Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ
Khởi đầu
Càa Rốtt
2024-07-12 21:34:45
Sau lần tình cờ gặp nhau dưới bầu trời thu. Người con gái ấy đã gieo tương tư trong lòng cậu thiếu niên mới lớn.
Như bất giác mà không bỏ sót một ngày nào, chàng trai ấy đều ra cánh đồng hoa say sưa mà ngóng chờ được gặp lại người con gái.
Không biết bao nhiêu bức tranh cậu vẽ đều xuất hiện người con gái ấy. Cùng vẻ đẹp ngây thơ trong sáng cô dường như đã chiếm trọn trái tim chàng trai.
Tiếc rằng suốt một khoảng thời gian dài, dưới sự mòn mỏi chời đợi cô gái cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào.
Thiếu nữ vô tình gieo tương tư rồi thoáng trốc như biến mất khỏi thế giới nhỏ của của chàng trai.
Mỗi buổi chiều khi gió nhẹ nổi lên, khi lá vàng khẽ rụng, khi cánh hoa khẽ gieo mình theo gió.
Bóng hình chàng trai vẫn đứng đó trên tay với tập giấy vẽ, ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng bây giờ dường như cậu ấy không tìm kiếm cảnh hứng nghệ thuật nữa mà tìm kiếm tương tư, tình yêu bé nhỏ thoáng chốc.
Một kỳ học nữa lại bắt đầu, ngôi trường cấp ba nhỏ tại một vùng quê lại mở cửa và chào đón nhữnh cô cậu học sinh quay lại trường.
Bước chân lặng lẽ, khuôn mặt lặng trĩu vẻ thất vọng, nước da hơi ngăm đen, cậu thiếu niên ấy đi mà chẳng buồn để ý xung quanh.
Dưới anh nắng nhẹ nhàng, cậu ấy như trở thành tâm điểm chú ý bởi vẻ ngoài điềm đạm, khôi ngô của mình.
Từ phía ngoài cổng trường bỗng vọng lại tiếng gọi to:
- “ Minh Phong... Minh Phong...”
Đó là Một chàng trai với vẻ ngoài ấn tượng và thu hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cậu ta có gương mặt điển trai, đôi mắt một mí ấn tượng tạo điểm nhấn. Kiểu tóc 6/4 cùng dáng người cao, khóe môi luôn hướng lên toát lên một vẻ thân thiện ấm áp và tự tin.
Cậu ấy vừa gọi vừa chạy đến và quàng tay lên vai của thiếu niên kia. Chẳng mấy quan tâm, thiếu niên kia chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Mặc cho Chàng trai kia tiếp lời:
- Minh Phong, sao sáng nay đi học em không gọi anh dậy hả? Nếu mà mẹ không phát hiện ra là anh muộn học rồi.
- .........Đừng tỏ ra thân thiết với tôi như vậy.
Vừa nói Minh Phong vừa hất tay người tự gọi mình là anh trai cậu ấy ra, chàng trai kia đứng lại và cười một nụ cười gượng gạo.
Trong lớp học, ai lấy đều xôn xao về vụ có hai anh em người gốc Mỹ với gia cảnh thuộc dạng trâm anh thế phiệc mới chuyển đây học.
Trong đám đông đang ồn ào ấy, một cô gái với mái tóc thẳng ngắn ngang vai cùng khuôn mặt đầy nghịch ngợm lên tiếng:
- Nào trật tự..... Suỵt......Mấy người nghĩ vì sao hai người họ lại chuyển về cái vùng quê nghèo nàn này.
- Còn không phải quá rõ ràng sao, chắc chắn là gia đình họ đang trốn chạy khỏi cái gì đó.
- Tôi nghĩ nhà họ giàu có như vậy thật ra là do tiền họ kiếm được chẳng mấy sạch sẽ gì.
- Có lẽ họ đã bị lộ một bí mật nào đấy và phải chạy về đây để lánh nạn.
Trong đám đông, một nam sinh đeo kính, tóc mái che cả trán, trông có vẻ là mọt sách cất tiếng ngắt giọng của nữ sinh.
- Trương Diệu Linh! “ Cậu nói như thế rồi nhỡ sau này họ học cùng lớp với chúng ta, biết được truyện có một bạn học nói xấu mình như vậy......
- Lê Trọng Hiếu à – đã mang tiếng là một tên mọt sách thì đừng lúc nào cũng cố tỏ ra mình là người có học thức như vậy.
- Ở đây có tôi có cậu và mọi người lớp mình, tôi không nói, họ không nói thì làm sao họ biết được.
- Chả lẽ đồ suốt ngày chỉ biết đến học như cậu lại là kẻ chuyên mách lẻo và kể lại với hai người kia sao.
- Tốt nhất là lên ngậm chặt miệng lại, vết sẹo ở trán cậu vẫn chưa lành hẳn đâu.
Vừa nói Diệu Linh vừa chỉ tay lên trán của mình như nhằm ám chỉ vào vết sẹo trên trán của Hiếu.
Đám đông cợt nhả theo và mặc cho Hiếu cảm thấy gì.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng:
- Này, nhà tôi đúng là đang trốn.
Vừa nói vừa hướng cái nhìn cắt ngang như lưỡi gươm lém vào Diệu Linh
- Cậu làm tôi nhớ một cô gái đấy,lạ chưa cô ta cũng có mái tóc ngắn như cậu.....
Câu nói làm Linh hai mắt mở to và đứng chết lặng tại chỗ cùng khuôn mặt khoảng sợ.
Minh Phong tiến lên bước nào là cô lùi lại phía sau, đôi chân run nẩy bẩy như sắp không chống đỡ được cả cơ thể. Phong càng tiến lại gần, hai mắt Linh càng đỏ hoe.
Khi Phong sắp tiến sát đến chỗ Linh, một bàn tay vội vàng cầm lấy cổ tay Phong và nói:
- Em trai mình chỉ đùa thôi, mọi người đừng tưởng thật
- Em mình hay đùa như này lắm, Không bao giờ làm việc gì xấu đâu.
Vừa nói vừa đưa mắt giải thích với mọi người và nhìn Phong bằng ánh mắt có phần bất lực.
Phá vỡ đám đông đang có phần hoang mang, giáo viên cuối cùng cũng đến, Cô ổn định đám đông, kêu mọi người vào chỗ của mình.
Đi sau cô còn có một cô gái, với vẻ đẹp ngọt ngào và mong manh đôi mắt to cùng làn da trắng ngần, nữ sinh ấy chiếm lấy mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Như bất giác mà không bỏ sót một ngày nào, chàng trai ấy đều ra cánh đồng hoa say sưa mà ngóng chờ được gặp lại người con gái.
Không biết bao nhiêu bức tranh cậu vẽ đều xuất hiện người con gái ấy. Cùng vẻ đẹp ngây thơ trong sáng cô dường như đã chiếm trọn trái tim chàng trai.
Tiếc rằng suốt một khoảng thời gian dài, dưới sự mòn mỏi chời đợi cô gái cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào.
Thiếu nữ vô tình gieo tương tư rồi thoáng trốc như biến mất khỏi thế giới nhỏ của của chàng trai.
Mỗi buổi chiều khi gió nhẹ nổi lên, khi lá vàng khẽ rụng, khi cánh hoa khẽ gieo mình theo gió.
Bóng hình chàng trai vẫn đứng đó trên tay với tập giấy vẽ, ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng bây giờ dường như cậu ấy không tìm kiếm cảnh hứng nghệ thuật nữa mà tìm kiếm tương tư, tình yêu bé nhỏ thoáng chốc.
Một kỳ học nữa lại bắt đầu, ngôi trường cấp ba nhỏ tại một vùng quê lại mở cửa và chào đón nhữnh cô cậu học sinh quay lại trường.
Bước chân lặng lẽ, khuôn mặt lặng trĩu vẻ thất vọng, nước da hơi ngăm đen, cậu thiếu niên ấy đi mà chẳng buồn để ý xung quanh.
Dưới anh nắng nhẹ nhàng, cậu ấy như trở thành tâm điểm chú ý bởi vẻ ngoài điềm đạm, khôi ngô của mình.
Từ phía ngoài cổng trường bỗng vọng lại tiếng gọi to:
- “ Minh Phong... Minh Phong...”
Đó là Một chàng trai với vẻ ngoài ấn tượng và thu hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cậu ta có gương mặt điển trai, đôi mắt một mí ấn tượng tạo điểm nhấn. Kiểu tóc 6/4 cùng dáng người cao, khóe môi luôn hướng lên toát lên một vẻ thân thiện ấm áp và tự tin.
Cậu ấy vừa gọi vừa chạy đến và quàng tay lên vai của thiếu niên kia. Chẳng mấy quan tâm, thiếu niên kia chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Mặc cho Chàng trai kia tiếp lời:
- Minh Phong, sao sáng nay đi học em không gọi anh dậy hả? Nếu mà mẹ không phát hiện ra là anh muộn học rồi.
- .........Đừng tỏ ra thân thiết với tôi như vậy.
Vừa nói Minh Phong vừa hất tay người tự gọi mình là anh trai cậu ấy ra, chàng trai kia đứng lại và cười một nụ cười gượng gạo.
Trong lớp học, ai lấy đều xôn xao về vụ có hai anh em người gốc Mỹ với gia cảnh thuộc dạng trâm anh thế phiệc mới chuyển đây học.
Trong đám đông đang ồn ào ấy, một cô gái với mái tóc thẳng ngắn ngang vai cùng khuôn mặt đầy nghịch ngợm lên tiếng:
- Nào trật tự..... Suỵt......Mấy người nghĩ vì sao hai người họ lại chuyển về cái vùng quê nghèo nàn này.
- Còn không phải quá rõ ràng sao, chắc chắn là gia đình họ đang trốn chạy khỏi cái gì đó.
- Tôi nghĩ nhà họ giàu có như vậy thật ra là do tiền họ kiếm được chẳng mấy sạch sẽ gì.
- Có lẽ họ đã bị lộ một bí mật nào đấy và phải chạy về đây để lánh nạn.
Trong đám đông, một nam sinh đeo kính, tóc mái che cả trán, trông có vẻ là mọt sách cất tiếng ngắt giọng của nữ sinh.
- Trương Diệu Linh! “ Cậu nói như thế rồi nhỡ sau này họ học cùng lớp với chúng ta, biết được truyện có một bạn học nói xấu mình như vậy......
- Lê Trọng Hiếu à – đã mang tiếng là một tên mọt sách thì đừng lúc nào cũng cố tỏ ra mình là người có học thức như vậy.
- Ở đây có tôi có cậu và mọi người lớp mình, tôi không nói, họ không nói thì làm sao họ biết được.
- Chả lẽ đồ suốt ngày chỉ biết đến học như cậu lại là kẻ chuyên mách lẻo và kể lại với hai người kia sao.
- Tốt nhất là lên ngậm chặt miệng lại, vết sẹo ở trán cậu vẫn chưa lành hẳn đâu.
Vừa nói Diệu Linh vừa chỉ tay lên trán của mình như nhằm ám chỉ vào vết sẹo trên trán của Hiếu.
Đám đông cợt nhả theo và mặc cho Hiếu cảm thấy gì.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng:
- Này, nhà tôi đúng là đang trốn.
Vừa nói vừa hướng cái nhìn cắt ngang như lưỡi gươm lém vào Diệu Linh
- Cậu làm tôi nhớ một cô gái đấy,lạ chưa cô ta cũng có mái tóc ngắn như cậu.....
Câu nói làm Linh hai mắt mở to và đứng chết lặng tại chỗ cùng khuôn mặt khoảng sợ.
Minh Phong tiến lên bước nào là cô lùi lại phía sau, đôi chân run nẩy bẩy như sắp không chống đỡ được cả cơ thể. Phong càng tiến lại gần, hai mắt Linh càng đỏ hoe.
Khi Phong sắp tiến sát đến chỗ Linh, một bàn tay vội vàng cầm lấy cổ tay Phong và nói:
- Em trai mình chỉ đùa thôi, mọi người đừng tưởng thật
- Em mình hay đùa như này lắm, Không bao giờ làm việc gì xấu đâu.
Vừa nói vừa đưa mắt giải thích với mọi người và nhìn Phong bằng ánh mắt có phần bất lực.
Phá vỡ đám đông đang có phần hoang mang, giáo viên cuối cùng cũng đến, Cô ổn định đám đông, kêu mọi người vào chỗ của mình.
Đi sau cô còn có một cô gái, với vẻ đẹp ngọt ngào và mong manh đôi mắt to cùng làn da trắng ngần, nữ sinh ấy chiếm lấy mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro