Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 33

2024-09-18 00:45:31

Từ Tâm Mai và Tô Văn Khanh lẳng lặng nhìn xem màn kịch vui này, xúm lại nói nhỏ: “Bác cả không biết nói chuyện, tỷ xem mặt phu nhân xanh mét.”

Tô Văn Khanh gật đầu, Lưu thị mở mồm là không giữ miệng, đáng thương cho Từ Tử Tuấn, băn khoăn bất an đầy mặt, thấy Lưu thị định nói tiếp nên vội kéo Lưu thị, ý bảo bà ta biết đủ đừng đấu võ mồm nữa.

Thật sự tưởng thím hai với em gái dễ chọc hả, nhất là Từ Tâm Liên không tỏ vẻ gì kia, nhìn theo đó thấy Tô Văn Khanh đang kề tai nói nhỏ với Từ Tâm Mai.

Váy dài thắt eo màu hồng phấn, làn da trắng nõn, ngũ quan rất tinh xảo, đôi mắt long lanh rực rỡ, thấy hắn ta nhìn sang thì hơi ngẩn ra rồi mỉm cười.

Giống như một đóa tuyết liên nở rộ, mỗi tầng cánh sen đẹp đến mức khiến người ta động lòng, khi chậm rãi cúi đầu, trâm ngọc trên tóc theo đó rung rinh, Từ Tử Tuấn phát hiện đó lại là trâm ngọc sen trắng do mình tự tay vẽ.

Từ Tử Tuấn hoảng hốt nghĩ, hóa ra đây là biểu muội Tô gia mà mẹ và em gái đã nói.

Trước kia chỉ nghe mẹ nói biểu muội này trông như thế nào, hắn ta không tin, chị em Từ gia trông rất xuất sắc, Từ Tâm Liên thanh tú, Từ Tâm Mai xinh đẹp, Từ Tâm Lan thanh nhã, Từ Tâm Duyệt ngọt ngào, ai cũng là mỹ nhân đặc sắc. Càng đừng nhắc đến Từ Tâm Trúc có dung mạo xuất sắc nhất Từ gia, là quý phi nương nương hiện giờ, Tô Văn Khanh có thể đẹp hơn đại tỷ sao?

Hiện giờ vừa thấy, Từ Tử Tuấn lại hơi mất hồn, khi quay mặt đi thì khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tô Văn Khanh như hiện lên ngay trước mắt, chỉ mong quay lại nhìn thêm một lần.

Nàng vừa nở nụ cười với hắn ta, nàng còn cài trâm mình đưa cho nàng, mẫu thân nói muốn làm mối em họ cho mình…

Da mặt mỏng của thiếu niên nóng hơn, Từ lão thái thái vừa khéo mở miệng nói: “Tử Tuần chưa gặp Văn Khanh nhỉ, Văn Khanh qua đây, đây là anh họ Tử Tuấn của cháu.”

Tô Văn Khanh đứng lên bước chậm qua, Từ Tử Tuấn không biết nên nhìn vào đâu, sau khi Tô Văn Khanh đến gần mới ngước mắt lên.

Nhìn gần thế biểu muội càng dễ coi…

Vóc người của Từ Tử Tuấn cao hơn Từ Tử Ngọc, Từ Tử Việt một cái đầu, Tô Văn Khanh đứng đến bả vai hắn ta, nàng vừa ngước mắt là thấy được lỗ tai đỏ bừng của Từ Tử Tuấn, cảm thấy rất ngạc nhiên, biểu ca này lại là thiếu niên da mặt mỏng thế.

Từ Tử Ngọc rõ ràng nhỏ hơn Từ Tử Tuấn hai tuổi, lại dám ăn son ngoài miệng nha hoàn rồi.

Chỉ đáng thương cho Lưu thị vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Văn Khanh và Từ Tử Tuấn, giờ phút này rất hối hận đã nói vô số lời hay về Tô Văn Khanh ở trước mặt con trai, nếu con trai thật sự thích Tô Văn Khanh thì phải làm sao đây?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Tử Tuấn thẹn thùng một lúc, cuối cùng cảm thấy mình là biểu ca không thể để biểu muội nói chuyện với mình trước, vội ôm quyền hành lễ: “Biểu muội.”

Tô Văn Khanh khẽ khom người thi lễ, khẽ gọi biểu ca, Từ lão thái thái đã gọi nàng qua để nàng ngồi bên cạnh mình. Lưu thị vội kéo con trai về, Từ Tử Tuấn ngẩng đầu vô thức lại nhìn sang chỗ Tô Văn Khanh, nhưng Tô Văn Khanh đang ngồi bên cạnh bà ngoại khẽ nói gì đó, chưa hề nhìn hắn ta.

Nên hơi thất vọng.

Dù sao là lần đầu tiên biểu muội gặp hắn ta.

Sau này gặp nhiều rồi sẽ thành quen thôi.

Tô Văn Khanh ru rú bên cạnh Từ lão thái thái, đâu biết lòng xuân thiếu niên đã nảy mầm của Từ Tử Tuấn, nhiệt tình nhắc nhở Từ lão thái thái đừng quên Từ Tử Việt.

Nàng luôn hy vọng bà ngoại đối xử tốt với Từ Tử Việt, như thế vài năm sau khi Từ gia bị giết, có lẽ hắn sẽ tha cho Từ lão thái thái một mạng.

Từ lão thái thái thở dài, bà bị giấc mộng vô căn cứ của Tô Văn Khanh dọa sợ, vốn tưởng rằng là đùa, nào ngờ Ngô phi có thai thật.

Người thế hệ trước luôn tin vào lời quỷ thần báo mộng, Tô Văn Khanh có thể mơ thấy “Thiên cơ” này, Từ lão thái thái đã tin sau chuyện Ngô phi.

Đứa bé Văn Khanh này luôn nhắc bà phải đối xử tốt chút với Từ Tử Việt, nàng nói sau này hắn nhất định có tiền đồ lớn.

Rốt cuộc là tiền đồ lớn cỡ nào, mới đầu Tô Văn Khanh trề môi không chịu nói, cho đến khi Từ lão thái thái hỏi so với Từ Hiền thì sao, Tô Văn Khanh mới tỏ vẻ đùa giỡn nói: “Bà ngoại nên hỏi cháu so sánh với Vương Sùng Vương các lão thế nào.”

Từ lão thái thái kinh hãi suýt nữa ném chuỗi hạt trong tay đi, trầm mặc một lúc thật sự không muốn chịu kích thích này, vẫy tay nói: “Thôi thôi.”

Nếu Từ Tử Việt thật sự có tạo hóa như thế, dù bà ngăn cản có ích lợi gì chứ, nếu làm trái “Thiên cơ” rước lấy mầm tai họa gì cho Từ gia, bà không có mặt mũi đi gặp tổ tông Từ gia.

Ánh mắt phức tạp gọi Từ Tử Việt đến, nghe thấy giọng Từ lão thái thái, cho dù là Vương thị, Lưu thị hay là Từ Tâm Liên luôn bình tĩnh trong mọi việc đều rất ngạc nhiên, lão thái thái quan tâm Từ Tử Việt từ khi nào thế?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0