Thiên Thần Bóng Tối: Black Angel

Chương 2 (Phần...

Chi Chan

2024-11-12 00:03:51

Từng đợt sóng tung bọt trắng xóa, hôn lên bờ cát mịn, dịu dàng… Có cánh hải âu chao liệng bay về phía mặt trời rực đỏ.

Hoàng hôn. Yên bình quá!

Có chàng trai ngồi trên chiếc ghế gỗ trước biển, yên lặng. Đôi tay lướt trên laptop và đôi mắt lạnh chú mục vào màn hình. Anh ngồi thế hàng giờ để làm việc, vẫn vậy, khi tập trung làm việc, anh hoàn toàn không chú ý xung quanh. Những làn gió nhẹ vờn tóc anh, bay khe khẽ.

- Phong, em đói! – Băng xuất hiện, vẫn cái cách xấc xược và tự nhiên của riêng cô. Cô ngồi xuống ghế ghỗ, dựa đầu vào bờ vai rộng. Mặt ủ rũ.

Phong đang làm việc, công việc phức tạp khiến anh không thực sự để tâm tới Băng, cho đến khi giọng nói trong và cao ấy lại cất lên, lần này có chút phẫn nộ:

- Phong! – Băng đưa tay đóng mạnh chiếc laptop khiến kẹt cả bàn tay đang đánh máy – Đừng có lơ em! – Đôi mắt hai màu liếc lên

- Anh xin lỗi, em muốn ăn gì? – Lập tức Phong đã đặt laptop xuống bên cạnh và quay lại nhìn vợ, đầy ân cần.

- Không muốn ăn gì – Băng nói đều đều và thủng thẳng từng chữ

- Anh biết rồi, “đói” và “muốn ăn” là hai chuyện khác nhau – Phong nhắc lại y như lời Băng từng nói. Mấy lí lẽ “không đỡ nổi” của Băng Phong cũng thuộc gần hết rồi

Phong choàng tay, kéo vợ xích lại gần, ôm vai cô thật chặt:

- Giờ em muốn gì?

Băng ngả đầu lên vai Phong, im lặng, mắt nhìn ra xa nơi bốn bề sóng biển xanh thẫm. Cô chỉnh lại một bên tai phone, và cô cũng chỉ đeo một bên. Rồi đột ngột cô giơ chiếc mp3 lên trước mắt Phong:

- Em tìm thấy cái này, trong nhà kho. Nạp điện vẫn nghe được.

Là chiếc mp3 của Phong ngày còn ở khu biệt thự của Lâm Chấn, chiếc mp3 làm bạn với Phong suốt những đêm mưa, suốt một quãng thời gian dài. Anh cũng không nhớ là đã cất nó đi tự lúc nào, có lẽ từ khi lấy Băng và phải lo kiếm tiền nuôi vợ con. Nhìn thấy nó, anh chợt nghĩ về những năm tháng mệt mỏi trước kia, những năm tháng mà anh, một lúc nào đó, tưởng đã xóa đi trong kí ức

- Lần em ngã, nó rơi ra cạnh em ở hành lang, suýt nữa đã bị anh giết chết! – Giọng Băng như kết tội

- Chiếc mp3 ấy là thứ đầu tiên và cuối cùng mẹ mua tặng anh

Băng ngước lên nhìn Phong, có vẻ như còn nhiều điều về anh, mà dù đã sống với nhau rất lâu, cô vẫn không biết. Mà Phong không phải người thích kể những chuyện của chính mình, anh giữ cho riêng anh, cho riêng sự cô độc còn đâu đó trong anh. Băng bất giác thấy có lỗi, nhưng cô không bao giờ là kẻ nói câu xin lỗi hay cảm ơn, đặc biệt với chồng.

- Em suýt chết vì nó, em không phải kẻ trộm!

- Anh biết – Phong nhíu mày, anh tưởng là Băng đã biết anh biết điều này – Có kẻ hại em.

Đôi mắt Băng tối sầm:

- Vậy mà anh vẫn định giết em??

- Em có thể trả thù bằng cách giết anh – Phong nhìn Băng, rất chân thành. Anh muốn dùng chiêu “giả vờ đáng thương để được cảm thông” sao? Chắc chắn là không, anh thừa hiểu Băng không dễ dụ. Nhưng anh cũng không đoán được sẽ phải chịu sự trả thù gì. Rốt cuộc đó là … một vết cắn! Băng cắn mạnh vào vai Phong, thật sự dùng lực! Dĩ nhiên là đau .Nhưng Phong không hé môi nửa lời. Khi Băng cắn anh, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng …

(Ở phía đằng xa, có hai kẻ đang lén lút ló mặt ra khỏi cửa nhìn ba mẹ thân mật trên chiếc ghế gỗ trước sóng biển. “Mẹ cắn ba!! OMG, không thể chịu được!!” Vy định lao ra nhưng đã bị bàn tay rắn của Thiên tóm lại. “Cắn yêu thôi baby, xen vào cảnh lãng mạn kia là tội ác đấy!!” “Hì” – Ánh mắt Vy ranh mãnh nhìn anh trai “Anh à, vậy thì em cũng cắn yêu anh nha”, và chưa kịp để Thiên chuẩn bị tinh thần, Vy đã lên gân cắn mạnh vào tay cậu” “Oh my godddd!!!!” Thiên muốn hét lên nhưng sợ làm kinh động đến ba mẹ nên đã giảm cao độ xuống thành những âm thanh rên rỉ nơi cổ họng” )

- Đau không? – Băng hỏi khi đã cắn xong

- Đau! – Phong đáp

Băng hơi nghi ngờ cái sự “đau” mà Phong nói, vì sắc mặt anh vẫn bình thản, lại còn có chút hài lòng như cô vừa trao anh một nụ hôn chứ không phải một vết cắn. Không thỏa mãn, Băng đưa tay tháo khuy áo sơ mi Phong, rồi kéo áo ra để lộ vết mười chiếc răng. Vết cắn sâu, và còn rớm máu. Bây giờ đã hài lòng hơn, Băng kéo lại áo cho Phong, rồi kết luận:

- Thù vẫn chưa trả được cho đến khi anh còn sống!

- Vẫn chưa trả hết à? – Phong hỏi, vẻ như hưởng ứng

- Trả mối thù giết hại, dĩ nhiên một mạng đền một mạng! – Băng chú mục vào Phong, vẻ rất kiên quyết

- Nhưng anh chưa giết hại được em!

- Vẫn là giết hại, dù chỉ trong ý nghĩ!

- Vậy em cũng từng có mục đích sát hại anh, có lẽ anh cũng cần trả thù? – Phong vẫn vuốt tóc vợ, rất dịu dàng

- Nhưng em chưa sát hại anh!

- Vẫn là sát hại, dù chỉ trong ý nghĩ! – Phong đáp, miệng vẽ một nét cười thật nhẹ

- Anh không có quyền!! – Băng có chút phẫn nộ vì thái độ “không phục tùng” của Phong. Có lẽ trên đời chỉ có Phong mới khiến cô bực mình được

- Ừ, anh không có quyền – Phong luôn đặt ra giới hạn để nhường vợ

- Đừng chọc giận em, anh sẽ bị đau! – Băng trở về vẻ lơ đãng, ngả đầu vào vai Phong và thưởng thức giai điệu trong chiếc mp3, hòa cùng tiếng sóng du dương êm dịu.

- Anh không chọc giận, anh vẫn bị đau – Phong lại ôm vợ, vuốt ve cánh tay mềm.

Gió dịu dàng hôn lên mái tóc dài buông xã, lướt qua vai áo sơ mi trắng … Và mặt trời sắp lặn xuống biển sâu.

Vẫn ở nơi góc cửa, hai kẻ lén lút cùng lắc đầu:

- Chắc mình đang xem phim Hàn live!

- Anh Thiên, tại sao anh yêu mẹ?

- Mẹ đẹp!

- Em cũng đẹp!! – Vy nghênh mặt, dõng dạc

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Haha, trên đời không ai đẹp bằng mẹ đâu, baby ạ

- Anh có nghĩ ba yêu mẹ vì mẹ đẹp không?

- Em hỏi câu này nhiều đấy – Thiên búng trán em gái – Muốn xét đoán điều gì sao?

- Nếu yêu chỉ vì quá đẹp thì chẳng phải mẹ hết đẹp, ba sẽ hết yêu sao?

- Chậc, không biết, nhưng anh sẽ không bao giờ hết yêu mẹ!

- Tại sao?

- Vì mẹ sẽ không bao giờ hết đẹp – Nói xong, Thiên lại phá ra cười

- Em không nghĩ ba yêu mẹ vì mẹ đẹp, nhưng em muốn như vậy, haizz

- Haizz – Thiên cũng thở dài theo em gái

- Anh thở dài gì chứ??

- Vì anh cũng muốn mẹ yêu ba chỉ vì ba đẹp!

Hai anh em nhìn nhau, rồi cùng thở dài “Haizz”

- Hai đứa thì thầm gì vậy? – Không biết từ lúc nào Phong đã đứng trước mặt, Thiên và Vy cùng sững người, rồi cả hai quay người đi về hai hướng khác nhau

- Ba, con đi làm bài tập

- Ba, con đi xem đua moto

Sinh ra trong một gia đình đặc biệt nên Thiên và Vy có những suy nghĩ rất đặc biệt. Sống cùng người cha phong độ, đẹp trai và tài giỏi mọi mặt nên Vy sớm cảm thấy ba là người đàn ông tuyệt vời duy nhất trên thế gian, thế nên Vy yêu ba vượt ngưỡng. Sống cùng người mẹ đẹp, lại chẳng phải vẻ đẹp chỉ nghiêng nước nghiêng thành, mà vẻ đẹp “say từ cái nhìn đầu tiên”, nên Thiên cũng sớm “say” mẹ, theo cách vượt ngưỡng. Có lẽ không đáng ngạc nhiên, vì gia đình này cũng đủ điều quá khác thường rồi.

“Á á á…” Tiếng hét hoảng loạn của Hải Vy vọng vào căn nhà gỗ. Mọi cánh tay đang hoạt động hay bộ óc đang suy nghĩ đều ngưng lại, Phong, Băng và Chấn Thiên cùng lao ra ngoài khu vườn nhỏ.

Cuốn sách trên tay Vy rơi xuống, cô nhóc chạy đến ôm chầm Phong khi vừa nhận ra ba đang tới:

- Ba, cứu con…

- Chuyện gì xảy ra??

Vừa lúc Thiên và Băng cùng chạy đến, hỏi dồn dập.

- Vy, có chuyện gì vậy?

Phong và Băng luôn dửng dưng và vô cảm với chuyện bên ngoài nhưng bất kì điều gì nguy hiểm xảy ra với con đều làm cả hai lo lắng.

- Có rắn trong vườn! – Vy giờ đã cảm thấy an toàn hơn, cô nhóc chỉ tay về phía gần chiếc xích đu trắng.

Tất cả cùng tiến về phía ấy… Và thấy một con rắn trắng, lớn, đang nằm cuộn tròn từng lớp. Đôi mắt nó mở trợn trừng, đáng sợ.

- Chắc nó sợ Vy nhà ta nên cũng không dám làm gì, chỉ mở mắt vậy thôi – Thiên thở phào – Anh lại tưởng có chuyện gì kinh khủng lắm, lại cũng có con vật khiến em gái anh sợ à? – Thiên bật cười, vì Vy là đứa con gái mạnh mẽ và không sợ kẻ nào. Chỉ là trong gia đình, cô bé luôn tỏ ra là một đứa con bé nhỏ, còn với kẻ ngoài, thì lạnh lùng và cao ngạo y hệt Băng. Gia đình Phong đều vậy, đối với người trong nhà khác hoàn toàn đối với người ngoài.

- Nhưng nó nhìn trừng trừng em, như sắp tấn công

- Vy, rắn sẽ không cắn người chỉ cần không làm kích động nó – Băng vuốt nhẹ tóc con gái.

- Nhưng rõ ràng là nó nhìn con như thù hằn mà – Vy cố giải thích

- Cũng có thể, con rắn không động đậy, nhưng có vẻ đe dọa, muốn tấn công – Thiên nhìn con rắn, dù sao nó cũng không đáng sợ đối với cậu

- Nó sẽ không tấn công! – Bây giờ Phong mới lên tiếng

- Tại sao ba? – Vy níu áo ba, chưa hiểu

- Phải rồi, không thể tấn công! – Sau khi nhìn kĩ con rắn, Băng cũng kết luận

- Con chưa hiểu?

Phong bước lại gần con rắn trắng hơn…

- Ba à, đừng …

- Không sao, nó chết rồi! – Và anh ngồi xuống, tóm lấy cổ con rắn, lôi nó dài ra. Phải, con rắn mềm nhũn, nó đã chết. Dưới thân mình nó, là một ổ những quả trứng mới đẻ. Con rắn chết, nhưng vẫn cố tìm cách tạo ra sự bảo vệ cho những đứa con chưa thấy mặt, một lớp ngụy trang hoàn hảo với kẻ ngoài.

- Không tin được, vậy mà con đã sợ …

- Vy à, đôi lúc ta luôn tin vào một điều mọi người đều tin, mà không hề nghi ngờ. Nhưng niềm tin có lúc không ở những điều ta thấy, ta nghe. Niềm tin là ở sự cảm nhận từ trái tim.

Phong luôn dạy con những bài học cuộc sống, những cách sống đúng nghĩa là sống… Băng mỉm cười, cô chưa bao giờ hối hận vì ngày ấy đã đi theo người đàn ông này.

- Ba, lá bài này là gì? – Vy nhặt một cây bài đặt trên những viên sỏi, rất gần con rắn trắng lên.

Một lá Át cơ nhưng bên trong là hình đầu lâu màu đen. Có lẽ không phải ngẫu nhiên nó được đặt ở đây.

- Em lo lắng sao? – Phong ôm lấy Băng từ phía sau. Cô đứng dựa bàn, trên bàn đặt lá bài đầu lâu để ngửa, im lìm nhưng toát ra đầy vẻ hắc ám.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Băng lắc đầu. Phong cúi xuống hôn thật khẽ lên tóc cô, hai cánh tay dài của anh ôm chặt hơn

- Có thể không phải ngẫu nhiên, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Vì sao? – Băng nhắm mắt, cảm nhận những ngón tay Phong nhẹ nhàng vuốt trên gò má, lướt qua đôi môi đang khẽ mở của cô

- Vì có anh ở đây.

Băng quay lại, ôm Phong, siết chặt tay, khuôn mặt dựa vào ngực anh, cảm nhận mùi hương rờn rợn chưa bao giờ thay đổi. Khuôn ngực ấy rộng và rắn chắc, luôn như vậy, đầy tin cậy và an toàn.

- Em biết, vì có anh.

Ngoài cửa sổ kính đen một màu huyền bí của màn đêm, tưởng như một khối tĩnh lặng, nhưng lắng tai, sẽ nghe thấy tiếng rì rào của sóng biển, và của gió.

Phong cúi xuống tìm tới đôi môi mềm như cánh hoa. Trong bóng tối hai người vẫn cảm nhận rõ cơ thể người kia, một luồng sức nóng chạy dọc và bừng bừng như thiêu đốt mỗi phần cơ thể nơi da thịt chạm nhau, dính chặt, dù cách hai lớp vải. Một nụ hôn cuồng nhiệt và đam si. Hai đôi môi quấn vào nhau. Hai đầu lưỡi như chạm vào dòng nham thạch bỏng rát, đầy ham muốn. . Rời khỏi đôi môi mềm như nước, môi Phong lập tức lướt xuống chiếc cằm nhỏ, xuống vành tai và chiếc cổ cao đầy kiêu hãnh. Mỗi lần môi Phong chạm xuống, cùng đầu lưỡi đầy kích thích ấy đều làm cơ thể Băng phản ứng lại mạnh mẽ. Ham muốn càng trỗi dậy, tay Phong lần đi ve vuốt cơ thể mềm mại ấy… Và không chế ngự được, nụ hôn của anh càng cuồng si hơn, đôi tay anh càng bạo liệt hơn!

- Phong! Phong … từ từ thôi … - Băng cảm nhận được Phong sắp trở thành con thú đói mồi nên cô lập tức muốn kìm lại trước khi bị đau

- Anh xin lỗi – Phong thì thầm vào vành tai Băng và hôn thật khẽ lên ấy. Anh kiềm chế lại và đôi tay trở nên dịu dàng hơn.

Tay Băng níu rất chặt áo sơ mi trắng, đôi mắt nhắm nghiền, cô luôn được Phong dịu dàng và nâng niu như vậy, chưa một lần đau đớn hay khổ sở, dù cô biết Phong đã phải kiềm chế trước cơ thể cô rất nhiều.

Cheng cheng !!

Tiếng va đập khá mạnh đột ngột vang lên, xen vào giữa “cuộc tình” mới bắt đầu. Phong định lờ đi và tiếp tục hôn lên cánh môi mềm, nhưng Băng đã đẩy anh ra:

- Khoan.. khoan đã. Phải xem Thiên, Vy có chuyện gì!

Giờ nhớ ra hai người có hai đứa con, Phong mới chịu buông tay khỏi vợ. Anh thật muốn nguyền rủa âm thanh gây rối kia. Trước khi rời đi, anh vẫn nâng cằm Băng và trao một nụ hôn rất nhanh, đầy lưu luyến.

- Thiên, Vy, chuyện gì vậy? – Anh bật đèn nhà bếp lên vì hai đứa đều không ở trong phòng riêng, mà tiếng động kia giống như tiếng va đập của chảo, xoong, hay cái gì tương tự thế

Đèn sáng, Phong thấy Vy đang ngồi bệt dưới đất, miệng cười tươi:

- Ba, hi hi, anh Thiên đập chảo vào đầu con!

Thiên dùng tay phát nhẹ một cái vào trán em gái :

- Đã bảo không được cười rồi!

- Nhưng em không khóc được!

- Thì ít nhất cũng đừng cười!

- Thế anh không nghĩ được cái gì hơn là đập chảo vào đầu à??

- Anh bảo…

- Thiên, Vy!!! – Phong đã hiểu cái âm thanh gây rối kia là gì, mặt anh tối sầm

- Ba à, thật sự là anh Thiên đập chảo vào đầu con!!

- Ba, con không bày trò này, con thề!

Từ phía sau, Băng đang bước đến, thật không nhịn được cười với hai đứa nhóc.

- Thế có cần đi bệnh viện không, Vy?

- Con nghĩ không cần đâu mẹ à – Vy lại cười, nhạt như nước ốc

- Vậy không sao rồi, mẹ đi dạo biển một lát – Băng nói rồi quay lưng đi luôn, không để ý vẻ mặt khó coi của Phong.

- Ba à, con nghĩ ba nên đi cùng mẹ - Thiên nhìn ba, cũng cười gượng gạo

- Một lần nữa thì không xong đâu – Phong đe dọa, giọng không có vẻ là đùa. Thiên và Vy không còn cách nào khác, lại cười.

Bờ biển dài, từng ngọn sóng nhỏ lăn tăn trườn trên bờ cát mịn, hôn thật khẽ lên đôi chân trần đang bước chầm chậm.

- Lại bị bọn nhóc phá rồi – Phong đã đi ngay cạnh Băng, không biết cô vừa cười thật nhẹ

- Em lạnh không? – Phong kéo vợ lại, ôm lấy vai cô, vuốt ve cánh tay mềm

- Một chút, nhưng mỏi chân.

Phong lập tức quay lưng lại, ngồi xuống

- Em tăng 1 kí đấy – Băng nói, nhưng chỉ là thông báo thôi, dù có tăng 10 kí cô vẫn sẽ để Phong cõng.

Nhưng Băng chỉ kịp ôm lấy cổ Phong, áp mặt vào bờ vai rộng thì một âm thanh vang lên

Cheng chenggg…

Dừng lại một giây, cả Phong và Băng cùng lắc đầu. Hai đứa nhóc lại giở trò rồi …

- Có phải chúng trẻ con quá không khi dùng một chiêu hai lần? – Băng lơ đãng hỏi. Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, một âm thanh nữa vang lên, lần này đều khiến cả hai vợ chồng sững sờ.

Âm thanh phát ra từ phía trong nhà, rõ mồn một. Là tiếng súng!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Bóng Tối: Black Angel

Số ký tự: 0