Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ
Biển và mắt
Càa Rốtt
2024-07-12 21:34:45
Trong vùng quê nhỏ. Ngôi nhà Kỳ nằm giữa một khuôn viên rộng rãi, bao phủ bởi những thảm cỏ xanh mướt và các loại cây hoa quả.
Bức tường xanh mát bao quanh ngôi nhà tạo nên một không gian yên tĩnh và riêng tư.
Bên trong, không gian sống của gia đình Kỳ khá đơn giản.
Kỳ ở nhà sống cũng không hề dễ dàng. Mẹ cô là một người phụ nữ khá cầu toàn, luôn đặt ra những yêu cầu cao đối với con gái.
Bà luôn muốn Kỳ phải hoàn hảo trong mọi lĩnh vực. Cô phải biết múa, biết chơi đàn....... và phải duy trì một chế độ ăn uống điều độ để giữ dáng.
Mỗi ngày, mẹ bắt Kỳ phải tuân thủ theo những quy tắc khắt khe mà bà đặt ra.
Dù vậy, may mắn thay, cha Nhã Kỳ lại là người mang lại sự ấm áp và yêu thương cho cô.
Ông luôn ủng hộ và động viên Kỳ trong mọi hoàn cảnh.
Dù không nói nhiều, nhưng mỗi lời ông nói đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm vô điều kiện đối với con gái.
Ông thường xuyên nói với Kỳ rằng, dù có khó khăn đến đâu, cô luôn là người con yêu quý và tự hào của ông.
Nhưng điều đáng buồn là, mặc dù có sự bảo vệ của ông, nhưng Kỳ vẫn cảm thấy áp lực từ mẹ.
Sự phân chia trong gia đình khiến cô cảm thấy mất cân bằng và không biết phải đối diện với mẹ như thế nào.
Mỗi ngày, cô phải cố gắng để thích nghi với cuộc sống gia đình đầy áp lực này, trong khi vẫn giữ vững bản lĩnh và lòng tự trọng của mình.
Hơn nữa, Kỳ còn đảm nhiệm trách nghiệm chăm sóc anh trai đang bệnh của mình.
Anh trai Kỳ, với khuôn mặt của một người đàn ông trung niên tiều tụy và mảnh khảnh dù cho năm nay anh mới 35 tuổi, chỉ hơn Kỳ 17 tuổi.
Bản thân anh ta trông như một tác phẩm nghệ thuật về sự yếu đuối và sự đau đớn, là hình ảnh của sự sống sót qua một cuộc chiến đầy gian khổ.
Anh ấy nhiều năm trước đây không biết đã gặp cú sốc gì mà mắc một vấn đề về tâm lý, cả ngày chẳng nói truyện với ai cũng chẳng làm gì, cứ hờ hững ngồi nhìn vào những khoảng không vô định
Cha Kỳ trước đây cũng là một họa sĩ, nhưng rồi một tai nạn xảy ra khiến bàn tay ông không thể cầm nổi bút vẽ.
Mặc dù mẹ của Kỳ là người cầu toàn, luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo và đạt được những tiêu chuẩn cao, nhưng tình yêu và tôn trọng của bà dành cho ông chồng và con cái vẫn không hề thay đổi.
Bà ấy đã từ bỏ công việc của mình, cùng gia đình chuyển về vùng quê nhỏ để cả gia đình tìm lại sự bình yên và hạnh phúc sau những mất mát trong cuộc sống.
Những lúc không có sự gò bó sát sao từ mẹ, Nhã Kỳ thường đưa anh trai mình đi dạo.
Hôm nay cũng vậy, cô ủn anh trai mình đang trên chiếc xe lăn mà đi trên vùng quê nhỏ.
Và rồi, như một sự bất ngờ, họ gặp Phong, người đang đi dạo một mình trên con đường tĩnh lặng.
Cảm giác lạ lẫm nhưng đồng thời cũng là một cơ hội hiếm có để hai mảnh ghép của thế giới gặp nhau.
Kỳ cảm thấy hồi hộp và bối rối khi gặp lại Phong. Và có lẽ Phong cũng thế. Anh chẳng thể dời mắt khỏi cô.
- Đây là anh trai mình.
Minh Phong chưa kịp đáp thì vô tình trúng ánh mắt anh trai Kỳ.
Sự im lặng của anh trai Kỳ tạo ra một bầu không khí lạnh lùng và bí ẩn, khiến cho không gian xung quanh trở nên căng thẳng và nặng nề.
Ánh mắt vô định của anh ta tạo cảm giác không chắc chắn và lo lắng.
Trong khi đó, Phong, mặc dù cũng cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và nhìn chăm chú vào anh trai của Kỳ, bởi cậu có một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Không gian xung quanh dường như trở nên yên bình đến lạ thường, chỉ có tiếng gió nhẹ rì rào và tiếng chim hót vang lên xa xa.
Sự tĩnh lặng này khiến cho mọi người đều cảm thấy không thoải mái.
Kỳ cố gắng mở lời để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, nhưng từng lời nói của cô cũng trở nên lẻ loi và mất hứng thú.
Cô cảm thấy mình như đang bước trên một mảnh băng mỏng manh, sợ rằng bất cứ sự chuyển động nhỏ nào cũng có thể làm vỡ tan mảnh băng đó.
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa.
- À anh trai mình....
Trong sự ngỡ ngàng của Kỳ, người anh trai suốt bấy lâu nay không màng sự đời, ngẩm mặt lên và nhìn Minh Phong.
Từ đôi mắt vô hồn chuyển dần sang ngấn lệ, đôi mắt ấy sâu và buồn hơn bất cứ thứ gì.
Cái nhìn vô định của anh, người mà từ lâu đã sống trong sự im lặng và tự kỷ, bỗng chốc trở nên đầy biểu cảm và cảm xúc.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của anh ta, bộc lộ sự đau khổ và cảm xúc dày lên từ đáy long.
Kỳ nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt cho anh trai mình, cố gắng dùng tình yêu và sự quan tâm để an ủi anh.
Cô chẳng hiểu gì cả, chỉ có Cảm giác tràn ngập trong niềm đau đớn khi thấy anh trai mình khóc.......
Bức tường xanh mát bao quanh ngôi nhà tạo nên một không gian yên tĩnh và riêng tư.
Bên trong, không gian sống của gia đình Kỳ khá đơn giản.
Kỳ ở nhà sống cũng không hề dễ dàng. Mẹ cô là một người phụ nữ khá cầu toàn, luôn đặt ra những yêu cầu cao đối với con gái.
Bà luôn muốn Kỳ phải hoàn hảo trong mọi lĩnh vực. Cô phải biết múa, biết chơi đàn....... và phải duy trì một chế độ ăn uống điều độ để giữ dáng.
Mỗi ngày, mẹ bắt Kỳ phải tuân thủ theo những quy tắc khắt khe mà bà đặt ra.
Dù vậy, may mắn thay, cha Nhã Kỳ lại là người mang lại sự ấm áp và yêu thương cho cô.
Ông luôn ủng hộ và động viên Kỳ trong mọi hoàn cảnh.
Dù không nói nhiều, nhưng mỗi lời ông nói đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm vô điều kiện đối với con gái.
Ông thường xuyên nói với Kỳ rằng, dù có khó khăn đến đâu, cô luôn là người con yêu quý và tự hào của ông.
Nhưng điều đáng buồn là, mặc dù có sự bảo vệ của ông, nhưng Kỳ vẫn cảm thấy áp lực từ mẹ.
Sự phân chia trong gia đình khiến cô cảm thấy mất cân bằng và không biết phải đối diện với mẹ như thế nào.
Mỗi ngày, cô phải cố gắng để thích nghi với cuộc sống gia đình đầy áp lực này, trong khi vẫn giữ vững bản lĩnh và lòng tự trọng của mình.
Hơn nữa, Kỳ còn đảm nhiệm trách nghiệm chăm sóc anh trai đang bệnh của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh trai Kỳ, với khuôn mặt của một người đàn ông trung niên tiều tụy và mảnh khảnh dù cho năm nay anh mới 35 tuổi, chỉ hơn Kỳ 17 tuổi.
Bản thân anh ta trông như một tác phẩm nghệ thuật về sự yếu đuối và sự đau đớn, là hình ảnh của sự sống sót qua một cuộc chiến đầy gian khổ.
Anh ấy nhiều năm trước đây không biết đã gặp cú sốc gì mà mắc một vấn đề về tâm lý, cả ngày chẳng nói truyện với ai cũng chẳng làm gì, cứ hờ hững ngồi nhìn vào những khoảng không vô định
Cha Kỳ trước đây cũng là một họa sĩ, nhưng rồi một tai nạn xảy ra khiến bàn tay ông không thể cầm nổi bút vẽ.
Mặc dù mẹ của Kỳ là người cầu toàn, luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo và đạt được những tiêu chuẩn cao, nhưng tình yêu và tôn trọng của bà dành cho ông chồng và con cái vẫn không hề thay đổi.
Bà ấy đã từ bỏ công việc của mình, cùng gia đình chuyển về vùng quê nhỏ để cả gia đình tìm lại sự bình yên và hạnh phúc sau những mất mát trong cuộc sống.
Những lúc không có sự gò bó sát sao từ mẹ, Nhã Kỳ thường đưa anh trai mình đi dạo.
Hôm nay cũng vậy, cô ủn anh trai mình đang trên chiếc xe lăn mà đi trên vùng quê nhỏ.
Và rồi, như một sự bất ngờ, họ gặp Phong, người đang đi dạo một mình trên con đường tĩnh lặng.
Cảm giác lạ lẫm nhưng đồng thời cũng là một cơ hội hiếm có để hai mảnh ghép của thế giới gặp nhau.
Kỳ cảm thấy hồi hộp và bối rối khi gặp lại Phong. Và có lẽ Phong cũng thế. Anh chẳng thể dời mắt khỏi cô.
- Đây là anh trai mình.
Minh Phong chưa kịp đáp thì vô tình trúng ánh mắt anh trai Kỳ.
Sự im lặng của anh trai Kỳ tạo ra một bầu không khí lạnh lùng và bí ẩn, khiến cho không gian xung quanh trở nên căng thẳng và nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt vô định của anh ta tạo cảm giác không chắc chắn và lo lắng.
Trong khi đó, Phong, mặc dù cũng cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và nhìn chăm chú vào anh trai của Kỳ, bởi cậu có một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Không gian xung quanh dường như trở nên yên bình đến lạ thường, chỉ có tiếng gió nhẹ rì rào và tiếng chim hót vang lên xa xa.
Sự tĩnh lặng này khiến cho mọi người đều cảm thấy không thoải mái.
Kỳ cố gắng mở lời để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, nhưng từng lời nói của cô cũng trở nên lẻ loi và mất hứng thú.
Cô cảm thấy mình như đang bước trên một mảnh băng mỏng manh, sợ rằng bất cứ sự chuyển động nhỏ nào cũng có thể làm vỡ tan mảnh băng đó.
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa.
- À anh trai mình....
Trong sự ngỡ ngàng của Kỳ, người anh trai suốt bấy lâu nay không màng sự đời, ngẩm mặt lên và nhìn Minh Phong.
Từ đôi mắt vô hồn chuyển dần sang ngấn lệ, đôi mắt ấy sâu và buồn hơn bất cứ thứ gì.
Cái nhìn vô định của anh, người mà từ lâu đã sống trong sự im lặng và tự kỷ, bỗng chốc trở nên đầy biểu cảm và cảm xúc.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của anh ta, bộc lộ sự đau khổ và cảm xúc dày lên từ đáy long.
Kỳ nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt cho anh trai mình, cố gắng dùng tình yêu và sự quan tâm để an ủi anh.
Cô chẳng hiểu gì cả, chỉ có Cảm giác tràn ngập trong niềm đau đớn khi thấy anh trai mình khóc.......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro