Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 18
2024-09-18 00:45:31
Hôm ấy hắn trở về Từ phủ chỉ là đến gặp Từ lão thái thái để thỉnh an, không ngờ phát hiện ra niềm vui bất ngờ, đó là Tô Văn Khanh cũng ở Thanh Phong Đường.
Đời trước, khi trở về Từ gia hắn đã mười bảy tuổi, Tô Văn Khanh đã được Tô gia đón về, hắn chỉ nghe nói mình có một biểu muội nhưng chưa từng gặp mặt. Tới khi gặp lại Tô Văn Khanh, nàng đã quen Tề Quang, dung mạo tuyệt trần, khi gặp hắn, nàng cũng cung kính hành lễ rồi gọi một tiếng biểu ca.
Hoàn toàn giống hệt bây giờ, dáng vẻ nghiêm túc khẩn trương như thể nàng nhìn thấy hồng thủy mãnh thú.
Khác với khi trưởng thành, hóa ra Tô Văn Khanh lúc nhỏ trông như thế này, nàng mặc một chiếc váy đơn giản sạch sẽ thì trông mong manh yếu đuối thế này, nhưng cô nương Tô Văn Khanh trong trí nhớ của hắn cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ bắt mắt.
Chẳng qua lúc đó nàng đã làm vợ người ta, Từ Tử Việt bần thần nhớ lại hình ảnh Tô Văn Khanh và Tề Quang đứng cùng nhau, nam tử tuấn tú đầy sức sống cùng với nữ tử xinh đẹp động lòng người, đúng là một đôi hoàn hảo như những gì người khác nói.
Một đôi… Hoàn hảo.
Từ Tử Việt không hề quên, Tô Văn Khanh ở kiếp trước hơi sợ mình, ngay cả Đại trưởng công chúa cũng không sợ nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều vội cụp đuôi chạy mất. Thỉnh thoảng hỏi Tề Quang, Tề Quang chỉ cười lớn rồi nói hắn hung dữ thô bạo quá khiến Tô Văn Khanh sợ.
Từ Tử Việt khịt mũi khinh bỉ, một tên sát thần từ chiến trường trở về như Tề Quang có quyền gì nói hắn hung dữ thô bạo.
Tề Quang và Tô Văn Khanh, một người là thế tử của phủ Ninh quốc công, con trai của trưởng công chúa Trường An và là cháu ngoại của đương kim hoàng đế, còn người kia chỉ là con gái của một thương nhân, hai người quen nhau như thế nào, tại sao Tô Văn Khanh lại có thể khiến một người như Tề Quang một lòng một dạ như vậy.
Từ Tử Việt nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Văn Khanh vẫn mang nét trẻ con ở trước mặt, những đường nét trên khuôn mặt còn chưa trưởng thành chầm chậm chồng chéo lên khuôn mặt xinh đẹp khi ấy.
Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?
Tô Văn Khanh không biết chỉ trong giây lát Từ Tử Việt đã nghĩ nhiều như vậy, nàng có thể cảm nhận được Từ Tử Việt đang đứng rất gần và quan sát nàng, còn ánh mắt thế nào thì Tô Văn Khanh không dám xem.
Nàng thực sự hơi sợ Từ Tử Việt, mặc dù Từ Tử Việt của bây giờ vẫn còn là một thiếu niên choai choai, nhưng người này chỉ để lại cho nàng một ký ức duy nhất, trong ký ức đó ngoài nụ cười khát máu kia của Từ Tử Việt thì chỉ còn lại máu tươi chói mắt. Tô Văn Khanh căng thẳng cố gắng tìm vài từ thích hợp để nói, nhưng Từ Tử Việt vẫn im lặng, lời đến bên miệng nhưng Tô Văn Khanh cũng không chắc mình có nên nói ra hay không.
Lỡ nàng nói gì sai thì sao? Nếu điều đó khiến Từ Tử Việt không vui thì nàng phải làm sao?
Người này thật sự không dễ chọc.
Cuối cùng sau khi rối rắm một hồi lâu, nàng mới ngập ngừng dò hỏi: "Sắp đến viện của muội rồi, biểu ca có muốn uống chén trà không?" Sợ Từ Tử Việt không đồng ý, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Mấy ngày trước bà thưởng Ngân Sơn Mao Tiêm cho muội."
Nàng chưa nói xong đã im bặt, liệu Từ Tử Việt có cảm thấy nàng đang khoe khoang không? Dù sao Từ Tử Việt thực sự không được yêu thương, nàng bất an liếc Từ Tử Việt, lại xấu hổ phát hiện người đối diện vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Bị bắt gặp tại trận như vậy khiến Tô tiểu thư thực sự rất ngượng, khuôn mặt đỏ bừng này của nàng thật sự đáng yêu không thể tả nổi, những suy nghĩ lung tung vừa rồi của Từ Tử Việt đột nhiên biến mất, hắn khẽ mỉm cười: "Được."
Vẻ mặt gượng gạo vừa rồi của Tô Văn Khanh lập tức bình thường trở lại, nàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò trước mặt một lúc rồi mới đuổi theo: "Cảm ơn biểu ca nể mặt!"
Mấy ngày trước Nhị thái thái vì Tô Văn Khanh mà bị trừng phạt, bà ta chỉ yên tĩnh ở Mẫu Đơn Viện hai ngày. Suy cho cùng Từ lão thái thái sẽ không phạt nặng bà ta, sau hai ngày đã bỏ lệnh cấm túc, chỉ có mỗi Tuyết Nhuế vẫn chưa thể đứng dậy.
Khi biết tin Từ Tử Việt trở về, Từ Nhị thái thái đang được mấy di nương hầu hạ uống trà, đợi sau khi nha đầu kia nói xong, Liễu di nương ở bên cạnh không nhịn được cười.
Liễu di nương là di nương được Nhị thái thái đích thân chọn cho Từ Hiền, bà ta vốn là người của Nhị thái thái, sau khi sinh tỷ muội Từ Tâm Lan và Từ Tâm Mai vẫn luôn cư xử đúng mực, đương nhiên Nhị thái thái đối xử với bà ta khác những người khác.
"Đại thiếu gia đúng là điên rồi, đi thi đâu có dễ như hắn tưởng?" Dẫu sao bà ta cũng chỉ là di nương mà thôi, cho dù địa vị của Từ Tử Việt trong phủ có thấp đến đâu đi chăng nữa, bà ta cũng không thể trắng trợn nói xấu thiếu gia, nhưng lúc này không có người ngoài, chắc chắn Nhị thái thái rất thích nghe những lời này.
Đời trước, khi trở về Từ gia hắn đã mười bảy tuổi, Tô Văn Khanh đã được Tô gia đón về, hắn chỉ nghe nói mình có một biểu muội nhưng chưa từng gặp mặt. Tới khi gặp lại Tô Văn Khanh, nàng đã quen Tề Quang, dung mạo tuyệt trần, khi gặp hắn, nàng cũng cung kính hành lễ rồi gọi một tiếng biểu ca.
Hoàn toàn giống hệt bây giờ, dáng vẻ nghiêm túc khẩn trương như thể nàng nhìn thấy hồng thủy mãnh thú.
Khác với khi trưởng thành, hóa ra Tô Văn Khanh lúc nhỏ trông như thế này, nàng mặc một chiếc váy đơn giản sạch sẽ thì trông mong manh yếu đuối thế này, nhưng cô nương Tô Văn Khanh trong trí nhớ của hắn cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ bắt mắt.
Chẳng qua lúc đó nàng đã làm vợ người ta, Từ Tử Việt bần thần nhớ lại hình ảnh Tô Văn Khanh và Tề Quang đứng cùng nhau, nam tử tuấn tú đầy sức sống cùng với nữ tử xinh đẹp động lòng người, đúng là một đôi hoàn hảo như những gì người khác nói.
Một đôi… Hoàn hảo.
Từ Tử Việt không hề quên, Tô Văn Khanh ở kiếp trước hơi sợ mình, ngay cả Đại trưởng công chúa cũng không sợ nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều vội cụp đuôi chạy mất. Thỉnh thoảng hỏi Tề Quang, Tề Quang chỉ cười lớn rồi nói hắn hung dữ thô bạo quá khiến Tô Văn Khanh sợ.
Từ Tử Việt khịt mũi khinh bỉ, một tên sát thần từ chiến trường trở về như Tề Quang có quyền gì nói hắn hung dữ thô bạo.
Tề Quang và Tô Văn Khanh, một người là thế tử của phủ Ninh quốc công, con trai của trưởng công chúa Trường An và là cháu ngoại của đương kim hoàng đế, còn người kia chỉ là con gái của một thương nhân, hai người quen nhau như thế nào, tại sao Tô Văn Khanh lại có thể khiến một người như Tề Quang một lòng một dạ như vậy.
Từ Tử Việt nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Văn Khanh vẫn mang nét trẻ con ở trước mặt, những đường nét trên khuôn mặt còn chưa trưởng thành chầm chậm chồng chéo lên khuôn mặt xinh đẹp khi ấy.
Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?
Tô Văn Khanh không biết chỉ trong giây lát Từ Tử Việt đã nghĩ nhiều như vậy, nàng có thể cảm nhận được Từ Tử Việt đang đứng rất gần và quan sát nàng, còn ánh mắt thế nào thì Tô Văn Khanh không dám xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thực sự hơi sợ Từ Tử Việt, mặc dù Từ Tử Việt của bây giờ vẫn còn là một thiếu niên choai choai, nhưng người này chỉ để lại cho nàng một ký ức duy nhất, trong ký ức đó ngoài nụ cười khát máu kia của Từ Tử Việt thì chỉ còn lại máu tươi chói mắt. Tô Văn Khanh căng thẳng cố gắng tìm vài từ thích hợp để nói, nhưng Từ Tử Việt vẫn im lặng, lời đến bên miệng nhưng Tô Văn Khanh cũng không chắc mình có nên nói ra hay không.
Lỡ nàng nói gì sai thì sao? Nếu điều đó khiến Từ Tử Việt không vui thì nàng phải làm sao?
Người này thật sự không dễ chọc.
Cuối cùng sau khi rối rắm một hồi lâu, nàng mới ngập ngừng dò hỏi: "Sắp đến viện của muội rồi, biểu ca có muốn uống chén trà không?" Sợ Từ Tử Việt không đồng ý, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Mấy ngày trước bà thưởng Ngân Sơn Mao Tiêm cho muội."
Nàng chưa nói xong đã im bặt, liệu Từ Tử Việt có cảm thấy nàng đang khoe khoang không? Dù sao Từ Tử Việt thực sự không được yêu thương, nàng bất an liếc Từ Tử Việt, lại xấu hổ phát hiện người đối diện vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Bị bắt gặp tại trận như vậy khiến Tô tiểu thư thực sự rất ngượng, khuôn mặt đỏ bừng này của nàng thật sự đáng yêu không thể tả nổi, những suy nghĩ lung tung vừa rồi của Từ Tử Việt đột nhiên biến mất, hắn khẽ mỉm cười: "Được."
Vẻ mặt gượng gạo vừa rồi của Tô Văn Khanh lập tức bình thường trở lại, nàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò trước mặt một lúc rồi mới đuổi theo: "Cảm ơn biểu ca nể mặt!"
Mấy ngày trước Nhị thái thái vì Tô Văn Khanh mà bị trừng phạt, bà ta chỉ yên tĩnh ở Mẫu Đơn Viện hai ngày. Suy cho cùng Từ lão thái thái sẽ không phạt nặng bà ta, sau hai ngày đã bỏ lệnh cấm túc, chỉ có mỗi Tuyết Nhuế vẫn chưa thể đứng dậy.
Khi biết tin Từ Tử Việt trở về, Từ Nhị thái thái đang được mấy di nương hầu hạ uống trà, đợi sau khi nha đầu kia nói xong, Liễu di nương ở bên cạnh không nhịn được cười.
Liễu di nương là di nương được Nhị thái thái đích thân chọn cho Từ Hiền, bà ta vốn là người của Nhị thái thái, sau khi sinh tỷ muội Từ Tâm Lan và Từ Tâm Mai vẫn luôn cư xử đúng mực, đương nhiên Nhị thái thái đối xử với bà ta khác những người khác.
"Đại thiếu gia đúng là điên rồi, đi thi đâu có dễ như hắn tưởng?" Dẫu sao bà ta cũng chỉ là di nương mà thôi, cho dù địa vị của Từ Tử Việt trong phủ có thấp đến đâu đi chăng nữa, bà ta cũng không thể trắng trợn nói xấu thiếu gia, nhưng lúc này không có người ngoài, chắc chắn Nhị thái thái rất thích nghe những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro