Xác suất 10%
SCVT
2024-03-30 00:40:17
Thời gian vừa điểm tan làm thì bầu trời cũng chuyển màu xám đen chập tối, ánh đèn đường trong màn đêm dần hiện rõ sự cần thiết. Không khí thành phố càng về đêm càng lạnh buốt, đặc biệt là những ngày chuyển mùa đông, không khí se se lạnh như đón giao thừa.
Lòng thành phố toàn những tòa nhà phát sáng như một màn trình diễn quy mô chưa từng có, chỉ là nơi đây không có nghệ sĩ. Ở đây có những con người ngày đêm bận rộn đấu tranh vì cuộc sống mưu sinh, cũng có những người đang thoải mái hưởng lạc.
Ở đâu đó không ai để ý có một con mèo tiến đến gần bóng đèn đường, rồi nó nằm chính giữa nơi ánh sáng nằm xuống. Bóng đèn đường phát ra ánh sáng vàng lờ mờ, là nơi ấm áp nhất cho con mèo như ngôi nhà trước đây từng ở, cũng là nơi khiến nó cảm thấy không còn cô độc như tách biệt với thế giới này nữa.
Saint mệt mỏi xoa bóp lại cổ tay đau nhức, tiện thể duỗi thẳng chân cho thoải mái, cậu đã ngồi trên ghế liên tục mấy tiếng đồng hồ. Saint lia mắt xung quanh, cậu nhìn thấy ở công ty vẫn còn nhiều đồng nghiệp cùng tăng ca liền cảm thấy có thêm động lực.
Trong văn phòng Saint làm việc có hai dãy bàn, mỗi bàn đều có máy tính riêng do công ty cung cấp, nhưng thường ngày đa số nhân viên đều sử dụng laptop cá nhân cho tiện dụng. Bàn làm việc của Saint gần như ở chính giữa căn phòng, Blue ngồi phía sau đối lưng với cậu.
Buổi tối nhân viên không phải làm quá nhiều việc, họ hiện tại chỉ đang chỉnh sửa hồ sơ, cập nhật thông tin sản phẩm và thu hoạch ý kiến phản hồi từ khách hàng. Hiện tại, Saint chỉ ngồi lướt mạng, cậu đang cố gắng suy nghĩ ý tưởng để báo cáo trong cuộc họp bộ phận tiếp theo.
Mr. Tùng cùng thư kí Hân bước vào văn phòng của bộ phận kế hoạch. Gương mặt thư kí Hân khi bước vào thoáng hiện vui vẻ, ngược lại Mr. Tùng vẫn cứ tỏ ra lãnh đạm, chẳng biết là phúc hay họa.
Mr. Tùng dừng chân giữa văn phòng mở giọng nghiêm túc: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nghỉ sớm đi.”
Nghe được câu này thì Saint hí hửng thu dọn lại đồ đạc, sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy. Saint nhìn quanh cảm thấy không đúng, mọi người ai nấy vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc, dường như không có bất cứ cử chỉ khác sau câu nói Mr. Tùng vừa thốt ra.
Saint vội thắc mắc: “Mọi người không định về sao?”
Ai nấy đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Saint, một trong số đó lên tiếng: “Hôm nay là lễ tình nhân, cậu không nhớ à?”
Phong cách của Mr. Tùng là thế, có lẽ chỉ có mỗi công ty này dù lễ lớn nhỏ cứ tăng ca sẽ tăng lương, đặc biệt là lễ tình nhân. Cứ tưởng lúc trẻ Mr. Tùng ra nhiều quy định không thể hiểu nổi, đến bây giờ đã thành tiền lệ.
Đối với nhân viên thì công việc thường ngày đánh đổi với tăng lương chính là kiểu không tệ. Nhân viên công ty đều tặng quà cho người mình thích vào đêm hôm khác, dù không nói ra nhưng mọi người đều ngầm định là như vậy.
Nếu như là mấy năm trước thì có lẽ Saint vẫn hí hửng làm việc, thì ra không phải mọi người kỳ lạ mà do cậu đã thay đổi.
Mr. Tùng nhìn thấy Saint đứng chần chừ mãi chẳng chịu về thì tỏ vẻ thành tựu, anh không cố giữ hình tượng mà bật cười thành tiếng: “Muốn ăn tiền ông đây cũng đâu phải dễ. Ông đây biết không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ có ngày này.”
Vẻ mặt mãn nguyện của Mr. Tùng lúc bước ra khỏi cửa thật khiến Saint không thể nhịn được, Saint biết rõ ràng cái nội quy đó chính là cố ý đợi ngày gài cậu.
Bây giờ không về thì bực mà về thì không được tiền thưởng, mặc kệ, Saint là ai chứ. Dù gì chỉ dựa vào chút tiền đó, Saint cũng không thể bỏ mặc Đông Hằng một mình được. Mặc dù Saint có thể hẹn lại Đông Hằng cùng bù lễ vào một dịp khác nhưng nếu không phải tổ chức đúng ngày thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Mới quyết tâm không lâu Saint liền xoay người muốn rời đi, bỗng nhìn thấy Blue vừa pha xong một tách ca cao đi về hướng cậu.
Blue thao tác chậm rãi như đang thực hiện thói quen, anh thản nhiên uống một ngụm hài lòng, ca cao nóng ngày lễ tình nhân đặc biệt ngon: “Về thật đấy à.”
Blue chỉ nói một câu, bao nhiêu quyết tâm của Saint liền biến mất, nghĩ lại thì đúng là cậu thiếu tiền thật. Cái tên Blue này cũng bỏ mặc cả bạn gái ngày ngày khoe khoang nuông chiều mà tăng ca, Saint không ngờ được.
Mấy chiếc xe ở nhà chắc phải đi bán mất, hằng năm Saint đổ vào chúng nó biết bao nhiêu là tiền. Saint ngả người tự do ngồi lại ghế, một lần nữa đấu tranh tư tưởng.
Ngay lúc này màn hình điện thoại của Saint sáng lên, bên trên hiển thị dòng tin nhắn Đông Hằng vừa gửi đến. Đông Hằng nhắn tối hôm nay anh phải trực cấp cứu, lễ tình nhân sẽ bù Saint sau.
Saint lúc này vui đến lạ, không phải bình thường thì bản thân cậu phải cảm thấy hụt hẫng vì bị cho leo cây hay sao, haha. Saint ngồi ngay ngắn lại ghế, sau đó kéo hai ống tay áo lên cao chuẩn bị tinh thần làm việc điên cuồng, cậu phải giành hết số tiền thưởng lễ tình nhân, có khi Mr. Tùng sẽ cầu xin cậu hay là đừng làm việc nữa, giám đốc chuẩn bị phá sản đi là vừa.
Thật khó hiệu tại sao nhiều người lại điên cuồng vì công việc, biết được liên tục làm việc là cách tồn tại duy nhất trong xã hội, nếu không có tiền thì khó mưu cầu lợi ích, nhưng nó chưa thực sự xứng đáng với “hạnh phúc” như đúng ý nghĩa của hai từ đó.
*
Rõ ràng trên điện thoại thông báo xác suất mưa hôm nay chỉ có mười phần trăm, vậy mà vừa bước ra khỏi nhà trời đã thấy mây đen từng mảng lớn. Cũng may mưa không quá lâu, lúc trời tạnh thì vừa vặn đến giờ các công ty tan ca.
Phải đợi một lát sau Đông Hằng mới đến rước Saint, cậu nhanh ngồi vào trong xe, thoải mái thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không ướt xíu nào cả.”
Đông Hằng rút nhanh vài tờ khăn giấy đưa cho Saint lau giày, tuy đã tạnh mưa nhưng vệt nước trên mặt đường vẫn còn đọng lại: “Em đã suy nghĩ đi ăn ở đâu chưa?”
Saint nghĩ ngợi: “Hay là hôm nay đi ăn quán mới, à mà em mới nhớ ra quán cơm gần nhà có món mới vẫn chưa ăn thử.”
Đông Hằng gật đầu rồi lập tức khởi động xe: “Cũng được.”
Saint cười mỉm, đưa tay vỗ chiếc ba lô đi làm, vừa vặn hôm nay chính là thứ sáu: “Hôm nay em mời, em vừa mới nhận lương đó.”
Đông Hằng nói: “Vậy anh sẽ ăn hết tiền lương tháng này của em.”
Đi được một đoạn đường thì Đông Hằng dừng xe tại chỗ cây ATM gần công ty D&V rồi bước xuống. Xung quanh chỗ rút tiền may mắn không có nhiều người, Đông Hằng không cần phải xếp hàng chờ đợi quá lâu.
Cửa kính xe đang không đóng, Đông Hằng sau khi rời khỏi xe vẫn có thể nói chuyện với Saint, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh một lát.
Saint tỏ vẻ nghi hoặc đưa mặt nhìn ra ngoài: “Đã nói là em sẽ mời mà anh còn bắt em đợi anh rút tiền?”
Đông Hằng vừa đợi rút tiền vừa quay đầu lại nói: “Quán đó chỉ thanh toán tiền mặt thôi mà.”
Saint không muốn chuyến đi ăn này Đông Hằng lại phải trả, thật ra anh chỉ cần bỏ ra thời gian đối với cậu đã rất quý giá rồi, cứ tiếp tục như vậy cậu sợ bản thân sẽ sớm sinh hư: “Nếu như vậy thì cũng phải là em rút.”
Đông Hằng nói: “Lương em tháng nào chả bị trừ tội đi trễ, anh không hiểu tại sao em có xe riêng mà cứ đi xe buýt cho trễ thế.”
Saint khó xử, trước đây cậu cũng muốn lái xe đến công ty, nhưng chắc chắn sẽ bị nhân viên soi xét thân phận nếu họ nhìn thấy: “Lần nào anh cũng trả, em chỉ mời được đúng một lần rủ anh xem phim thôi, mặc dù lần đó anh có việc không đến được.”
Đông Hằng cười nhẹ: “Không sao đâu, bấy nhiêu đây anh vẫn còn nuôi em nổi.”
Saint lắc đầu: “Không phải là ý đó.”
Đông Hằng rút tiền xong thì liền quay trở lại xe, anh đưa tay lên nựng mặt Saint, sau đó thắt dây an toàn cho mình: “Được rồi đừng giành nữa, chỉ cần em nói như thế cũng đủ làm anh vui rồi. Dù gì sau này nếu có kết hôn thì những thứ này đều là của chung rồi, anh còn tự trả được ngày nào thì cứ để anh trả, lần sau những việc này đều phải nhờ em cả.”
Saint bất mãn, kể ra một loạt trường hợp bản thân cảm thấy không tốt trong hôn nhân, cậu đang cố tiêu cực nhất có thể: “Ai mà thèm kết hôn với anh. Kết hôn thì phải chia tiền em tiền anh, ngắm người nào đẹp cũng phải dè chừng, kiểu gì cũng sẽ bị hỏi dự định khi nào có con, hai người kiếm tiền ba bốn miệng ăn, đến lúc li hôn lại phải nghĩ cho con cái, lo lắng danh dự bản thân còn chưa đủ còn phải lo cho người khác, tùm lum các thứ nhỏ nhặt tầm thường gây phiền phức.”
Saint ấp úng: “Còn nữa...”
Đông Hằng bật cười: “Vẫn còn à?”
Saint nhỏ giọng: “Tiền thì chắc gì em đã được giữ chứ, chỉ sợ tình cảm không đủ sâu đậm, đến lúc kết hôn xong chỉ còn lại hối hận.”
Đông Hằng đưa tay của mình sang nắm lấy tay Saint: “An tâm đi, mà lúc nãy anh cứ nghĩ em sẽ nói là sợ anh giấu quỹ đen chứ.”
Saint siết chặt cái nắm tay lại rồi đưa lên trước mặt Đông Hằng hâm dọa: “Anh chính là suy bụng ta ra bụng người, nếu anh có giấu quỹ đen thì chứng tỏ là anh sợ em chứ không phải là em sợ anh.”
Trong mắt Đông Hằng thì Saint lúc trừng mắt hâm dọa vẫn đáng yêu không chịu được, anh cười cười rồi gật đầu, cảm thấy câu nói này thật đúng.
Saint nhìn Đông Hằng: “Chúng ta mỗi lúc gặp nhau là cứ đi ăn thế này mãi, anh sẽ thấy chán không?”
Đông Hằng khởi động xe, hướng mắt tập trung về con đường lớn trước mặt: “Nếu như gặp nhau lâu dài mà sinh chán thì khi kết hôn, có phải chúng ta sẽ chẳng nhìn mặt nhau nổi nữa không. Đối với anh đi đến đâu cũng như nhau, quan trọng là có ai đó bên cạnh.”
Lòng thành phố toàn những tòa nhà phát sáng như một màn trình diễn quy mô chưa từng có, chỉ là nơi đây không có nghệ sĩ. Ở đây có những con người ngày đêm bận rộn đấu tranh vì cuộc sống mưu sinh, cũng có những người đang thoải mái hưởng lạc.
Ở đâu đó không ai để ý có một con mèo tiến đến gần bóng đèn đường, rồi nó nằm chính giữa nơi ánh sáng nằm xuống. Bóng đèn đường phát ra ánh sáng vàng lờ mờ, là nơi ấm áp nhất cho con mèo như ngôi nhà trước đây từng ở, cũng là nơi khiến nó cảm thấy không còn cô độc như tách biệt với thế giới này nữa.
Saint mệt mỏi xoa bóp lại cổ tay đau nhức, tiện thể duỗi thẳng chân cho thoải mái, cậu đã ngồi trên ghế liên tục mấy tiếng đồng hồ. Saint lia mắt xung quanh, cậu nhìn thấy ở công ty vẫn còn nhiều đồng nghiệp cùng tăng ca liền cảm thấy có thêm động lực.
Trong văn phòng Saint làm việc có hai dãy bàn, mỗi bàn đều có máy tính riêng do công ty cung cấp, nhưng thường ngày đa số nhân viên đều sử dụng laptop cá nhân cho tiện dụng. Bàn làm việc của Saint gần như ở chính giữa căn phòng, Blue ngồi phía sau đối lưng với cậu.
Buổi tối nhân viên không phải làm quá nhiều việc, họ hiện tại chỉ đang chỉnh sửa hồ sơ, cập nhật thông tin sản phẩm và thu hoạch ý kiến phản hồi từ khách hàng. Hiện tại, Saint chỉ ngồi lướt mạng, cậu đang cố gắng suy nghĩ ý tưởng để báo cáo trong cuộc họp bộ phận tiếp theo.
Mr. Tùng cùng thư kí Hân bước vào văn phòng của bộ phận kế hoạch. Gương mặt thư kí Hân khi bước vào thoáng hiện vui vẻ, ngược lại Mr. Tùng vẫn cứ tỏ ra lãnh đạm, chẳng biết là phúc hay họa.
Mr. Tùng dừng chân giữa văn phòng mở giọng nghiêm túc: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nghỉ sớm đi.”
Nghe được câu này thì Saint hí hửng thu dọn lại đồ đạc, sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy. Saint nhìn quanh cảm thấy không đúng, mọi người ai nấy vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc, dường như không có bất cứ cử chỉ khác sau câu nói Mr. Tùng vừa thốt ra.
Saint vội thắc mắc: “Mọi người không định về sao?”
Ai nấy đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Saint, một trong số đó lên tiếng: “Hôm nay là lễ tình nhân, cậu không nhớ à?”
Phong cách của Mr. Tùng là thế, có lẽ chỉ có mỗi công ty này dù lễ lớn nhỏ cứ tăng ca sẽ tăng lương, đặc biệt là lễ tình nhân. Cứ tưởng lúc trẻ Mr. Tùng ra nhiều quy định không thể hiểu nổi, đến bây giờ đã thành tiền lệ.
Đối với nhân viên thì công việc thường ngày đánh đổi với tăng lương chính là kiểu không tệ. Nhân viên công ty đều tặng quà cho người mình thích vào đêm hôm khác, dù không nói ra nhưng mọi người đều ngầm định là như vậy.
Nếu như là mấy năm trước thì có lẽ Saint vẫn hí hửng làm việc, thì ra không phải mọi người kỳ lạ mà do cậu đã thay đổi.
Mr. Tùng nhìn thấy Saint đứng chần chừ mãi chẳng chịu về thì tỏ vẻ thành tựu, anh không cố giữ hình tượng mà bật cười thành tiếng: “Muốn ăn tiền ông đây cũng đâu phải dễ. Ông đây biết không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ có ngày này.”
Vẻ mặt mãn nguyện của Mr. Tùng lúc bước ra khỏi cửa thật khiến Saint không thể nhịn được, Saint biết rõ ràng cái nội quy đó chính là cố ý đợi ngày gài cậu.
Bây giờ không về thì bực mà về thì không được tiền thưởng, mặc kệ, Saint là ai chứ. Dù gì chỉ dựa vào chút tiền đó, Saint cũng không thể bỏ mặc Đông Hằng một mình được. Mặc dù Saint có thể hẹn lại Đông Hằng cùng bù lễ vào một dịp khác nhưng nếu không phải tổ chức đúng ngày thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới quyết tâm không lâu Saint liền xoay người muốn rời đi, bỗng nhìn thấy Blue vừa pha xong một tách ca cao đi về hướng cậu.
Blue thao tác chậm rãi như đang thực hiện thói quen, anh thản nhiên uống một ngụm hài lòng, ca cao nóng ngày lễ tình nhân đặc biệt ngon: “Về thật đấy à.”
Blue chỉ nói một câu, bao nhiêu quyết tâm của Saint liền biến mất, nghĩ lại thì đúng là cậu thiếu tiền thật. Cái tên Blue này cũng bỏ mặc cả bạn gái ngày ngày khoe khoang nuông chiều mà tăng ca, Saint không ngờ được.
Mấy chiếc xe ở nhà chắc phải đi bán mất, hằng năm Saint đổ vào chúng nó biết bao nhiêu là tiền. Saint ngả người tự do ngồi lại ghế, một lần nữa đấu tranh tư tưởng.
Ngay lúc này màn hình điện thoại của Saint sáng lên, bên trên hiển thị dòng tin nhắn Đông Hằng vừa gửi đến. Đông Hằng nhắn tối hôm nay anh phải trực cấp cứu, lễ tình nhân sẽ bù Saint sau.
Saint lúc này vui đến lạ, không phải bình thường thì bản thân cậu phải cảm thấy hụt hẫng vì bị cho leo cây hay sao, haha. Saint ngồi ngay ngắn lại ghế, sau đó kéo hai ống tay áo lên cao chuẩn bị tinh thần làm việc điên cuồng, cậu phải giành hết số tiền thưởng lễ tình nhân, có khi Mr. Tùng sẽ cầu xin cậu hay là đừng làm việc nữa, giám đốc chuẩn bị phá sản đi là vừa.
Thật khó hiệu tại sao nhiều người lại điên cuồng vì công việc, biết được liên tục làm việc là cách tồn tại duy nhất trong xã hội, nếu không có tiền thì khó mưu cầu lợi ích, nhưng nó chưa thực sự xứng đáng với “hạnh phúc” như đúng ý nghĩa của hai từ đó.
*
Rõ ràng trên điện thoại thông báo xác suất mưa hôm nay chỉ có mười phần trăm, vậy mà vừa bước ra khỏi nhà trời đã thấy mây đen từng mảng lớn. Cũng may mưa không quá lâu, lúc trời tạnh thì vừa vặn đến giờ các công ty tan ca.
Phải đợi một lát sau Đông Hằng mới đến rước Saint, cậu nhanh ngồi vào trong xe, thoải mái thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không ướt xíu nào cả.”
Đông Hằng rút nhanh vài tờ khăn giấy đưa cho Saint lau giày, tuy đã tạnh mưa nhưng vệt nước trên mặt đường vẫn còn đọng lại: “Em đã suy nghĩ đi ăn ở đâu chưa?”
Saint nghĩ ngợi: “Hay là hôm nay đi ăn quán mới, à mà em mới nhớ ra quán cơm gần nhà có món mới vẫn chưa ăn thử.”
Đông Hằng gật đầu rồi lập tức khởi động xe: “Cũng được.”
Saint cười mỉm, đưa tay vỗ chiếc ba lô đi làm, vừa vặn hôm nay chính là thứ sáu: “Hôm nay em mời, em vừa mới nhận lương đó.”
Đông Hằng nói: “Vậy anh sẽ ăn hết tiền lương tháng này của em.”
Đi được một đoạn đường thì Đông Hằng dừng xe tại chỗ cây ATM gần công ty D&V rồi bước xuống. Xung quanh chỗ rút tiền may mắn không có nhiều người, Đông Hằng không cần phải xếp hàng chờ đợi quá lâu.
Cửa kính xe đang không đóng, Đông Hằng sau khi rời khỏi xe vẫn có thể nói chuyện với Saint, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh một lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Saint tỏ vẻ nghi hoặc đưa mặt nhìn ra ngoài: “Đã nói là em sẽ mời mà anh còn bắt em đợi anh rút tiền?”
Đông Hằng vừa đợi rút tiền vừa quay đầu lại nói: “Quán đó chỉ thanh toán tiền mặt thôi mà.”
Saint không muốn chuyến đi ăn này Đông Hằng lại phải trả, thật ra anh chỉ cần bỏ ra thời gian đối với cậu đã rất quý giá rồi, cứ tiếp tục như vậy cậu sợ bản thân sẽ sớm sinh hư: “Nếu như vậy thì cũng phải là em rút.”
Đông Hằng nói: “Lương em tháng nào chả bị trừ tội đi trễ, anh không hiểu tại sao em có xe riêng mà cứ đi xe buýt cho trễ thế.”
Saint khó xử, trước đây cậu cũng muốn lái xe đến công ty, nhưng chắc chắn sẽ bị nhân viên soi xét thân phận nếu họ nhìn thấy: “Lần nào anh cũng trả, em chỉ mời được đúng một lần rủ anh xem phim thôi, mặc dù lần đó anh có việc không đến được.”
Đông Hằng cười nhẹ: “Không sao đâu, bấy nhiêu đây anh vẫn còn nuôi em nổi.”
Saint lắc đầu: “Không phải là ý đó.”
Đông Hằng rút tiền xong thì liền quay trở lại xe, anh đưa tay lên nựng mặt Saint, sau đó thắt dây an toàn cho mình: “Được rồi đừng giành nữa, chỉ cần em nói như thế cũng đủ làm anh vui rồi. Dù gì sau này nếu có kết hôn thì những thứ này đều là của chung rồi, anh còn tự trả được ngày nào thì cứ để anh trả, lần sau những việc này đều phải nhờ em cả.”
Saint bất mãn, kể ra một loạt trường hợp bản thân cảm thấy không tốt trong hôn nhân, cậu đang cố tiêu cực nhất có thể: “Ai mà thèm kết hôn với anh. Kết hôn thì phải chia tiền em tiền anh, ngắm người nào đẹp cũng phải dè chừng, kiểu gì cũng sẽ bị hỏi dự định khi nào có con, hai người kiếm tiền ba bốn miệng ăn, đến lúc li hôn lại phải nghĩ cho con cái, lo lắng danh dự bản thân còn chưa đủ còn phải lo cho người khác, tùm lum các thứ nhỏ nhặt tầm thường gây phiền phức.”
Saint ấp úng: “Còn nữa...”
Đông Hằng bật cười: “Vẫn còn à?”
Saint nhỏ giọng: “Tiền thì chắc gì em đã được giữ chứ, chỉ sợ tình cảm không đủ sâu đậm, đến lúc kết hôn xong chỉ còn lại hối hận.”
Đông Hằng đưa tay của mình sang nắm lấy tay Saint: “An tâm đi, mà lúc nãy anh cứ nghĩ em sẽ nói là sợ anh giấu quỹ đen chứ.”
Saint siết chặt cái nắm tay lại rồi đưa lên trước mặt Đông Hằng hâm dọa: “Anh chính là suy bụng ta ra bụng người, nếu anh có giấu quỹ đen thì chứng tỏ là anh sợ em chứ không phải là em sợ anh.”
Trong mắt Đông Hằng thì Saint lúc trừng mắt hâm dọa vẫn đáng yêu không chịu được, anh cười cười rồi gật đầu, cảm thấy câu nói này thật đúng.
Saint nhìn Đông Hằng: “Chúng ta mỗi lúc gặp nhau là cứ đi ăn thế này mãi, anh sẽ thấy chán không?”
Đông Hằng khởi động xe, hướng mắt tập trung về con đường lớn trước mặt: “Nếu như gặp nhau lâu dài mà sinh chán thì khi kết hôn, có phải chúng ta sẽ chẳng nhìn mặt nhau nổi nữa không. Đối với anh đi đến đâu cũng như nhau, quan trọng là có ai đó bên cạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro