Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ
Cảm xúc
Càa Rốtt
2024-07-12 21:34:45
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng ấm cúng của dinh thự nhà họ Minh.
Bên ngoài, chim chóc hót vang chào đón một ngày mới, bầu trời trong xanh sau cơn mưa lớn.
Sân trường nhộn nhịp với tiếng cười và bước chân hối hả của học sinh. Phong đứng giữa đám đông, ánh mắt nghi ngờ và căng thẳng.
Trái tim cậu đập mạnh, nhớ lại những lời đã nói với Kỳ ngày hôm qua mà tự thấy xấu hổ và dằn vặt.
Kỳ đi bên cạnh cô bé hôm qua trên con đường dẫn vào trường. Dưới ánh nắng ban mai, họ từ từ tiến bước.
Trong khi ánh mắt Kỳ không có gì thay đổi thì cô bé kia lại nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình mặt bần thần.
Kỳ xuất hiện, Phong bất giác mà muốn tiến đến, nhưng rồi cậu lại ngập ngừng mà thôi.
Kỳ đi qua Phong, bước chân nhẹ nhàng. Cô lướt qua cậu với cáu nhìn đầy lạnh lùng, không hề dừng lại, tiếp tục hướng về phía trước.
Đó không chỉ là sự lướt qua mà còn là một lời tuyên bố:
"Tôi không muốn dừng lại vì cậu."
Trong khoảnh khắc im lặng đó, có một sự đối đầu không nói lên điều gì, nhưng lại chứa đựng một biểu cảm phức tạp, mà ngôn từ khó tả được.
Cảm xúc rối bời, mâu thuẫn nhưng cũng đầy sâu lắng, như một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn.
- Chào cậu.
Trong giây phút bầu trời của Phong như đang dần sụp đổ. Kỳ lên tiếng.
Minh Phong bất giác mà quay người lại. Nhưng đáp lại cậu lại là một lỗi thất vọng.
Trước mắt cậu, Kỳ và anh trai mình Minh Diệu đang cùng nhau trò truyện. Tuy không biết họ đang trò truyện gì nhưng có vẻ họ rất vui và hồ hởi.
Phong cảm thấy khó chịu khó tả Nhưng trước sự hiện diện của Kỳ, một lớp giọng nén trong lòng cậu lại bùng lên, khiến cho những cảm xúc lẫn lộn bên trong trỗi dậy.
Mặc cho bản thân biết rõ rằng mình đã phạm sai, Phong vẫn không muốn để bản thân trở thành đối tượng của sự hiểu lầm hay phê phán từ Kỳ.
Với bước chân quyết liệt, Phong quay lưng đi mà không một lời biện hộ hay giải thích. Ý định từ bỏ những suy nghĩ hoang tưởng và vướng bận trong tâm trí cậu đã dẫn dắt cậu ra khỏi cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa kia.
Điều này khiến cho không khí trở nên cang thẳng hơn, mỗi bước chân của Phong như là một lời tuyên bố sự khác biệt và xa cách.
Kỳ khẽ ngoái lại mà bất thần nhìn theo, không hiểu rõ lý do mà cậu trở nên khép kín và xa cách như vậy.
Trái tim cô thấy như bị tê liệt trong một không gian lạnh lẽo nhưng cô phải cố gắng kìm nén, không để bản thân bộc lộ ra ngoài.
Thế nhưng, một câu hỏi vẫn vọng lên trong tâm trí cô: "Tại sao?"
Minh Diệu không biết đến sự hiện của Minh Phong, đáp lại lời chào của Nhã Kỳ với khuôn mặt hồ hởi và vội quay sang cô bé hỏi truyện.
- Em đã thấy đỡ hơn chưa.
Không biết lý do vì sao nhưng cô bé kia đỏ mặt khẽ gật đầu và nhanh chóng bỏ đi trước trong sự ngỡ ngàng của 2 người.
Qua lời Kỳ, Diệu mới biết.
Cô bé tên Dương Mai, kém họ 1 tuổi. Mai có một gia đình khá khó khăn. Cha của Mai là một công nhân lao động. Dù luôn cố gắng kiếm đủ để nuôi sống gia đình nhưng gia đình mãi không khá khẩm hơn bởi mẹ Mai bà luôn cầm số tiền cha Mai kiếm đươc mà đưa vào bài bạc.
Để lo cho Mai ăn học, cha Mai đã phải vay mượn khắp lơi, trong đó có gia đình ủa Diệu Linh. Lên Linh cô ta luôn cậy thế mà bắt nạt Mai.
Trong đầu của Diệu, hình ảnh của Mai hiện lên, với đôi mắt nhỏ bé đầy nước mắt, bộ tóc rối bù và ánh mắt đầy trăn trở. Cậu không thể giấu đi sự đau lòng khi biết rằng Mai phải trải qua những ngày tháng khó khăn và cô đơn.
Lại một tiết học mới bắt đầu.
Minh Phong bước vào lớp, ánh mắt của cậu lướt qua dãy bàn học đông đúc, và dừng lại ở chỗ Kỳ đang ngồi.
Cô gái ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Trong thoáng chốc trái tim Minh Phong chùng xuống, cảm giác hối hận và buồn bã ngập tràn trong khoang ngực.
Anh nhẹ nhàng tiến đến chỗ ngồi của mình, ngay bên cạnh Kỳ. Không khí giữa họ căng thẳng đến mức tưởng chừng có thể cắt bằng dao.
Minh Phong khẽ thở dài, cố gắng thu hết can đảm nhưng cũng không thể mở lời.
Trong suốt buổi học, Minh Phong cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng cậu không thể.
Ánh mắt cậu thỉnh thoảng cứ bất giác lại lén lút nhìn sang Kỳ, hy vọng có thể thấy một dấu hiệu nhỏ nhoi nào đó cho thấy cô sẽ tha thứ cho cậu.
Nhưng Kỳ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, như một bức tường không thể xuyên thủng.
Kỳ, trong khi đó, cũng không hề dễ dàng.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Minh Phong, nhưng lòng tự tôn và sự tổn thương khiến cô không thể quay lại đối diện với anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói lớn tiếng và ánh mắt lạnh lùng của cậu ngày hôm qua. Dù biết rằng Minh Phong không cố ý làm tổn thương cô, nhưng cảm giác bị quát nạt và không được coi trọng đã khắc sâu vào trái tim cô.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút từng giây đều trở nên nặng nề đối với Minh Phong.
Cậu biết mình phải làm gì đó để khắc phục sai lầm, nhưng dường như mọi cố gắng đều trở nên vô vọng trước sự kiên quyết và lạnh lùng của Kỳ.
Giờ học cũng kết thúc.
Khi chuông reo vang, báo hiệu kết thúc ngày học, Kỳ nhanh chóng thu dọn sách vở và đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi lớp. Minh Phong nhìn theo bóng dáng cô, cảm thấy một sự trống rỗng và bất lực........
Bên ngoài, chim chóc hót vang chào đón một ngày mới, bầu trời trong xanh sau cơn mưa lớn.
Sân trường nhộn nhịp với tiếng cười và bước chân hối hả của học sinh. Phong đứng giữa đám đông, ánh mắt nghi ngờ và căng thẳng.
Trái tim cậu đập mạnh, nhớ lại những lời đã nói với Kỳ ngày hôm qua mà tự thấy xấu hổ và dằn vặt.
Kỳ đi bên cạnh cô bé hôm qua trên con đường dẫn vào trường. Dưới ánh nắng ban mai, họ từ từ tiến bước.
Trong khi ánh mắt Kỳ không có gì thay đổi thì cô bé kia lại nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình mặt bần thần.
Kỳ xuất hiện, Phong bất giác mà muốn tiến đến, nhưng rồi cậu lại ngập ngừng mà thôi.
Kỳ đi qua Phong, bước chân nhẹ nhàng. Cô lướt qua cậu với cáu nhìn đầy lạnh lùng, không hề dừng lại, tiếp tục hướng về phía trước.
Đó không chỉ là sự lướt qua mà còn là một lời tuyên bố:
"Tôi không muốn dừng lại vì cậu."
Trong khoảnh khắc im lặng đó, có một sự đối đầu không nói lên điều gì, nhưng lại chứa đựng một biểu cảm phức tạp, mà ngôn từ khó tả được.
Cảm xúc rối bời, mâu thuẫn nhưng cũng đầy sâu lắng, như một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn.
- Chào cậu.
Trong giây phút bầu trời của Phong như đang dần sụp đổ. Kỳ lên tiếng.
Minh Phong bất giác mà quay người lại. Nhưng đáp lại cậu lại là một lỗi thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt cậu, Kỳ và anh trai mình Minh Diệu đang cùng nhau trò truyện. Tuy không biết họ đang trò truyện gì nhưng có vẻ họ rất vui và hồ hởi.
Phong cảm thấy khó chịu khó tả Nhưng trước sự hiện diện của Kỳ, một lớp giọng nén trong lòng cậu lại bùng lên, khiến cho những cảm xúc lẫn lộn bên trong trỗi dậy.
Mặc cho bản thân biết rõ rằng mình đã phạm sai, Phong vẫn không muốn để bản thân trở thành đối tượng của sự hiểu lầm hay phê phán từ Kỳ.
Với bước chân quyết liệt, Phong quay lưng đi mà không một lời biện hộ hay giải thích. Ý định từ bỏ những suy nghĩ hoang tưởng và vướng bận trong tâm trí cậu đã dẫn dắt cậu ra khỏi cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa kia.
Điều này khiến cho không khí trở nên cang thẳng hơn, mỗi bước chân của Phong như là một lời tuyên bố sự khác biệt và xa cách.
Kỳ khẽ ngoái lại mà bất thần nhìn theo, không hiểu rõ lý do mà cậu trở nên khép kín và xa cách như vậy.
Trái tim cô thấy như bị tê liệt trong một không gian lạnh lẽo nhưng cô phải cố gắng kìm nén, không để bản thân bộc lộ ra ngoài.
Thế nhưng, một câu hỏi vẫn vọng lên trong tâm trí cô: "Tại sao?"
Minh Diệu không biết đến sự hiện của Minh Phong, đáp lại lời chào của Nhã Kỳ với khuôn mặt hồ hởi và vội quay sang cô bé hỏi truyện.
- Em đã thấy đỡ hơn chưa.
Không biết lý do vì sao nhưng cô bé kia đỏ mặt khẽ gật đầu và nhanh chóng bỏ đi trước trong sự ngỡ ngàng của 2 người.
Qua lời Kỳ, Diệu mới biết.
Cô bé tên Dương Mai, kém họ 1 tuổi. Mai có một gia đình khá khó khăn. Cha của Mai là một công nhân lao động. Dù luôn cố gắng kiếm đủ để nuôi sống gia đình nhưng gia đình mãi không khá khẩm hơn bởi mẹ Mai bà luôn cầm số tiền cha Mai kiếm đươc mà đưa vào bài bạc.
Để lo cho Mai ăn học, cha Mai đã phải vay mượn khắp lơi, trong đó có gia đình ủa Diệu Linh. Lên Linh cô ta luôn cậy thế mà bắt nạt Mai.
Trong đầu của Diệu, hình ảnh của Mai hiện lên, với đôi mắt nhỏ bé đầy nước mắt, bộ tóc rối bù và ánh mắt đầy trăn trở. Cậu không thể giấu đi sự đau lòng khi biết rằng Mai phải trải qua những ngày tháng khó khăn và cô đơn.
Lại một tiết học mới bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Phong bước vào lớp, ánh mắt của cậu lướt qua dãy bàn học đông đúc, và dừng lại ở chỗ Kỳ đang ngồi.
Cô gái ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Trong thoáng chốc trái tim Minh Phong chùng xuống, cảm giác hối hận và buồn bã ngập tràn trong khoang ngực.
Anh nhẹ nhàng tiến đến chỗ ngồi của mình, ngay bên cạnh Kỳ. Không khí giữa họ căng thẳng đến mức tưởng chừng có thể cắt bằng dao.
Minh Phong khẽ thở dài, cố gắng thu hết can đảm nhưng cũng không thể mở lời.
Trong suốt buổi học, Minh Phong cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng cậu không thể.
Ánh mắt cậu thỉnh thoảng cứ bất giác lại lén lút nhìn sang Kỳ, hy vọng có thể thấy một dấu hiệu nhỏ nhoi nào đó cho thấy cô sẽ tha thứ cho cậu.
Nhưng Kỳ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, như một bức tường không thể xuyên thủng.
Kỳ, trong khi đó, cũng không hề dễ dàng.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Minh Phong, nhưng lòng tự tôn và sự tổn thương khiến cô không thể quay lại đối diện với anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói lớn tiếng và ánh mắt lạnh lùng của cậu ngày hôm qua. Dù biết rằng Minh Phong không cố ý làm tổn thương cô, nhưng cảm giác bị quát nạt và không được coi trọng đã khắc sâu vào trái tim cô.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút từng giây đều trở nên nặng nề đối với Minh Phong.
Cậu biết mình phải làm gì đó để khắc phục sai lầm, nhưng dường như mọi cố gắng đều trở nên vô vọng trước sự kiên quyết và lạnh lùng của Kỳ.
Giờ học cũng kết thúc.
Khi chuông reo vang, báo hiệu kết thúc ngày học, Kỳ nhanh chóng thu dọn sách vở và đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi lớp. Minh Phong nhìn theo bóng dáng cô, cảm thấy một sự trống rỗng và bất lực........
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro