Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 16

2024-09-18 00:45:31

Lần trước bà ngoại giữ riêng Từ Tử Việt lại để nói chuyện, không biết có kết quả gì không. Vất vả lắm nàng mới đợi được hai người họ tâng bốc xong, trước khi đi còn mang theo hai đĩa nhãn, sau đó Tô Văn Khanh quay người đi đến Thanh Phong Đường.

Mấy ngày nay Từ lão thái thái vẫn đang suy nghĩ chuyện này, hôm qua bà đã hỏi ý kiến ​​con trai mình, khi Từ Hiền nhắc tới Từ Tử Việt, ông ta lại nổi giận, đương nhiên là không đồng ý. Từ lão thái thái xoa xoa ấn đường, bảo Xuân Tàm đưa Từ Hiền ra ngoài, con trai bà hành động theo cảm tính quá, nghe nói nghiệt súc kia lại cãi nhau với ông ta…

Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây, đang suy nghĩ thì nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, đợi đến khi nghe rõ là người nào thì trên mặt bà đã nở nụ cười: "Văn Thanh đến rồi à? Mau tới chỗ bà."

Hai bà cháu vừa mới gặp nhau thì đã có vô số chuyện để nói, dù có nói gì thì Từ lão thái thái cũng rất vui vẻ. Trước kia Tô Văn Khanh ít nói, gần đây sôi nổi hơn rất nhiều, nghe nói nàng cũng đã thân thiết với các tỷ muội hơn: "Cháu có thích y phục ta làm vài ngày trước không, ngày thường cháu luôn mặc màu trắng giản dị, tiểu cô nương phải mặc những bộ trang phục tươi tắn thì mới đẹp được."

Nhớ đến chiếc váy đỏ mà Từ lão thái thái đã may cho nàng, lúc đó Tô Văn Khanh đã nhìn nó một lúc, nàng thực sự chưa từng mặc màu sắc tươi sáng như vậy, nàng xấu hổ mân mê lỗ tai: "Cháu về sẽ thử xem."

"Được được." Đương nhiên Từ lão thái thái hài lòng, hai bà cháu trò chuyện với nhau một lúc, cuối cùng Tô Văn Khanh không nhịn được, khẽ hỏi Từ lão thái thái: "Bà, hôm đó Việt biểu ca nói muốn đi thi…"

Từ lão thái thái ngây ra, thật sự không ngờ Tô Văn Khanh lại hỏi về chuyện Từ Tử Việt.

Tô Văn Khanh liếc nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ Xuân Tàm thì mọi người đều cách khá xa nên yên tâm hơn, nhích lại gần Từ lão thái thái, nàng thì thầm: "Bà, cháu cảm thấy người nên đồng ý để Việt biểu ca đi thi thử."

Từ lão thái thái càng ngạc nhiên hơn: "Sao lại nói thế?"

Tô Văn Khanh nắm lấy tay Từ lão thái thái, ghé sát vào tai bà như thể nàng không muốn người khác nghe thấy: "Cháu mơ thấy vị biểu ca này…"

Quả nhiên, chưa kịp nói xong, Từ lão thái thái đã sốc, Tô Văn Khanh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, không biết là do nàng nói dối hay vì nàng nói rằng mình đã mơ thấy một nam tử, nàng cúi thấp đầu nói nhỏ: "Hôm đó, lần đầu tiên cháu gặp biểu ca thì đã cảm thấy rất ngạc nhiên, cháu chưa từng gặp biểu ca thế mà cháu lại mơ thấy huynh ấy…"

Từ lão thái thái đột nhiên nắm tay Tô Văn Khanh, ánh mặt vô cùng nghiêm nghị thoáng liếc qua Xuân Tàm. Xuân Tàm vội bảo những nha đầu khác ra ngoài rồi đóng cửa lại, Từ lão thái thái nghiêm túc nói: "Cháu thực sự đã mơ thấy Từ Tử Việt sao? Mơ thấy nó thế nào?"

"Nếu như cháu chưa từng gặp Việt biểu ca thì cháu sẽ chỉ nghĩ mình bị bóng đè, nhưng khi gặp biểu ca, cháu cảm thấy rất đáng sợ cho nên mới kể với bà." Tô Văn Khanh cố làm cho vẻ mặt của mình trở nên chân thành hơn: "Cháu nằm mơ thấy Việt biểu ca thật sự thi đỗ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ lão thái thái nheo mắt: "Đỗ cái gì?"

"Trạng nguyên."

Từ lão thái thái đột ngột mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Tô Văn Khanh, lặp lại một lần nữa: "Trạng nguyên sao?"

"Vâng, huynh ấy còn mặc đồ đỏ, cưỡi ngựa diễu phố nữa."

"Còn gì nữa?"

Còn gì? Sự nghiêm túc của Tô Văn Khanh lại khiến bà nàng khiếp sợ lần nữa: "Còn cưới công chúa."

"Hoang đường!" Từ lão thái thái cảm thấy mình hồ đồ rồi, nghe cháu gái nói mộng mị gì đó rồi sốc, lại còn liên quan đến Từ Tử Việt.

Từ Tử Việt chỉ là thứ tử, cho dù hắn đỗ Trạng nguyên thì làm sao có thể trở thành phò mã, bệ hạ sẽ gả công chúa cho một thứ tử sao? Hơn nữa, cho dù nó thực sự là một giấc mơ, Tô Văn Khanh và Từ Tử Việt chưa từng gặp nhau thì làm sao Tô Văn Khanh lại có thể mơ thấy được? Mà không phải bà hay Từ Hiền?

Bà lo lắng nắm lấy tay Tô Văn Khanh, nhìn nàng một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm, hay là bị bệnh gì đó?

Tô Văn Khanh thấy thế biết là Từ lão thái thái không tin mình, nàng nắm lấy cánh tay Từ lão thái thái, lưỡng lự nói: "Cháu cũng thấy hơi hoang đường, cho dù là mơ thì cũng có thể không phải là sự thật, nhưng gần đây cháu gái hay mơ thấy mấy thứ lung tung, cháu cũng muốn thử xem đó có phải là sự thật hay không."

Từ lão thái thái thở dài một hơi, bèn dỗ Tô Văn Khanh vui: "Được được được, cháu nói xem còn chuyện gì nữa?"

"Ngô quý phi trong cung mang thai rồi." Tô Văn Khanh bất ngờ nói một câu gây sốc khiến Từ lão thái thái không kịp phản ứng, nàng vội vàng nói tiếp: "Ngày mai, trong cung sẽ có tin tức…"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0