Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 23

2024-09-18 00:45:31

Từ Tử Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Văn Khanh, rõ ràng là y đang đứng trước mặt nàng, nhưng Tô Văn Khanh lại không hề nhìn y, ánh mắt nàng lơ đãng không biết đang nghĩ gì.

Đợi một lúc lâu mà Tô Văn Khanh vẫn im lặng, Từ Tử Ngọc mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Biểu muội không mời ta vào trong ngồi à?"

Tô Văn Khanh chợt bừng tỉnh, lập tức muốn từ chối, bây giờ nàng thực sự không muốn thấy Từ Tử Ngọc. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy lời than phiền bất đắc dĩ của Từ Tử Ngọc: "Mẹ cũng thật là, nếu Đại ca đã muốn đi thi Hương thì cứ để hắn đi, cần gì phải kéo ta theo cùng chứ, còn cho nhiều đề như thế…"

Tô Văn Khanh phanh kịp, những lời chưa ra khỏi miệng vòng về đổi thành: "Đề gì?"

"Chỉ là đề thi Hương mấy năm trước mà thôi." Từ Tử Ngọc buột miệng trả lời, ngẩng lên nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu: "Ở đây hơi nắng, biểu muội, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Gần đây cuộc sống của Từ Tử Ngọc thực sự rất khó khăn, nhất là từ khi Từ Tử Việt trở về Từ gia.

Từ Hiền thật sự rất nghiêm khắc, không biết kinh khủng hơn các sư phó ở thư viện cỡ nào, nếu nhớ sai một câu sẽ bị đánh, viết sai một chữ thì có thể sẽ không được ăn cơm. Khi Từ Tử Ngọc còn nhỏ, Từ Hiền đã tận tình khuyên bảo y rằng y phải đi thi, nhưng khi ấy y chỉ coi đó là một câu nói đùa.

Y là thế tử của Thừa Văn Hầu phủ, là đệ đệ ruột của Quý phi đương triều, chỉ cần y không tạo phản, cả đời này y có thể sống trong vinh hoa phú quý, thi cái gì chứ?

Ai có thể ngờ được rằng Từ Tử Việt lại đột nhiên nổi điên muốn tham gia khoa cử, thi thì thi đi, nhưng ngày hôm kia cha y lại đột nhiên phái người đến bảo y cũng thi cùng.

Từ Tử Ngọc sốc đến mức tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đã vậy thì chớ, Từ Tử Ngọc tự an ủi mình rằng đó chỉ là hình thức thôi, không ngờ ngày hôm sau cha y lại mời một vị lão sư đến, nghe mẹ nói đó là một trong những chủ khảo của kỳ thi Hương lần này. Vị đại nhân đó hiền hòa hơn cha y, bài giảng của ông ấy còn sinh động hơn cha rất nhiều, chỉ là trước khi về còn để lại khoảng chục đề, nói rằng lần sau đến sẽ kiểm tra.

Mãi đến khi Tưởng Nam rời đi mà Từ Tử Ngọc vẫn chưa tỉnh táo lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Y thực sự phải đi thi Hương sao? Cha không nói đùa chứ? Từ Tử Ngọc xem sơ qua các đề, sau khi đọc xong y lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ cả đời này cũng không đỗ nổi.

Từ Tử Ngọc đi theo Tô Văn Khanh vào trong Thanh Đại Viện, đám nha hoàn thấy Tô Văn Khanh vừa mới tiễn Đại thiếu gia ra ngoài, sau đó lại cùng Nhị thiếu gia đi vào, họ đều mỉm cười vui vẻ. Rõ ràng hai người đều là thiếu gia trong phủ, nhưng Từ Tử Ngọc vừa bước vào viện, đám nha hoàn lười biếng lập tức sôi nổi hẳn lên.

Từ Tử Ngọc bước vào đại sảnh, Tô Văn Khanh vẫn chưa nói gì nhưng Hà Ngẫu đã tươi cười đi tới hầu hạ. Tô Văn Khanh còn chưa kịp lên tiếng, Hà Ngẫu đã nhanh nhẹn pha trà ngon mà vừa rồi ả ta miễn cưỡng mang ra, ngọt ngào gọi Nhị thiếu gia: "Dùng trà."

Từ Tử Ngọc nhận lấy chén trà chậm rãi uống rồi mỉm cười: "Trà ngon, chỉ là hương chưa đủ thơm, đáng tiếc, tài nghệ pha trà của Tuyết Nhuế vẫn là xuất sắc nhất."

Mặt Hà Ngẫu lập tức đỏ bừng, hai má bỏng rát, mãi một lúc sau mới rưng rưng nói: "Nô tỳ bêu xấu."

"Ta không biết đó là trà do Hà Ngẫu pha!" Từ Tử Ngọc đặt chén trà xuống, vội vàng nói. Y chỉ nghĩ là trà do một nha đầu bình thường pha nên thuận miệng nhận xét một câu, nhìn lại mới thấy Hà Ngẫu, nhìn gò má trắng ngần của ả ta tái nhợt và khóe mặt đỏ hoe, y chỉ có thể dịu dàng an ủi: "Không biết pha trà cũng không sao, đợi Tuyết Nhuế tỷ tỷ của ngươi khỏe hơn ta sẽ nhờ nàng dạy cho ngươi."

Hà Ngẫu nghe vậy càng cảm thấy đau lòng hơn, cái gì cũng Tuyết Nhuế, ai muốn ả dạy!

Rõ ràng ả ta cũng là người bên cạnh thái thái, tại sao giữ Tuyết Nhuế lại mà để ả ta đến hầu hạ Tô Văn Khanh! Nhị thiếu gia không thích biểu tiểu thư, kể từ khi đến Thanh Đại Viện, ả ta chưa từng gặp lại Nhị thiếu gia, hôm nay chính là một niềm vui bất ngờ.

Nhưng ả ta không dám thể hiện ra mặt, ả ta nhẹ nhàng cảm ơn Từ Tử Ngọc, đôi mắt ầng ậng nước như sắp khóc trông càng đáng thương hơn, Từ Tử Ngọc chợt cảm thấy mềm lòng.

Kể từ khi bước vào đại sảnh, Tô Văn Khanh không nói một lời, dáng vẻ mời yêu của Hà Ngẫu với Từ Tử Ngọc thật sự thấy mà thương, không cần nói cũng hiểu tâm tư của ả ta.

Hóa ra Hà Ngẫu cũng có ý này, tại sao kiếp trước nàng lại không phát hiện ra nhỉ?

Hồi đó nàng chỉ một lòng một dạ với Từ Tử Ngọc, người tình trong mắt hóa Tây Thi, nàng chưa bao giờ cảm thấy Từ Tử Ngọc không đúng chỗ nào. Bây giờ nàng không còn tâm tư kia nữa, nhìn lại Từ Tử Ngọc chỉ thấy y là một kẻ ngu dốt và tuỳ tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0