Thiên Thần Bóng Tối: Black Angel
Chương 15 (Phần...
Chi Chan
2024-11-12 00:03:51
Mấy tay vệ sĩ nhanh chóng lôi một cái xác trong gầm bàn ăn ra. Là xác một cô giúp việc. Bộ đồ giúp việc bị rạch xé nát tươm, ngay cả nội y cũng rách. Có vẻ là cô ta đã bị hãm hiếp tới chết. Chết rồi vẫn bị đâm nhiều nhát dao vào cánh tay và hốc miệng, khiến mặt mũi cô ta trở nên biến dạng. Đôi mắt vẫn mở to không nhắm được, có lẽ còn quá hoảng loạn, bàng hoàng. Nhưng Phong vẫn nhận ra, cô ta chính là cô gái đã làm vỡ bình thủy tinh trong phòng anh, đã tặng anh bánh để cảm ơn.
Mọi giúp việc nữ đều đã hoảng sợ đến tái mét và tránh đi, có người còn ngất xỉu, chắc chắn vẫn còn bị ám ảnh nhiều ngày sau.
- Đáng sợ quá, ai mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy! – Janda khép nép phía sau Phong, ôm chặt cánh tay anh, hết sức sợ hãi.
Phong nhìn cái xác, rồi nhìn về phía Băng. Davinci đã đưa cô đứng cách xa chiếc bàn ăn hơn. Cô không có vẻ sợ, nhưng cũng không nhìn cái xác. Cô vẫn luôn vô cảm với những kẻ không liên quan đến mình.
- Em sợ không? Anh đưa về phòng nhé, ở đây có kẻ khác xử lí. Sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ thôi. – Davinci nói, ra hiệu cho quản lí của mình, rồi hắn ôm vai Angel ra khỏi phòng ăn.
- Tối nay em sẽ ám ảnh không ngủ được mất – Janda ngước nhìn Phong, đôi mắt tràn trề nước – Nếu hung thủ nhắm đến em thì sao đây?
- Biệt thự này an ninh không tệ thế đâu. – Phong đáp, không rõ để trấn an Janda, hay đe dọa thêm. Hay ám chỉ điều gì khác. Anh giằng tay khỏi tay Janda, rồi thẳng đường cũng bước ra cửa.
***
Tay quản lí bước vào phòng riêng của Davinci đem theo kết quả khám nghiệm tử thi. Hắn định nói gì đó nhưng thấy Davinci ra hiệu, lại thôi. Hắn quay người về phía giường ngủ của thiếu gia, cúi đầu chào “thiên thần”, rồi quay lại cúi chào Davinci. Rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Anh đoán trước được mà, là hãm hiếp và hành hung tới chết.
Davinci cầm tờ kết quả lại phía gường mình, Băng đang ngồi ở mép giường chơi domino. Chơi domino nên nệm êm cũng khá thú vị, vì thanh gỗ dễ đổ.
- Không biết em có nhận ra không, nạn nhân chính là cô giúp việc đã gặp quản lí mới trên hành lang, còn rất tình ý. Có lẽ hắn dựa hơi Janda, nghĩ rằng bản thân có thể tự ý ra tay thế nào cũng được. Một kẻ từng có tiền án thì không sợ trời đâu. Anh đang không biết có nên điều tra đến cùng để khiến hắn vào tù chế được đúng không?
Phong từ từ, từ từ xoay người lại, nhìn trực diện vào Janda, cùng giọng nói tông thấp rít lên từ cổ họng:
- Phải, tôi sợ sẽ không kiềm chế được. Là không kiềm chế được mà giết cô!!
Chỉ tích tắc, Phong đã đến sát Janda, bàn tay rắn của anh tóm lấy xương quai hàm của cô ta, lực bóp rất mạnh. Đôi mắt Janda mở to nhìn anh, nhìn đôi mắt với những vệt đen u tối ấy. Và tai cô ta nghe rõ từng lời gằn xiết đáng sợ:
- Cô nghe cho rõ. Tôi đến đây là vì vợ tôi. Nhìn thấy kẻ đã cướp vợ tôi đi, cô hay anh trai cô, tôi chỉ muốn moi tim ra tức khắc!!
Phong buông tay ra, cũng đủ tạo thành lực mạnh khiến Janda lao đảo lùi về sau.
- Vậy nên, tốt nhất là giết tôi trước khi tôi giết hai anh em cô!
Janda vẫn chưa hết bàng hoàng, tại sao một người đàn ông có thể đáng sợ như thế, có thể đối xử với cô ta như thế, khi cô ta còn đang muốn tự nguyện dâng hiến cho anh.
- Lâm Chấn Phong, em sẽ không giết anh, cũng không để anh giết được em. Anh sẽ phải hối hận vì những gì đã làm với em hôm nay!!
***
Những tia nắng rực rỡ chảy trên tấm kính, một bàn tay mềm cũng nhẹ nhàng đặt lên kính, nhẹ nhàng mơn trên mặt kính, như muốn chạm vào nắng. Đôi mắt hai màu lim dim như thỏa mãn tận hưởng cảm giác ấm áp sống động khi trực tiếp tiếp xúc với nắng mặt trời. Băng đang đứng trên đoạn hành lang có thể nhìn thấy mặt trời buổi sớm, đã lâu cô không tắm nắng như thế này, có cảm giác cơ thể khỏe mạnh hơn.
- Thiếu gia phải chuẩn bị đi làm sớm, dặn tôi phải để tiểu thư ăn sáng đầy đủ. – Tên vệ sĩ đi cùng lại ồn ào, nhưng Băng mặc kệ, vì cô đang thấy khoan khoái dễ chịu.
- Tiểu thư, nếu thiếu gia biết cô nhịn thì tôi không gánh tội nổi! Tiểu thư...
- Tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn, ngươi có thể đi chỗ khác.
Janda xuất hiện cùng nét mặt tươi cười. Tên vệ sĩ lập tức cúi đầu:
- Chào buổi sáng, tiểu thư Janda. Đây là công việc của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm ạ.
- Tôi nói là tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn cơ mà, ngươi không nghe sao?- Giọng Janda đã thêm phần đe dọa.
Tên vệ sĩ vẫn kính cẩn:
- Tiểu thư, thiếu gia Davinci dặn là không được rời tiểu thư Angel nửa bước. Và.. và càng..
- Làm sao?? – Janda khó chịu ra mặt
- Và càng không được để hai tiểu thư ở cùng nhau...
- Ngươi... – Janda vứt bỏ sự hiền thục, nhã nhặn thường ngày. Cô ta giận dữ, đôi mắt trợn trừng.
- Thật là ồn! – Băng khó chịu vì bị phá hoại không khí tốt lành buổi sáng bởi hai kẻ ồn ào. Ngón tay chạm trên kính hạ xuống, cô toan bỏ đi.
Gã vệ sĩ định chạy theo, nhưng bị Janda chặn lại. Nhanh như chớp, Janda gần như ôm sát hắn, rút khẩu súng giấu phía trong áo vest. Họng súng giơ lên:
- Nếu dám đi theo, ngươi sẽ ăn đạn!
Cánh tay Băng bị tóm mạnh và kéo đi, cô giật ra nhưng không đủ sức, thể lực của Băng yếu hơn Janda rất nhiều.
- Đừng có la hét vô ích, đi theo tôi! – Janda đe giọng, cô ta không biết Băng là kẻ gan lì thế nào, sắp chết đến nơi có thể vẫn cao ngạo, mặc kệ, đừng nói là la hét.
Sau khi Janda kéo Băng đi, tay vệ sĩ lập tức gọi cho Davinci.
- Thiếu gia, tiểu thư Janda đã dẫn tiểu thư Angel đi, tôi không cản được !!!
Phong có thói quen tắm đêm và tắm sớm. Buổi sáng, cơ thể được xối qua làn nước mát rất dễ chịu. Anh ra khỏi phòng tắm và không ngạc nhiên khi thấy Len đã ngồi trong phòng anh, uống sữa, ăn bánh.
- Hôm nay “con quỉ” lại không tìm chú buổi sáng nhỉ. – Con bé cứ như biết được mọi việc xảy ra trong biệt thự. Phong cũng không hỏi lí do. Anh tiếp tục mặc áo sơ mi, rồi lau tóc.
- Cũng lạ, cô ta không đến đây, mà dẫn “thiên thần” của Davinci đến khu Linking làm gì...
Não bộ Phong tiếp nhận thông tin luôn nhanh đáng kinh ngạc. Anh đã lao ra ngoài, bỏ lại Len tròn mắt ngạc nhiên.
Trước của phòng Linking, Janda cà thẻ xanh qua hộp nhận dạng. Các phòng sử dụng thẻ xanh trong Vilas đều có thể thông qua bằng dấu vân tay của Davinci và Janda, nhưng cô ta vẫn cố tình dùng thẻ cho Linking. Không thèm nhìn dãy mật mã, Janda mở cửa rồi kéo Băng vào. Từ phòng Băng đi ra, không xa là tới khu vực này, Davinci cũng từng đưa Băng qua bể nước, nên cô không hề lạ lẫm.
Cánh cửa đã đóng sầm, cũng như Phong từng vào trước đó, người đã vào chỉ có thể đi qua bể nước, không thể mở cửa quay lại.
- Cô biết tại sao tôi đưa cô đến đây không? – Janda lên tiếng.
Băng không muốn mất thời gian với kẻ gây ồn này, cô nhìn thẳng vào Janda, hỏi gọn:
- Cô muốn gì?
Janda bất giác bật cười, kiểu cách nói chuyện của Angel cũng thật giống Lâm Chấn Phong, đều nhanh chóng muốn biết mục đích, hoặc điều kiện.
- Tôi muốn gì à? Muốn cô chết! – Janda cũng không ngần ngại nói thẳng.
- Súng đấy là giả à? – Băng nhìn xuống tay Janda, cô ta vẫn cầm khẩu súng của tên vệ sĩ.
- Gì cơ?- Janda nhíu mày, cảm thấy Angel như một kẻ điên. Cô ta sắp bị giết chết mà vẫn dửng dưng hỏi những câu điên rồ!! Mà không, Janda đã hiểu ý câu hỏi của Băng. Cô ta lập tức giơ họng súng vào Băng:
- Dĩ nhiên là súng thật! Cô nghĩ tôi không dám bắn chết cô hay sao!!
- Bắn lúc nãy được rồi, kéo tới đây làm gì. – Câu trả lời của Băng càng làm Janda không thể chịu đựng được !!
- Cô!!
Janda ném phăng khẩu súng đi, thở mạnh vài lần. Cô ta không hiểu tại sao anh trai hay Lâm Chấn Phong có thể yêu thương được kẻ điên này.
- Tôi sẽ không để cô chết bằng đạn súng. Quá dễ dàng cho cô. Nhưng thật sự cô không muốn biết lí do cô phải chết sao??
Băng nhìn ra mặt bể nước lát kính, cô đã từng tự hỏi tại sao Davinci phải thiết kế khu vực này phức tạp như vậy, rồi lại mặc kệ. Băng thong thả trả lời Janda:
- Là cô muốn nói lí do thì phải.
Janda cười hắt ra:
- Sắp chết mà vẫn còn tỏ vẻ nữa à. Chỉ tiếc là cô không còn cơ hội làm vợ anh trai tôi thôi, chắc là thất vọng lắm.
- Không làm, cũng tốt!
- Cô!! – Janda rít lên – Kẻ điên! Nếu hôm nay cô không bước qua bể nước kia, đừng hi vọng ra khỏi đây!
Janda vừa dứt lời, Băng đã tiến lại gần mép bể nước hơn. Cô biết là đã đi vào bằng 1 cửa thì bắt buộc phải qua bể nước, thì mới có thể thoát ra ngoài, chẳng cần Janda giải thích như vậy.
Janda trợn mắt nhìn Băng bước lên mặt cảm ứng, hiện định dạng mật mã 1-2. Janda không nghĩ rằng kết quả gặp mặt Angel lại thành ra thế này, cô ta đã nghĩ Băng sẽ van xin, cầu cứu và sợ hãi cơ.
Băng đã bước lên một ô vuông kính, ô vuông hiện ánh sáng xanh... Cùng lúc ấy, 2 cánh cửa dẫn vào Linking cùng mở... Là Davinci và Phong, bước vào từ cả hai cửa...
- Angel!!!
- Băng!!!!
Và cả hai tiếng gọi vang lên, hoảng hốt. Janda không thể tin anh trai hay Phong đến đây nhanh như vậy. Nhưng cô ta chưa kịp phản ứng gì, thì 3 người, cả cô ta, Davinci và Phong, cùng sững sờ!!
Khi Băng bước lên ô kính thứ 2, ô kính hiện ÁNH SÁNG ĐỎ!
Ô kính bỗng chốc trở thành cánh cửa khép mở, không còn liên kết với những ô kính khác, mà mở ra, khiến cả cơ thể Băng đột ngột rơi xuống nước!!!
- Angel!!! – Lại tiếng hét hoảng hốt của Davinci, hắn vẫn cứng đờ bất động. Và tiếp theo đến em hắn, Janda, cô ta cũng hét lên kinh hãi:
- Đừngggg!!!!
Khi Băng vừa rơi xuống nước, không do dự, không suy nghĩ thêm 1 giây nào, Phong đã lao tới nhảy vào ô kính vuông vừa mở, rơi xuống bể nước lạnh... Janda bịt chặt miệng, mặt cắt không còn giọt máu, rồi cô ta hét lên hoảng loạn:
- Người đâu, người đâu!!!
Băng không biết bơi, Phong biết điều đó. Anh lặn sâu xuống dưới nước tìm cô. Nước rất lạnh, nhưng đó không phải điều Phong quan tâm lúc này. Điều làm anh quan tâm đó là, bể nước này quá sâu, hoàn toàn không như anh dự tính trước. Tại sao khu vực này lại được cảnh báo nguy hiểm, nếu chỉ là bể bơi thì một người biết bơi sẽ không thể chết khi rơi xuống. Và tại sao Davinci hay Janda lại hoảng sợ đến vậy khi Băng và Phong đều đã rơi xuống nước? Sau đó Phong đã tìm ra câu trả lời.
Anh lặn sâu xuống dưới hơn, và tìm thấy Băng. Cô đang chới với sợ hãi. Anh tóm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần anh. Anh phải nhanh chóng ngoi lên nếu không Băng sẽ nghẹt thở quá lâu. Nhưng...
Trong một giây thất thần, đôi mắt đang mở của anh nhìn thấy... một thứ quái dị có vây như loài cá đang lao thẳng về phía Băng!!!! Con vật ấy có hình dạng giống cá, nhưng thân mình tròn hơn, vảy xám cứng như bọc thép. Quan trọng hơn, miệng nó không thể ngậm lại, mà để lộ 2 hàm răng dày, sắc nhọn như lưỡi cưa. “Là cá răng cưa!” – Phong chỉ vừa kịp nghĩ ra, thì lập tức liền kéo mạnh Băng về phía sau. Con cá lao thẳng tới như mũi tên, hai hàm răng dày cắm phập vào hông trái Phong!!! Máu đỏ túa ra hòa với nước xanh. Nhưng Phong không còn thời gian để đau đớn nữa, anh phải đưa được Băng lên. Cô đã ngất đi vì uống no nước và nghẹt thở. Phong ôm lấy eo cô và cố sức khoát tay, bơi lên cao. Anh không biết rằng mùi máu của anh đã kích thích những con cá răng cưa khác... Chúng từ nhiều phía đang lao tới, 1 con, 2 con, rồi rất nhiều... Phong ôm gọn lấy thân người Băng, để những con cá chỉ tấn công anh.
Hai hàm răng sắc nhọn nữa cắm phập vào chân Phong, rồi một hàm cắn sâu vào vai, đầu óc Phong váng vất vì cơn đau. Lực cản của nước càng khiến anh khó khăn để bơi lên. Nhưng nếu tiếp tục ở lại dưới sâu này, Băng sẽ không thể chịu thêm được. Cô đang ở trong vòng tay anh, cơ thể chơi vơi vô thức. Anh chỉ hoàn toàn nghĩ về chuyện Băng sẽ chết, và lỗi do anh...
Phong dùng mọi sức lực của bản thân bơi tiếp lên, lên cao nữa... Những con cá quái vật chỉ ở tầng đáy của bể nước, không bám tiếp theo Phong.
Phía trên mặt kính, Davinci đã xác lập lại sự an toàn cho toàn bộ các ô vuông, tất cả chỉ chuyển ánh sáng xanh, không mở nữa. Và những tay vệ sĩ với bộ đồ chuyên dụng đang chuẩn bị nhảy xuống...
Nhưng bằng toàn bộ sức chịu đựng, cố gắng, và sức lực Phong có được, anh đã đẩy được Băng ngoi lên khỏi mặt nước. Lập tức, Davinci kéo cô lên.
Janda lại bàng hoàng bất động, khi thấy trên mặt nước có màu đỏ của máu tươi...
Cánh tay Phong vươn lên, bàn tay bám lấy mép ô kính. Anh cố gắng đẩy thân người dướn lên. Nhưng những vết thương ở hông, ở chân, ở vai túa ra quá nhiều máu. Mất máu, kiệt sức, ngón tay Phong buông ra. Và cả cơ thể anh lại chìm xuống nước...
- Chấn Phong! Cứu anh ấy! Chấn Phong! Xuống cứu anh ấy, nhanh lên!!! – Phong cũng không còn nghe rõ được giọng Janda ra lệnh đầy run rẩy.
***
“Chấn Phong! Chấn Phong! Lâm Chấn Phong!!!”
Băng bừng tỉnh, thở dốc. Trong cơn mê man, cô thấy có tiếng gọi hoảng hốt lặp đi lặp lại một cái tên – “Lâm Chấn Phong” . Và trong cơn mê, cô cảm thấy mình đau lòng khi nhận ra kẻ mang cái tên ấy đang gặp nguy hiểm. Nhưng cố gắng nhìn, cố gắng chạy tới, cô cũng không thấy anh ta ở đâu. Cô càng không biết tại sao lại lo lắng cho người đàn ông ấy đến vậy.
- Angel, em tỉnh lại rồi! – Davinci lao tới bên giường. Băng đã sặc nước ra, tỉnh lại 1 lần, rồi lại ngất đi, khiến hắn vô cùng lo lắng.
- Em có biết anh lo lắng lắm không, tại sao lại ngốc như vậy!! Tại sao lại để Janda kéo đi??
Băng chống người gượng dậy, đầu óc cô vẫn còn chóng vánh vì cơn mê vừa rồi.
- Angel, em thấy không khỏe chỗ nào không? Có thấy khó thở không?
- Đã cứu tôi sao? – Băng bỗng nhiên hỏi. Cô chợt nhớ ra rằng mình đã rơi xuống bể nước mà cô lại không biết bơi. Sau đó thì không còn nhớ chuyện gì tiếp theo nữa.
Davinci hơi ngập ngừng nhìn Băng, rồi cũng trả lời dứt khoát:
- Ừ, anh không thể đứng nhìn em nguy hiểm được. Anh đã rất lo lắng cho em.
- Lạnh! – Băng hơi co người lại, cảm giác rơi xuống nước vẫn khiến cô ám ảnh.
Davinci liền ôm chặt lấy Băng:
- Giờ thì không sao rồi, em cứ ở bên anh thì sẽ được an toàn. Anh chỉ cần em biết anh yêu em thôi.
Với một người mất trí, không còn nhớ mình là ai, mình đến từ đâu, thì rất dễ dàng cảm động trước 1 kẻ sẵn sàng cưu mang, chăm sóc, cứu mạng mình. Davinci muốn lợi dụng điều đó để có được tình cảm của thiên thần.
Mọi giúp việc nữ đều đã hoảng sợ đến tái mét và tránh đi, có người còn ngất xỉu, chắc chắn vẫn còn bị ám ảnh nhiều ngày sau.
- Đáng sợ quá, ai mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy! – Janda khép nép phía sau Phong, ôm chặt cánh tay anh, hết sức sợ hãi.
Phong nhìn cái xác, rồi nhìn về phía Băng. Davinci đã đưa cô đứng cách xa chiếc bàn ăn hơn. Cô không có vẻ sợ, nhưng cũng không nhìn cái xác. Cô vẫn luôn vô cảm với những kẻ không liên quan đến mình.
- Em sợ không? Anh đưa về phòng nhé, ở đây có kẻ khác xử lí. Sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ thôi. – Davinci nói, ra hiệu cho quản lí của mình, rồi hắn ôm vai Angel ra khỏi phòng ăn.
- Tối nay em sẽ ám ảnh không ngủ được mất – Janda ngước nhìn Phong, đôi mắt tràn trề nước – Nếu hung thủ nhắm đến em thì sao đây?
- Biệt thự này an ninh không tệ thế đâu. – Phong đáp, không rõ để trấn an Janda, hay đe dọa thêm. Hay ám chỉ điều gì khác. Anh giằng tay khỏi tay Janda, rồi thẳng đường cũng bước ra cửa.
***
Tay quản lí bước vào phòng riêng của Davinci đem theo kết quả khám nghiệm tử thi. Hắn định nói gì đó nhưng thấy Davinci ra hiệu, lại thôi. Hắn quay người về phía giường ngủ của thiếu gia, cúi đầu chào “thiên thần”, rồi quay lại cúi chào Davinci. Rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Anh đoán trước được mà, là hãm hiếp và hành hung tới chết.
Davinci cầm tờ kết quả lại phía gường mình, Băng đang ngồi ở mép giường chơi domino. Chơi domino nên nệm êm cũng khá thú vị, vì thanh gỗ dễ đổ.
- Không biết em có nhận ra không, nạn nhân chính là cô giúp việc đã gặp quản lí mới trên hành lang, còn rất tình ý. Có lẽ hắn dựa hơi Janda, nghĩ rằng bản thân có thể tự ý ra tay thế nào cũng được. Một kẻ từng có tiền án thì không sợ trời đâu. Anh đang không biết có nên điều tra đến cùng để khiến hắn vào tù chế được đúng không?
Phong từ từ, từ từ xoay người lại, nhìn trực diện vào Janda, cùng giọng nói tông thấp rít lên từ cổ họng:
- Phải, tôi sợ sẽ không kiềm chế được. Là không kiềm chế được mà giết cô!!
Chỉ tích tắc, Phong đã đến sát Janda, bàn tay rắn của anh tóm lấy xương quai hàm của cô ta, lực bóp rất mạnh. Đôi mắt Janda mở to nhìn anh, nhìn đôi mắt với những vệt đen u tối ấy. Và tai cô ta nghe rõ từng lời gằn xiết đáng sợ:
- Cô nghe cho rõ. Tôi đến đây là vì vợ tôi. Nhìn thấy kẻ đã cướp vợ tôi đi, cô hay anh trai cô, tôi chỉ muốn moi tim ra tức khắc!!
Phong buông tay ra, cũng đủ tạo thành lực mạnh khiến Janda lao đảo lùi về sau.
- Vậy nên, tốt nhất là giết tôi trước khi tôi giết hai anh em cô!
Janda vẫn chưa hết bàng hoàng, tại sao một người đàn ông có thể đáng sợ như thế, có thể đối xử với cô ta như thế, khi cô ta còn đang muốn tự nguyện dâng hiến cho anh.
- Lâm Chấn Phong, em sẽ không giết anh, cũng không để anh giết được em. Anh sẽ phải hối hận vì những gì đã làm với em hôm nay!!
***
Những tia nắng rực rỡ chảy trên tấm kính, một bàn tay mềm cũng nhẹ nhàng đặt lên kính, nhẹ nhàng mơn trên mặt kính, như muốn chạm vào nắng. Đôi mắt hai màu lim dim như thỏa mãn tận hưởng cảm giác ấm áp sống động khi trực tiếp tiếp xúc với nắng mặt trời. Băng đang đứng trên đoạn hành lang có thể nhìn thấy mặt trời buổi sớm, đã lâu cô không tắm nắng như thế này, có cảm giác cơ thể khỏe mạnh hơn.
- Thiếu gia phải chuẩn bị đi làm sớm, dặn tôi phải để tiểu thư ăn sáng đầy đủ. – Tên vệ sĩ đi cùng lại ồn ào, nhưng Băng mặc kệ, vì cô đang thấy khoan khoái dễ chịu.
- Tiểu thư, nếu thiếu gia biết cô nhịn thì tôi không gánh tội nổi! Tiểu thư...
- Tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn, ngươi có thể đi chỗ khác.
Janda xuất hiện cùng nét mặt tươi cười. Tên vệ sĩ lập tức cúi đầu:
- Chào buổi sáng, tiểu thư Janda. Đây là công việc của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm ạ.
- Tôi nói là tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn cơ mà, ngươi không nghe sao?- Giọng Janda đã thêm phần đe dọa.
Tên vệ sĩ vẫn kính cẩn:
- Tiểu thư, thiếu gia Davinci dặn là không được rời tiểu thư Angel nửa bước. Và.. và càng..
- Làm sao?? – Janda khó chịu ra mặt
- Và càng không được để hai tiểu thư ở cùng nhau...
- Ngươi... – Janda vứt bỏ sự hiền thục, nhã nhặn thường ngày. Cô ta giận dữ, đôi mắt trợn trừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật là ồn! – Băng khó chịu vì bị phá hoại không khí tốt lành buổi sáng bởi hai kẻ ồn ào. Ngón tay chạm trên kính hạ xuống, cô toan bỏ đi.
Gã vệ sĩ định chạy theo, nhưng bị Janda chặn lại. Nhanh như chớp, Janda gần như ôm sát hắn, rút khẩu súng giấu phía trong áo vest. Họng súng giơ lên:
- Nếu dám đi theo, ngươi sẽ ăn đạn!
Cánh tay Băng bị tóm mạnh và kéo đi, cô giật ra nhưng không đủ sức, thể lực của Băng yếu hơn Janda rất nhiều.
- Đừng có la hét vô ích, đi theo tôi! – Janda đe giọng, cô ta không biết Băng là kẻ gan lì thế nào, sắp chết đến nơi có thể vẫn cao ngạo, mặc kệ, đừng nói là la hét.
Sau khi Janda kéo Băng đi, tay vệ sĩ lập tức gọi cho Davinci.
- Thiếu gia, tiểu thư Janda đã dẫn tiểu thư Angel đi, tôi không cản được !!!
Phong có thói quen tắm đêm và tắm sớm. Buổi sáng, cơ thể được xối qua làn nước mát rất dễ chịu. Anh ra khỏi phòng tắm và không ngạc nhiên khi thấy Len đã ngồi trong phòng anh, uống sữa, ăn bánh.
- Hôm nay “con quỉ” lại không tìm chú buổi sáng nhỉ. – Con bé cứ như biết được mọi việc xảy ra trong biệt thự. Phong cũng không hỏi lí do. Anh tiếp tục mặc áo sơ mi, rồi lau tóc.
- Cũng lạ, cô ta không đến đây, mà dẫn “thiên thần” của Davinci đến khu Linking làm gì...
Não bộ Phong tiếp nhận thông tin luôn nhanh đáng kinh ngạc. Anh đã lao ra ngoài, bỏ lại Len tròn mắt ngạc nhiên.
Trước của phòng Linking, Janda cà thẻ xanh qua hộp nhận dạng. Các phòng sử dụng thẻ xanh trong Vilas đều có thể thông qua bằng dấu vân tay của Davinci và Janda, nhưng cô ta vẫn cố tình dùng thẻ cho Linking. Không thèm nhìn dãy mật mã, Janda mở cửa rồi kéo Băng vào. Từ phòng Băng đi ra, không xa là tới khu vực này, Davinci cũng từng đưa Băng qua bể nước, nên cô không hề lạ lẫm.
Cánh cửa đã đóng sầm, cũng như Phong từng vào trước đó, người đã vào chỉ có thể đi qua bể nước, không thể mở cửa quay lại.
- Cô biết tại sao tôi đưa cô đến đây không? – Janda lên tiếng.
Băng không muốn mất thời gian với kẻ gây ồn này, cô nhìn thẳng vào Janda, hỏi gọn:
- Cô muốn gì?
Janda bất giác bật cười, kiểu cách nói chuyện của Angel cũng thật giống Lâm Chấn Phong, đều nhanh chóng muốn biết mục đích, hoặc điều kiện.
- Tôi muốn gì à? Muốn cô chết! – Janda cũng không ngần ngại nói thẳng.
- Súng đấy là giả à? – Băng nhìn xuống tay Janda, cô ta vẫn cầm khẩu súng của tên vệ sĩ.
- Gì cơ?- Janda nhíu mày, cảm thấy Angel như một kẻ điên. Cô ta sắp bị giết chết mà vẫn dửng dưng hỏi những câu điên rồ!! Mà không, Janda đã hiểu ý câu hỏi của Băng. Cô ta lập tức giơ họng súng vào Băng:
- Dĩ nhiên là súng thật! Cô nghĩ tôi không dám bắn chết cô hay sao!!
- Bắn lúc nãy được rồi, kéo tới đây làm gì. – Câu trả lời của Băng càng làm Janda không thể chịu đựng được !!
- Cô!!
Janda ném phăng khẩu súng đi, thở mạnh vài lần. Cô ta không hiểu tại sao anh trai hay Lâm Chấn Phong có thể yêu thương được kẻ điên này.
- Tôi sẽ không để cô chết bằng đạn súng. Quá dễ dàng cho cô. Nhưng thật sự cô không muốn biết lí do cô phải chết sao??
Băng nhìn ra mặt bể nước lát kính, cô đã từng tự hỏi tại sao Davinci phải thiết kế khu vực này phức tạp như vậy, rồi lại mặc kệ. Băng thong thả trả lời Janda:
- Là cô muốn nói lí do thì phải.
Janda cười hắt ra:
- Sắp chết mà vẫn còn tỏ vẻ nữa à. Chỉ tiếc là cô không còn cơ hội làm vợ anh trai tôi thôi, chắc là thất vọng lắm.
- Không làm, cũng tốt!
- Cô!! – Janda rít lên – Kẻ điên! Nếu hôm nay cô không bước qua bể nước kia, đừng hi vọng ra khỏi đây!
Janda vừa dứt lời, Băng đã tiến lại gần mép bể nước hơn. Cô biết là đã đi vào bằng 1 cửa thì bắt buộc phải qua bể nước, thì mới có thể thoát ra ngoài, chẳng cần Janda giải thích như vậy.
Janda trợn mắt nhìn Băng bước lên mặt cảm ứng, hiện định dạng mật mã 1-2. Janda không nghĩ rằng kết quả gặp mặt Angel lại thành ra thế này, cô ta đã nghĩ Băng sẽ van xin, cầu cứu và sợ hãi cơ.
Băng đã bước lên một ô vuông kính, ô vuông hiện ánh sáng xanh... Cùng lúc ấy, 2 cánh cửa dẫn vào Linking cùng mở... Là Davinci và Phong, bước vào từ cả hai cửa...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Angel!!!
- Băng!!!!
Và cả hai tiếng gọi vang lên, hoảng hốt. Janda không thể tin anh trai hay Phong đến đây nhanh như vậy. Nhưng cô ta chưa kịp phản ứng gì, thì 3 người, cả cô ta, Davinci và Phong, cùng sững sờ!!
Khi Băng bước lên ô kính thứ 2, ô kính hiện ÁNH SÁNG ĐỎ!
Ô kính bỗng chốc trở thành cánh cửa khép mở, không còn liên kết với những ô kính khác, mà mở ra, khiến cả cơ thể Băng đột ngột rơi xuống nước!!!
- Angel!!! – Lại tiếng hét hoảng hốt của Davinci, hắn vẫn cứng đờ bất động. Và tiếp theo đến em hắn, Janda, cô ta cũng hét lên kinh hãi:
- Đừngggg!!!!
Khi Băng vừa rơi xuống nước, không do dự, không suy nghĩ thêm 1 giây nào, Phong đã lao tới nhảy vào ô kính vuông vừa mở, rơi xuống bể nước lạnh... Janda bịt chặt miệng, mặt cắt không còn giọt máu, rồi cô ta hét lên hoảng loạn:
- Người đâu, người đâu!!!
Băng không biết bơi, Phong biết điều đó. Anh lặn sâu xuống dưới nước tìm cô. Nước rất lạnh, nhưng đó không phải điều Phong quan tâm lúc này. Điều làm anh quan tâm đó là, bể nước này quá sâu, hoàn toàn không như anh dự tính trước. Tại sao khu vực này lại được cảnh báo nguy hiểm, nếu chỉ là bể bơi thì một người biết bơi sẽ không thể chết khi rơi xuống. Và tại sao Davinci hay Janda lại hoảng sợ đến vậy khi Băng và Phong đều đã rơi xuống nước? Sau đó Phong đã tìm ra câu trả lời.
Anh lặn sâu xuống dưới hơn, và tìm thấy Băng. Cô đang chới với sợ hãi. Anh tóm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần anh. Anh phải nhanh chóng ngoi lên nếu không Băng sẽ nghẹt thở quá lâu. Nhưng...
Trong một giây thất thần, đôi mắt đang mở của anh nhìn thấy... một thứ quái dị có vây như loài cá đang lao thẳng về phía Băng!!!! Con vật ấy có hình dạng giống cá, nhưng thân mình tròn hơn, vảy xám cứng như bọc thép. Quan trọng hơn, miệng nó không thể ngậm lại, mà để lộ 2 hàm răng dày, sắc nhọn như lưỡi cưa. “Là cá răng cưa!” – Phong chỉ vừa kịp nghĩ ra, thì lập tức liền kéo mạnh Băng về phía sau. Con cá lao thẳng tới như mũi tên, hai hàm răng dày cắm phập vào hông trái Phong!!! Máu đỏ túa ra hòa với nước xanh. Nhưng Phong không còn thời gian để đau đớn nữa, anh phải đưa được Băng lên. Cô đã ngất đi vì uống no nước và nghẹt thở. Phong ôm lấy eo cô và cố sức khoát tay, bơi lên cao. Anh không biết rằng mùi máu của anh đã kích thích những con cá răng cưa khác... Chúng từ nhiều phía đang lao tới, 1 con, 2 con, rồi rất nhiều... Phong ôm gọn lấy thân người Băng, để những con cá chỉ tấn công anh.
Hai hàm răng sắc nhọn nữa cắm phập vào chân Phong, rồi một hàm cắn sâu vào vai, đầu óc Phong váng vất vì cơn đau. Lực cản của nước càng khiến anh khó khăn để bơi lên. Nhưng nếu tiếp tục ở lại dưới sâu này, Băng sẽ không thể chịu thêm được. Cô đang ở trong vòng tay anh, cơ thể chơi vơi vô thức. Anh chỉ hoàn toàn nghĩ về chuyện Băng sẽ chết, và lỗi do anh...
Phong dùng mọi sức lực của bản thân bơi tiếp lên, lên cao nữa... Những con cá quái vật chỉ ở tầng đáy của bể nước, không bám tiếp theo Phong.
Phía trên mặt kính, Davinci đã xác lập lại sự an toàn cho toàn bộ các ô vuông, tất cả chỉ chuyển ánh sáng xanh, không mở nữa. Và những tay vệ sĩ với bộ đồ chuyên dụng đang chuẩn bị nhảy xuống...
Nhưng bằng toàn bộ sức chịu đựng, cố gắng, và sức lực Phong có được, anh đã đẩy được Băng ngoi lên khỏi mặt nước. Lập tức, Davinci kéo cô lên.
Janda lại bàng hoàng bất động, khi thấy trên mặt nước có màu đỏ của máu tươi...
Cánh tay Phong vươn lên, bàn tay bám lấy mép ô kính. Anh cố gắng đẩy thân người dướn lên. Nhưng những vết thương ở hông, ở chân, ở vai túa ra quá nhiều máu. Mất máu, kiệt sức, ngón tay Phong buông ra. Và cả cơ thể anh lại chìm xuống nước...
- Chấn Phong! Cứu anh ấy! Chấn Phong! Xuống cứu anh ấy, nhanh lên!!! – Phong cũng không còn nghe rõ được giọng Janda ra lệnh đầy run rẩy.
***
“Chấn Phong! Chấn Phong! Lâm Chấn Phong!!!”
Băng bừng tỉnh, thở dốc. Trong cơn mê man, cô thấy có tiếng gọi hoảng hốt lặp đi lặp lại một cái tên – “Lâm Chấn Phong” . Và trong cơn mê, cô cảm thấy mình đau lòng khi nhận ra kẻ mang cái tên ấy đang gặp nguy hiểm. Nhưng cố gắng nhìn, cố gắng chạy tới, cô cũng không thấy anh ta ở đâu. Cô càng không biết tại sao lại lo lắng cho người đàn ông ấy đến vậy.
- Angel, em tỉnh lại rồi! – Davinci lao tới bên giường. Băng đã sặc nước ra, tỉnh lại 1 lần, rồi lại ngất đi, khiến hắn vô cùng lo lắng.
- Em có biết anh lo lắng lắm không, tại sao lại ngốc như vậy!! Tại sao lại để Janda kéo đi??
Băng chống người gượng dậy, đầu óc cô vẫn còn chóng vánh vì cơn mê vừa rồi.
- Angel, em thấy không khỏe chỗ nào không? Có thấy khó thở không?
- Đã cứu tôi sao? – Băng bỗng nhiên hỏi. Cô chợt nhớ ra rằng mình đã rơi xuống bể nước mà cô lại không biết bơi. Sau đó thì không còn nhớ chuyện gì tiếp theo nữa.
Davinci hơi ngập ngừng nhìn Băng, rồi cũng trả lời dứt khoát:
- Ừ, anh không thể đứng nhìn em nguy hiểm được. Anh đã rất lo lắng cho em.
- Lạnh! – Băng hơi co người lại, cảm giác rơi xuống nước vẫn khiến cô ám ảnh.
Davinci liền ôm chặt lấy Băng:
- Giờ thì không sao rồi, em cứ ở bên anh thì sẽ được an toàn. Anh chỉ cần em biết anh yêu em thôi.
Với một người mất trí, không còn nhớ mình là ai, mình đến từ đâu, thì rất dễ dàng cảm động trước 1 kẻ sẵn sàng cưu mang, chăm sóc, cứu mạng mình. Davinci muốn lợi dụng điều đó để có được tình cảm của thiên thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro