: “Biết chuyện gì chưa, Trân Châu phòng thư ký, biết không?”
Nhân viên 2 tò mò: “Có đồ ăn à, muốn uống trà sữa liên quan gì mà nói phòng thư ký.”
Nhân viên 1 nhăn mày, không hiểu tại sao tên ngốc ngồi cạnh có thể qua cửa phỏng vấn tuyển dụng nhân sự: “Trong đầu toàn đồ ăn à, cô Trân Châu đó hôm qua bị...”
Trân Châu đi đến bàn việc của mình ngồi xuống, sau đó cô nhoài người nằm lên bàn. Không những bị say nguội, Trân Châu còn cảm thấy ấm ức mà sinh ra khó chịu. Hôm trước bị Lâm tiểu thư đánh một cái cũng không khó chịu như khi nghe lời bàn tán xấu về bản thân mình.
Saint đúng lúc đến phòng thư kí đưa tài liệu thì nhìn thấy Trân Châu biểu hiện không khỏe. Hôm nay phải tăng ca nên Saint không có thời gian rảnh, nhưng cậu vẫn chẳng nhịn được tiến đến bên cạnh Trân Châu an ủi vài câu: “Không sao đâu, rồi mọi người cũng quên à.”
Trân Châu không đáp lại gì mà chỉ thở dài một cái, được Saint an ủi cô cũng cảm thấy vơi đi được phần nào khó chịu trong lòng. Công ty này chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng xảy ra chứ, chuyện của Trân Châu một thời gian sau rồi mọi người cũng quên, chỉ là trong nhất thời cô không chịu đựng được.
Sau buổi tăng ca thì cả người Saint đều mệt nhừ, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi giữ bản thân phải tỉnh táo, cho dù giường đã ấm cả lên vẫn không được ngủ. Trên tay cầm điện thoại hồi lâu nhưng mãi không dám nhấn gọi, Saint cứ nằm đó mà đấu tranh tư tưởng.
Đông Hằng trước khi đi công tác đã nói với Saint rằng không có việc quan trọng thì không được tùy tiện gọi, vậy nhớ anh có tính là tùy tiện không?
Đến lúc Saint từ bỏ việc lưỡng lự mà quyết định đi tắm rửa thì Đông Hằng gọi đến, cậu vừa nhấc máy chưa kịp trả lời anh đã luyên thuyên: “Anh đoán sai rồi, em không gọi cho anh.”
Saint nhỏ giọng, không hiểu sao bản thân phải nhường nhịn Đông Hằng đến thế: “Anh bảo không được tùy tiện gọi mà.”
Đông Hằng bất mãn, trong nhất thời không phát hiện ra ngữ điệu của bản thân nũng nịu khác thường thế nào: “Lúc nào chứ, anh bảo là có chuyện quan trọng thì gọi mà, đối với em anh không quan trọng à?”
Saint liền đáp “xin lỗi” một tiếng cực rõ.
Đông Hằng lúc này cứng miệng không biết nên trả lời thế nào. Nếu Saint nói 'không' thì Đông Hằng còn biết đường dỗi, đằng này nghe một tiếng 'xin lỗi' trong người anh liền cảm thấy ấm áp vui vẻ “Vậy anh cúp máy đây.”
Saint nói: “Vừa hay em cũng bận đi tắm rồi, tạm biệt.”
Đông Hằng nghe được câu này thì đôi mắt sáng lên, đôi môi cũng nở một nụ cười, dường như anh chẳng còn muốn tắt máy nữa: “Video call đi.”
Saint vội nói: “Anh mau cút.”
Đông Hằng không ngờ mới chỉ đùa một chút Saint liền nhẫn tâm với anh như vậy. Đông Hằng giữ tâm trạng bình tĩnh, nhẹ giọng nghiêm túc: “Không còn sớm nữa, em mau tắm đi, ngủ ngon.”
Saint cũng biết không thể thay đổi sự cứng đầu của Đông Hằng, nhưng chính là không nỡ thấy anh phải vất vả như vậy: “Anh đừng cố làm việc nữa, cũng nên ngủ sớm đi, nếu mà hết đẹp trai thì em không cần anh nữa.”
Đông Hằng đáp ứng Saint cho qua chuyện nhưng lúc tắt máy lại cúi đầu tập trung làm việc. Nếu công việc này hoàn thành sớm thì Đông Hằng có thể về trước thời gian dự định.
[Bỗng nhiên anh cảm thấy một người lạnh lùng bỗng nhiên trở nên thú vị thì không hẳn do cậu mới bắt đầu thích anh, có thể anh đã bắt đầu để mắt đến cậu. Chỉ có khả năng một là cậu thích anh, hai là anh thích cậu nên mới nhận ra.]
*
Thư kí Hân linh cảm được mỗi lúc bản thân cô không tập trung làm việc thì đều bị Mr. Tùng nhìn thấy bắt lỗi, giám đốc không hề tệ bạc với nhân viên, anh phát lương cho thư kí riêng càng hậu hĩnh chính là để ngày một trừ dần.
Thư kí Hân đang bận suy nghĩ không biết nên làm gì để an ủi Trân Châu thì Mr. Tùng đi ra bắt gặp. Thư kí Hân đứng thẳng dậy, cô đưa một tay đón lấy cổ áo khoét chữ V, khi chào đầu hơi cúi: “Giám đốc cần gì không?”
Mr. Tùng nhìn sang điện thoại để trên bàn làm việc của thư kí Hân rồi dần tiến lại gần, anh lướt tìm trên màn hình cảm ứng hiển thị mấy cuộc gọi liền mới chỉ nhận vài phút trước: “Điện thoại vẫn hoạt động bình thường mà gọi mãi cô không trả lời, đặt trên bàn làm việc để trang trí à?”
Thư kí Hân cúi đầu thấp hơn: “Tôi xin lỗi.”
Mr. Tùng bày hết vẻ bất mãn ra khuôn mặt, anh xoay người tự đi pha một cốc cà phê cho mình. Mr. Tùng đi đến trước cửa phòng sinh hoạt chung thì vô tình nghe vài nhân viên nhiều chuyện việc của Trân Châu, anh nhờ đoán mò mà hiểu ra vì chuyện này nên thư kí Hân mới như người mất hồn.
Mr. Tùng đứng ngay giữa cửa ra vào, đường đường chính chính nghe hai nhân viên bên trong nói xấu người khác. Mr. Tùng không biết có phải do bản thân quá đường đột không, vừa thấy anh xuất hiện bọn họ liền nhanh chân rời khỏi.
Hai người nhân viên chưa kịp pha xong nước liền nhanh chóng rời đi, trên tay còn vờ cầm theo cốc rỗng khi bước ra ngoài, đã rất lâu rồi Mr. Tùng không bước vào căn phòng này, chỉ có thể trách do bọn họ xui xẻo.
Ấm nước hai người nhân viên kia đun vừa sôi, tiện thể để Mr. Tùng thoải mái sử dụng không phải chờ đợi, anh theo quy trình trí nhớ sắp xếp thứ tự cách pha cà phê giống hệt như trước đây, hương vị chắc chắc cũng sẽ không khác.
Mr. Tùng pha xong cà phê thì nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc, anh vừa đi vừa thổi chiếc cốc trên tay bớt nóng, biểu hiện gương mặt anh còn nhìn ra được chút vui vẻ thành tựu. Trên đường đi Mr. Tùng thử uống một ngụm cà phê do chính mình pha xong liền nhăn mặt nhíu mày đi thẳng một mạch lại chỗ thư kí Hân, vì giữ hình tượng nên cũng cố nuốt xuống.
Mr. Tùng đặt tách cà phê lên bàn, sau đó anh nhanh chóng rót cốc nước lọc ngay bên cạnh tay thư kí Hân uống: “Cô mau mau đi pha ly khác, đắng chết đi được.”
Thư kí Hân nhìn Mr. Tùng nhăn mặt nhíu mày thì suýt nữa bật cười thành tiếng, cô vội rút khăn giấy cho anh lau: “Anh là lần đầu pha cà phê?”
Mr. Tùng cầm lấy khăn chậm rãi chấm nước đọng bám xung quanh môi: “Không hẳn, là do khẩu vị thay đổi rồi.”
Gương mặt của Thư kí Hân thoáng chút ngạc nhiên, không ngờ chỉ nghe một câu trả lời đơn giản mà cô lại cảm giác được trong lòng vui mừng. Không biết nếu là cà phê do người khác pha, Mr. Tùng có thể chẳng phàn nàn gì mà uống hết không. Nghĩ lại lần đầu tiên thư kí Hân pha cà phê cho Mr. Tùng, anh cũng đâu nói là không quen vị, là do cô làm quá hợp ý anh chăng.
Thư kí Hân pha một ly cà phê khác mang vào phòng giám đốc, cô chần chừ một lát rồi nói với Mr. Tùng: “Chuyện hôm trước có phải là anh đã mở đường, cho tôi một cơ hội?”
Mr. Tùng cầm tách cà phê lên chưa kịp uống đã vì câu nói của thư kí Hân mà dừng động tác lại, anh có vẻ hơi lưỡng lự: “Đừng hiểu lầm, lúc đó tôi muốn thắt dây an toàn cho cô, chỉ là vô tình đụng trúng.”
Mr. Tùng tiếp tục động tác tay rồi uống một ngụm nhỏ cà phê nói tiếp: “Chuyện của Trân Châu, bảo với cô ấy cố gắng làm việc, có thể sau thời gian ngắn sẽ được tăng lương.”
Thư kí Hân ban đầu còn ủ rũ khi nghe Mr. Tùng liên tục phủ nhận rồi từ chối, nhưng khi cô nghe Trân Châu sắp gặp may mắn thì rất nhanh đã vui vẻ trở lại: “Được, bây giờ tôi lập tức đi thông báo cho em ấy ngay.”
[Nếu là chuyện vui thì không thể chỉ để một mình cười được.]
Thư kí Hân nghe được đáp án là sự phủ nhận cũng không mấy ngạc nhiên, vốn chuyện này cô có khả năng tiên đoán trước. Mr. Tùng không thừa nhận, thư kí Hân cũng chẳng làm gì được. Đối với ngày hôm đó thư kí Hân xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô chỉ cần biết Mr. Tùng không đẩy bản thân ra xa đã đủ cảm thấy mãn nguyện.
Thư kí Hân có một ước muốn được mãi bên cạnh Mr. Tùng, có một quyết tâm sẽ đeo bám anh cả đời, cho dù cô và anh không có thêm bất kỳ mối quan hệ nào phát sinh cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Mr. Tùng đơn thuần chỉ là không muốn kết hôn, thư kí Hân chẳng biết tại sao anh lại không thích chuyện đó, rồi sẽ có ngày cô thay đổi được anh, khiến anh cam tâm tình nguyện mang tình yêu thương tiến về phía mình.
*
Một tuần nữa sẽ đến hội thao thường niên của công ty, nhìn mặt nhân viên ai cũng có vẻ háo hức, phần thưởng cách mỗi hai năm là khác nhau nhưng đều không nhỏ, bất kì nhân viên nào cũng rất tò mò và mong chờ.
Thư khí Hân tranh thủ lúc thời gian giải lao rảnh rỗi, cô lẳng lặng đi đến xem phòng đăng kí tham gia dự hội thao rồi tranh thủ lén nhìn xung quanh một chút. Đúng lúc bộ ba Saint, Blue và Trân Châu cũng có mặt, thư kí Hân nhìn thấy họ thì cũng mau chóng bước vào trong.
Thư kí Hân mỉm cười nói: “Mấy đứa cũng đăng kí à?”
Saint xua tay, cậu không muốn tham gia thi đấu môn thể thao nào cả, thời còn đi học đã đủ để chơi rồi: “Không phải, tụi em đến tham gia cổ vũ, cái đó chỉ ngồi xem thôi cũng được tiền mà.”
Trân Châu cười cười rồi đưa cánh tay lên nắm chặt bàn tay lại: “Tụi em sẽ cổ vũ cho chị.”
Blue tiếp lời: “Đúng vậy, hai năm trước chỉ là không may thôi, lần này chắc chắn chị sẽ thắng.”
Thư kí Hân nhìn thấy vẫn còn Saint, Blue và Trân Châu nhiệt tình ủng hộ bản thân như vậy liền không nỡ ngắt ngang, khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi đó nên để họ tận hưởng một chút. Thư kí Hân nhìn ba người họ trò chuyện một lúc, lát sau mới lên tiếng: “Năm nay chị không định tham gia.”
Ba người đứng nói với thư kí Hân một hồi, bày hết cách khuyên nhủ nhưng cô vẫn ấp úng cứ lưỡng lự. Trân Châu đi đến bên cạnh rồi nhìn xuống cánh tay của thư kí Hân, Trân Châu mở giọng quan tâm: “Sao vậy chị, vết thương cũ còn đau à?”
Thư kí Hân nghe Trân Châu quan tâm mình thì cảm thấy được xoa dịu thoải mái, cũng giảm đi chút khó xử khi phải đối diện với lời khuyên nhủ của ba người họ: “Lần trước chỉ bị bỏng một xíu, rất mau đã lành.”
Sau ngày tổ chức bữa tiệc ra mắt sản phẩm, Saint vừa bước vào công ty đã nghe mọi người bàn tán xôn xao to nhỏ, từ chỗ lễ tân đến khi bước vào thang máy đều có người nhắc đến chuyện ngày hôm trước. Đến khi ngồi vào bàn làm việc, Saint lại nghe thấy không ít người nhiều chuyện.
Nhân viên 1 nói: “Biết chuyện gì chưa, Trân Châu phòng thư ký, biết không?”
Nhân viên 2 tò mò: “Có đồ ăn à, muốn uống trà sữa liên quan gì mà nói phòng thư ký.”
Nhân viên 1 nhăn mày, không hiểu tại sao tên ngốc ngồi cạnh có thể qua cửa phỏng vấn tuyển dụng nhân sự: “Trong đầu toàn đồ ăn à, cô Trân Châu đó hôm qua bị...”
Trân Châu đi đến bàn việc của mình ngồi xuống, sau đó cô nhoài người nằm lên bàn. Không những bị say nguội, Trân Châu còn cảm thấy ấm ức mà sinh ra khó chịu. Hôm trước bị Lâm tiểu thư đánh một cái cũng không khó chịu như khi nghe lời bàn tán xấu về bản thân mình.
Saint đúng lúc đến phòng thư kí đưa tài liệu thì nhìn thấy Trân Châu biểu hiện không khỏe. Hôm nay phải tăng ca nên Saint không có thời gian rảnh, nhưng cậu vẫn chẳng nhịn được tiến đến bên cạnh Trân Châu an ủi vài câu: “Không sao đâu, rồi mọi người cũng quên à.”
Trân Châu không đáp lại gì mà chỉ thở dài một cái, được Saint an ủi cô cũng cảm thấy vơi đi được phần nào khó chịu trong lòng. Công ty này chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng xảy ra chứ, chuyện của Trân Châu một thời gian sau rồi mọi người cũng quên, chỉ là trong nhất thời cô không chịu đựng được.
Sau buổi tăng ca thì cả người Saint đều mệt nhừ, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi giữ bản thân phải tỉnh táo, cho dù giường đã ấm cả lên vẫn không được ngủ. Trên tay cầm điện thoại hồi lâu nhưng mãi không dám nhấn gọi, Saint cứ nằm đó mà đấu tranh tư tưởng.
Đông Hằng trước khi đi công tác đã nói với Saint rằng không có việc quan trọng thì không được tùy tiện gọi, vậy nhớ anh có tính là tùy tiện không?
Đến lúc Saint từ bỏ việc lưỡng lự mà quyết định đi tắm rửa thì Đông Hằng gọi đến, cậu vừa nhấc máy chưa kịp trả lời anh đã luyên thuyên: “Anh đoán sai rồi, em không gọi cho anh.”
Saint nhỏ giọng, không hiểu sao bản thân phải nhường nhịn Đông Hằng đến thế: “Anh bảo không được tùy tiện gọi mà.”
Đông Hằng bất mãn, trong nhất thời không phát hiện ra ngữ điệu của bản thân nũng nịu khác thường thế nào: “Lúc nào chứ, anh bảo là có chuyện quan trọng thì gọi mà, đối với em anh không quan trọng à?”
Saint liền đáp “xin lỗi” một tiếng cực rõ.
Đông Hằng lúc này cứng miệng không biết nên trả lời thế nào. Nếu Saint nói 'không' thì Đông Hằng còn biết đường dỗi, đằng này nghe một tiếng 'xin lỗi' trong người anh liền cảm thấy ấm áp vui vẻ “Vậy anh cúp máy đây.”
Saint nói: “Vừa hay em cũng bận đi tắm rồi, tạm biệt.”
Đông Hằng nghe được câu này thì đôi mắt sáng lên, đôi môi cũng nở một nụ cười, dường như anh chẳng còn muốn tắt máy nữa: “Video call đi.”
Saint vội nói: “Anh mau cút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Hằng không ngờ mới chỉ đùa một chút Saint liền nhẫn tâm với anh như vậy. Đông Hằng giữ tâm trạng bình tĩnh, nhẹ giọng nghiêm túc: “Không còn sớm nữa, em mau tắm đi, ngủ ngon.”
Saint cũng biết không thể thay đổi sự cứng đầu của Đông Hằng, nhưng chính là không nỡ thấy anh phải vất vả như vậy: “Anh đừng cố làm việc nữa, cũng nên ngủ sớm đi, nếu mà hết đẹp trai thì em không cần anh nữa.”
Đông Hằng đáp ứng Saint cho qua chuyện nhưng lúc tắt máy lại cúi đầu tập trung làm việc. Nếu công việc này hoàn thành sớm thì Đông Hằng có thể về trước thời gian dự định.
[Bỗng nhiên anh cảm thấy một người lạnh lùng bỗng nhiên trở nên thú vị thì không hẳn do cậu mới bắt đầu thích anh, có thể anh đã bắt đầu để mắt đến cậu. Chỉ có khả năng một là cậu thích anh, hai là anh thích cậu nên mới nhận ra.]
*
Thư kí Hân linh cảm được mỗi lúc bản thân cô không tập trung làm việc thì đều bị Mr. Tùng nhìn thấy bắt lỗi, giám đốc không hề tệ bạc với nhân viên, anh phát lương cho thư kí riêng càng hậu hĩnh chính là để ngày một trừ dần.
Thư kí Hân đang bận suy nghĩ không biết nên làm gì để an ủi Trân Châu thì Mr. Tùng đi ra bắt gặp. Thư kí Hân đứng thẳng dậy, cô đưa một tay đón lấy cổ áo khoét chữ V, khi chào đầu hơi cúi: “Giám đốc cần gì không?”
Mr. Tùng nhìn sang điện thoại để trên bàn làm việc của thư kí Hân rồi dần tiến lại gần, anh lướt tìm trên màn hình cảm ứng hiển thị mấy cuộc gọi liền mới chỉ nhận vài phút trước: “Điện thoại vẫn hoạt động bình thường mà gọi mãi cô không trả lời, đặt trên bàn làm việc để trang trí à?”
Thư kí Hân cúi đầu thấp hơn: “Tôi xin lỗi.”
Mr. Tùng bày hết vẻ bất mãn ra khuôn mặt, anh xoay người tự đi pha một cốc cà phê cho mình. Mr. Tùng đi đến trước cửa phòng sinh hoạt chung thì vô tình nghe vài nhân viên nhiều chuyện việc của Trân Châu, anh nhờ đoán mò mà hiểu ra vì chuyện này nên thư kí Hân mới như người mất hồn.
Mr. Tùng đứng ngay giữa cửa ra vào, đường đường chính chính nghe hai nhân viên bên trong nói xấu người khác. Mr. Tùng không biết có phải do bản thân quá đường đột không, vừa thấy anh xuất hiện bọn họ liền nhanh chân rời khỏi.
Hai người nhân viên chưa kịp pha xong nước liền nhanh chóng rời đi, trên tay còn vờ cầm theo cốc rỗng khi bước ra ngoài, đã rất lâu rồi Mr. Tùng không bước vào căn phòng này, chỉ có thể trách do bọn họ xui xẻo.
Ấm nước hai người nhân viên kia đun vừa sôi, tiện thể để Mr. Tùng thoải mái sử dụng không phải chờ đợi, anh theo quy trình trí nhớ sắp xếp thứ tự cách pha cà phê giống hệt như trước đây, hương vị chắc chắc cũng sẽ không khác.
Mr. Tùng pha xong cà phê thì nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc, anh vừa đi vừa thổi chiếc cốc trên tay bớt nóng, biểu hiện gương mặt anh còn nhìn ra được chút vui vẻ thành tựu. Trên đường đi Mr. Tùng thử uống một ngụm cà phê do chính mình pha xong liền nhăn mặt nhíu mày đi thẳng một mạch lại chỗ thư kí Hân, vì giữ hình tượng nên cũng cố nuốt xuống.
Mr. Tùng đặt tách cà phê lên bàn, sau đó anh nhanh chóng rót cốc nước lọc ngay bên cạnh tay thư kí Hân uống: “Cô mau mau đi pha ly khác, đắng chết đi được.”
Thư kí Hân nhìn Mr. Tùng nhăn mặt nhíu mày thì suýt nữa bật cười thành tiếng, cô vội rút khăn giấy cho anh lau: “Anh là lần đầu pha cà phê?”
Mr. Tùng cầm lấy khăn chậm rãi chấm nước đọng bám xung quanh môi: “Không hẳn, là do khẩu vị thay đổi rồi.”
Gương mặt của Thư kí Hân thoáng chút ngạc nhiên, không ngờ chỉ nghe một câu trả lời đơn giản mà cô lại cảm giác được trong lòng vui mừng. Không biết nếu là cà phê do người khác pha, Mr. Tùng có thể chẳng phàn nàn gì mà uống hết không. Nghĩ lại lần đầu tiên thư kí Hân pha cà phê cho Mr. Tùng, anh cũng đâu nói là không quen vị, là do cô làm quá hợp ý anh chăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư kí Hân pha một ly cà phê khác mang vào phòng giám đốc, cô chần chừ một lát rồi nói với Mr. Tùng: “Chuyện hôm trước có phải là anh đã mở đường, cho tôi một cơ hội?”
Mr. Tùng cầm tách cà phê lên chưa kịp uống đã vì câu nói của thư kí Hân mà dừng động tác lại, anh có vẻ hơi lưỡng lự: “Đừng hiểu lầm, lúc đó tôi muốn thắt dây an toàn cho cô, chỉ là vô tình đụng trúng.”
Mr. Tùng tiếp tục động tác tay rồi uống một ngụm nhỏ cà phê nói tiếp: “Chuyện của Trân Châu, bảo với cô ấy cố gắng làm việc, có thể sau thời gian ngắn sẽ được tăng lương.”
Thư kí Hân ban đầu còn ủ rũ khi nghe Mr. Tùng liên tục phủ nhận rồi từ chối, nhưng khi cô nghe Trân Châu sắp gặp may mắn thì rất nhanh đã vui vẻ trở lại: “Được, bây giờ tôi lập tức đi thông báo cho em ấy ngay.”
[Nếu là chuyện vui thì không thể chỉ để một mình cười được.]
Thư kí Hân nghe được đáp án là sự phủ nhận cũng không mấy ngạc nhiên, vốn chuyện này cô có khả năng tiên đoán trước. Mr. Tùng không thừa nhận, thư kí Hân cũng chẳng làm gì được. Đối với ngày hôm đó thư kí Hân xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô chỉ cần biết Mr. Tùng không đẩy bản thân ra xa đã đủ cảm thấy mãn nguyện.
Thư kí Hân có một ước muốn được mãi bên cạnh Mr. Tùng, có một quyết tâm sẽ đeo bám anh cả đời, cho dù cô và anh không có thêm bất kỳ mối quan hệ nào phát sinh cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Mr. Tùng đơn thuần chỉ là không muốn kết hôn, thư kí Hân chẳng biết tại sao anh lại không thích chuyện đó, rồi sẽ có ngày cô thay đổi được anh, khiến anh cam tâm tình nguyện mang tình yêu thương tiến về phía mình.
*
Một tuần nữa sẽ đến hội thao thường niên của công ty, nhìn mặt nhân viên ai cũng có vẻ háo hức, phần thưởng cách mỗi hai năm là khác nhau nhưng đều không nhỏ, bất kì nhân viên nào cũng rất tò mò và mong chờ.
Thư khí Hân tranh thủ lúc thời gian giải lao rảnh rỗi, cô lẳng lặng đi đến xem phòng đăng kí tham gia dự hội thao rồi tranh thủ lén nhìn xung quanh một chút. Đúng lúc bộ ba Saint, Blue và Trân Châu cũng có mặt, thư kí Hân nhìn thấy họ thì cũng mau chóng bước vào trong.
Thư kí Hân mỉm cười nói: “Mấy đứa cũng đăng kí à?”
Saint xua tay, cậu không muốn tham gia thi đấu môn thể thao nào cả, thời còn đi học đã đủ để chơi rồi: “Không phải, tụi em đến tham gia cổ vũ, cái đó chỉ ngồi xem thôi cũng được tiền mà.”
Trân Châu cười cười rồi đưa cánh tay lên nắm chặt bàn tay lại: “Tụi em sẽ cổ vũ cho chị.”
Blue tiếp lời: “Đúng vậy, hai năm trước chỉ là không may thôi, lần này chắc chắn chị sẽ thắng.”
Thư kí Hân nhìn thấy vẫn còn Saint, Blue và Trân Châu nhiệt tình ủng hộ bản thân như vậy liền không nỡ ngắt ngang, khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi đó nên để họ tận hưởng một chút. Thư kí Hân nhìn ba người họ trò chuyện một lúc, lát sau mới lên tiếng: “Năm nay chị không định tham gia.”
Ba người đứng nói với thư kí Hân một hồi, bày hết cách khuyên nhủ nhưng cô vẫn ấp úng cứ lưỡng lự. Trân Châu đi đến bên cạnh rồi nhìn xuống cánh tay của thư kí Hân, Trân Châu mở giọng quan tâm: “Sao vậy chị, vết thương cũ còn đau à?”
Thư kí Hân nghe Trân Châu quan tâm mình thì cảm thấy được xoa dịu thoải mái, cũng giảm đi chút khó xử khi phải đối diện với lời khuyên nhủ của ba người họ: “Lần trước chỉ bị bỏng một xíu, rất mau đã lành.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro