Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 49
2024-09-18 00:45:31
Quay qua quay lại, Từ phủ chỉ có mấy chủ tử. Nếu Tô Văn Khanh hành động trong phủ không cố ý tránh né, giống như lần trước nàng đi Việt Lâm Uyển đưa đề mục cho Từ Tử Việt, thì sao có thể giấu diếm được Từ lão thái thái và Vương thị.
Hôm nay, Tô Văn Khanh vừa đi đến khố phòng lấy đồ, tiếp theo đã có người quay về bẩm báo với lão thái thái và Vương thị. Vương thị nghe vậy trong chớp mắt trở nên sốt ruột, bà tử kia nịnh nọt cam đoan: "Bẩm phu nhân, biểu tiểu thư dựa vào danh sách để lấy đồ, không đi xem chiếc rương kia."
Xem ra Tô Văn Khanh không hoài nghi gì, lúc này Vương thị mới nhấc tay bảo bà tử kia lui xuống.
Tô Văn Khanh đặc biệt lấy nhiều thứ từ khố phòng đưa đến Việt Lâm Uyển như thế, Vương thị cười lạnh mấy tiếng: "Tô gia có tiền của như vậy thì để nàng ta đưa đi."
Chỉ là một đứa con thứ nhạt nhòa, đợi sau kỳ thi Hương lần này cũng nên quay về Nam Lĩnh đi.
Tô Văn Khanh không cố ý tránh né người trong phủ, không bao lâu sau Từ lão thái thái đã gọi nàng sang để hỏi. Tô Văn Khanh đi vào Thanh Phong Đường, trong phòng thắp hương có vẻ âm trầm. Bọn nha hoàn im lặng không dám lên tiếng, thấy nàng đi đến chỉ âm thầm dẫn nàng đi vào, không nhiều lời.
Từ lão thái thái đang ngồi trên nhuyễn tháp trải hoa văn màu tối, trên bàn nhỏ trước mặt trải kinh thư, phật châu đụng vào nhau lách cách. Tô Văn Khanh tưởng rằng Từ lão thái thái không biết mình đi đến, lại nghe Từ lão thái thái thản nhiên nói: "Nghe nói con đưa vài thứ đến Việt Lâm Uyển?"
Tô Văn Khanh sững sờ, nhưng nàng không phủ nhận: "Vâng, Ngũ thúc đến không biết mấy hôm trước Đại biểu ca đã trở về Từ gia, cho nên thiếu phần của Đại biểu ca. Ca ấy cũng là biểu ca của Văn Khanh, sao lại thiếu một phần được cho nên mới đặc biệt đi khố phòng."
Từ lão thái thái mở to mắt, cháu ngoại gái trước mặt có dung mạo vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn hẳn nữ nhi Từ Tĩnh của mình. Đứa bé xinh đẹp ngoan ngoãn này nên gả cho Ngọc nhi, Từ lão thái thái vốn nghĩ như thế.
Chỉ là lần trước sau khi Tô Văn Khanh giúp Từ Tử Việt cầu tình, dường như nàng quan tâm Từ Tử Việt nhiều hơn. Hôm nay, sau khi Từ lão thái thái biết Tô Văn Khanh lấy thứ gì cũng giật mình.
Từ lão thái thái lại nghĩ đến bình thường Văn Khanh nói thường mơ thấy Từ Tử Việt, bà càng lo lắng hơn. Chẳng lẽ đứa nhỏ Văn Khanh này thường thấy Từ Tử Việt trong mộng nên có tâm tư không nên có với hắn?
Cuối cùng, Từ lão thái thái lo lắng, kéo tay Tô Văn Khanh hỏi nàng: "Sao lại nhiều hơn của Ngọc nhi vậy?"
Chẳng lẽ Văn Khanh tin tưởng sau này Từ Tử Việt sẽ có tương lai rộng mở nên cảm thấy Tử Ngọc kém Từ Tử Việt?"
Tô Văn Khanh nghe ra được ẩn ý sau lời nói của Từ lão thái thái, nàng hiểu bà ngoại có ý gì. Kiếp trước cũng như thế, bà ngoại vẫn muốn nàng gả cho Từ Tử Ngọc, nhưng vì chính câu nói này của tổ mẫu mới khiến cho nàng liên tục cảm thấy có hi vọng. Vì thế mới khiến Vương thị hận nàng thấu xương, cuối cùng mất mạng không ai hay.
Tô Văn Khanh khẽ nói: "Từ nhỏ, Đại biểu ca đã không có mẹ đẻ, tuổi nhỏ đã đi Nam Lĩnh học hành, Văn Khanh thấy ca ấy đáng thương nên giúp đỡ chút thôi."
Từ lão thái thái thở dài khẽ hỏi nàng: "Con có biết vì sao ta không thích Từ Tử Việt không?"
Tô Văn Khanh khẽ giật mình, nhích đến gần Từ lão thái thái, tò mò hỏi: "Không phải vì thân phận mẹ đẻ của Đại biểu ca ti tiện à?"
"Đó là đầu tiên, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thôi, trước kia Liễu di nương cũng chỉ là một tiểu tỳ, thân phận thấp chút thì sao chứ." Từ lão thái thái chậm rãi nói: "Ta không thích Từ Tử Việt vì hắn lạnh lùng trời sinh, sợ hắn mang đến tai họa cho Từ gia thôi."
Trong lòng Tô Văn Khanh run lên.
Tai họa, đây là mầm tai vạ lớn nhất khiến Từ gia cửa nát nhà tan, không ngờ Từ lão thái thái phát hiện ra sớm như thế.
Từ lão thái thái nhìn xa xăm, mỗi lần nhắc đến hai mẹ con Từ Tử Việt đều khiến bà kích động rơi nước mắt.
Năm đó, Vương thị vừa được gả vào, nữ nhi của Vương gia sao chịu đựng được một nữ nhân đã sinh trưởng tử ở trong phủ. Rốt cuộc Vương thị làm gì nữ nhân kia, người Từ gia cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao là Từ gia cũng mắc nợ Vương gia.
Sau đó, dần dần tinh thần của nữ nhân kia có vấn đề, thường xuyên nói lời nhảm nhí, cũng thường làm hành động dọa người, mỗi lần nhìn thấy Vương thị thì đôi mắt đỏ bừng. Đêm đó, Trần bà tử đi đến viện của nữ nhân kia một chuyến, ngày hôm sau nha hoàn thét chói tai đến báo nữ nhân kia ngã xuống trong vũng máu.
Khi đó, Từ Tử Việt chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, không khóc cũng không làm rộn, chỉ dùng tay nhỏ tái nhợt nắm chặt cổ tay bị cắt đứt của nữ nhân kia, răng trắng cắn chặt bờ môi tái xanh.
Hôm nay, Tô Văn Khanh vừa đi đến khố phòng lấy đồ, tiếp theo đã có người quay về bẩm báo với lão thái thái và Vương thị. Vương thị nghe vậy trong chớp mắt trở nên sốt ruột, bà tử kia nịnh nọt cam đoan: "Bẩm phu nhân, biểu tiểu thư dựa vào danh sách để lấy đồ, không đi xem chiếc rương kia."
Xem ra Tô Văn Khanh không hoài nghi gì, lúc này Vương thị mới nhấc tay bảo bà tử kia lui xuống.
Tô Văn Khanh đặc biệt lấy nhiều thứ từ khố phòng đưa đến Việt Lâm Uyển như thế, Vương thị cười lạnh mấy tiếng: "Tô gia có tiền của như vậy thì để nàng ta đưa đi."
Chỉ là một đứa con thứ nhạt nhòa, đợi sau kỳ thi Hương lần này cũng nên quay về Nam Lĩnh đi.
Tô Văn Khanh không cố ý tránh né người trong phủ, không bao lâu sau Từ lão thái thái đã gọi nàng sang để hỏi. Tô Văn Khanh đi vào Thanh Phong Đường, trong phòng thắp hương có vẻ âm trầm. Bọn nha hoàn im lặng không dám lên tiếng, thấy nàng đi đến chỉ âm thầm dẫn nàng đi vào, không nhiều lời.
Từ lão thái thái đang ngồi trên nhuyễn tháp trải hoa văn màu tối, trên bàn nhỏ trước mặt trải kinh thư, phật châu đụng vào nhau lách cách. Tô Văn Khanh tưởng rằng Từ lão thái thái không biết mình đi đến, lại nghe Từ lão thái thái thản nhiên nói: "Nghe nói con đưa vài thứ đến Việt Lâm Uyển?"
Tô Văn Khanh sững sờ, nhưng nàng không phủ nhận: "Vâng, Ngũ thúc đến không biết mấy hôm trước Đại biểu ca đã trở về Từ gia, cho nên thiếu phần của Đại biểu ca. Ca ấy cũng là biểu ca của Văn Khanh, sao lại thiếu một phần được cho nên mới đặc biệt đi khố phòng."
Từ lão thái thái mở to mắt, cháu ngoại gái trước mặt có dung mạo vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn hẳn nữ nhi Từ Tĩnh của mình. Đứa bé xinh đẹp ngoan ngoãn này nên gả cho Ngọc nhi, Từ lão thái thái vốn nghĩ như thế.
Chỉ là lần trước sau khi Tô Văn Khanh giúp Từ Tử Việt cầu tình, dường như nàng quan tâm Từ Tử Việt nhiều hơn. Hôm nay, sau khi Từ lão thái thái biết Tô Văn Khanh lấy thứ gì cũng giật mình.
Từ lão thái thái lại nghĩ đến bình thường Văn Khanh nói thường mơ thấy Từ Tử Việt, bà càng lo lắng hơn. Chẳng lẽ đứa nhỏ Văn Khanh này thường thấy Từ Tử Việt trong mộng nên có tâm tư không nên có với hắn?
Cuối cùng, Từ lão thái thái lo lắng, kéo tay Tô Văn Khanh hỏi nàng: "Sao lại nhiều hơn của Ngọc nhi vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ Văn Khanh tin tưởng sau này Từ Tử Việt sẽ có tương lai rộng mở nên cảm thấy Tử Ngọc kém Từ Tử Việt?"
Tô Văn Khanh nghe ra được ẩn ý sau lời nói của Từ lão thái thái, nàng hiểu bà ngoại có ý gì. Kiếp trước cũng như thế, bà ngoại vẫn muốn nàng gả cho Từ Tử Ngọc, nhưng vì chính câu nói này của tổ mẫu mới khiến cho nàng liên tục cảm thấy có hi vọng. Vì thế mới khiến Vương thị hận nàng thấu xương, cuối cùng mất mạng không ai hay.
Tô Văn Khanh khẽ nói: "Từ nhỏ, Đại biểu ca đã không có mẹ đẻ, tuổi nhỏ đã đi Nam Lĩnh học hành, Văn Khanh thấy ca ấy đáng thương nên giúp đỡ chút thôi."
Từ lão thái thái thở dài khẽ hỏi nàng: "Con có biết vì sao ta không thích Từ Tử Việt không?"
Tô Văn Khanh khẽ giật mình, nhích đến gần Từ lão thái thái, tò mò hỏi: "Không phải vì thân phận mẹ đẻ của Đại biểu ca ti tiện à?"
"Đó là đầu tiên, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thôi, trước kia Liễu di nương cũng chỉ là một tiểu tỳ, thân phận thấp chút thì sao chứ." Từ lão thái thái chậm rãi nói: "Ta không thích Từ Tử Việt vì hắn lạnh lùng trời sinh, sợ hắn mang đến tai họa cho Từ gia thôi."
Trong lòng Tô Văn Khanh run lên.
Tai họa, đây là mầm tai vạ lớn nhất khiến Từ gia cửa nát nhà tan, không ngờ Từ lão thái thái phát hiện ra sớm như thế.
Từ lão thái thái nhìn xa xăm, mỗi lần nhắc đến hai mẹ con Từ Tử Việt đều khiến bà kích động rơi nước mắt.
Năm đó, Vương thị vừa được gả vào, nữ nhi của Vương gia sao chịu đựng được một nữ nhân đã sinh trưởng tử ở trong phủ. Rốt cuộc Vương thị làm gì nữ nhân kia, người Từ gia cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao là Từ gia cũng mắc nợ Vương gia.
Sau đó, dần dần tinh thần của nữ nhân kia có vấn đề, thường xuyên nói lời nhảm nhí, cũng thường làm hành động dọa người, mỗi lần nhìn thấy Vương thị thì đôi mắt đỏ bừng. Đêm đó, Trần bà tử đi đến viện của nữ nhân kia một chuyến, ngày hôm sau nha hoàn thét chói tai đến báo nữ nhân kia ngã xuống trong vũng máu.
Khi đó, Từ Tử Việt chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, không khóc cũng không làm rộn, chỉ dùng tay nhỏ tái nhợt nắm chặt cổ tay bị cắt đứt của nữ nhân kia, răng trắng cắn chặt bờ môi tái xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro