Chương 10
Đường Tô
2024-07-15 07:54:26
Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt
…
Lý Giải Phóng thấy mình đúng là mèo mù vớ phải cá rán. Nửa hộp cơm đựng thịt lợn hầm! Thịt lợn hầm này nhìn béo ngậy, mọng nước, ba lớp nạc mỡ và bì thấm màu nước sốt, dưới ánh đèn đường quả thực như được dát một tầng ánh sáng vàng.
“Thịt này bán thế nào?” Bàn tay to lớn của Lý Giải Phóng nắm chặt hộp cơm không buông, như sợ nếu buông ra, Lâm Nhiên Nhiên sẽ ôm thịt chạy mất.
Lâm Nhiên Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm hào ba miếng, nếu anh mua hết, em sẽ để rẻ cho anh...”
"Rẻ lắm! Anh muốn lấy tất!" Lý Giải Phóng sảng khoái nói. Bây giờ đừng nói chỉ năm hào ba miếng mà dù năm đồng ba miếng anh cũng phải mua! Thịt này mùi rất thơm, chỉ mười miếng đã đủ ăn một bát đầy, thêm hai lon đồ hộp nữa là xong! Cho dù là phó chủ nhiệm phân xưởng đãi khách cũng chưa chắc có món thịt ngon thế này!
"Chỗ em còn hai mươi miếng thịt, để anh ba đồng." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Lý Giải Phóng vui vẻ lấy trong túi ra một xấp tiền và một ít phiếu, vì không đủ tiền nên Lâm Nhiên Nhiên lấy của anh hai đồng ba hào và các loại phiếu định mức khác, tiếc là không có phiếu vải, anh chàng muốn kết hôn nên phải tích góp phiếu vải cho người yêu.
Lý Giải Phóng nói tiếp: "Giá này quả không đắt, thịt kho tàu trong nhà ăn bọn anh những ba hào một phần, muôi của ông đầu bếp cứ run rẩy mãi, lúc múc vào bát chỉ được có tí xíu mà còn không mua được!"
Hai mắt Lâm Nhiên Nhiên sáng lên, hỏi: "Nhà máy của anh ở đâu? Em vẫn còn thịt, chỗ anh có ai muốn mua không ạ?"
"Có sao lại không?" Lý Giải Phóng nói, "Ở nhà máy bọn anh, riêng công nhân bậc một lương mỗi tháng đã là mười bảy đồng, bình thường đều ăn trong nhà máy, mà người lúc nào cũng có tiền. Chỉ hiềm nguồn cung trong nhà ăn khan hiếm quá, có tiền cũng chẳng mua được thịt. Mà bên ngoài nhà ở tập thể của nhà máy bọn anh vẫn có người lén bán hàng ăn, nếu em muốn đi thì cứ đến cửa sau nhà ở tập thể chờ, đến giờ ăn mọi người sẽ tới đó.”
Lý Giải Phóng nhiệt tình giải thích với Lâm Nhiên Nhiên, đồng thời còn chỉ bảo cô: “Em không cần lo ở đó có đội tra xét. Ngay cả người của họ còn đến để kiếm bữa ngon, em lanh trí chút thì sẽ không sao đâu!"
Cuối cùng lại có chuyện khó xử, Lý Giải Phóng không mang hộp cơm. Lâm Nhiên Nhiên đưa luôn hộp cơm của mình cho anh, nói: "Ngày mai em sẽ đến chỗ anh bán thịt, buổi trưa anh đợi em ở đó là được."
"...Đồng chí, anh thật sự không biết phải nói gì nữa! Anh tên Lý Giải Phóng, là tiểu đội trưởng của một phân xưởng tại nhà máy Số 1, em yên tâm, anh nhất định sẽ rửa sạch hộp cơm trả lại cho em! Nếu ngày mai anh không đến thì em cứ tới thẳng phân xưởng tìm anh! "Lý Giải Phóng đỏ mặt nói.
Lâm Nhiên Nhiên cười bảo: "Không sao đâu ạ! Mọi người đều là anh chị em cùng giai cấp, nên giúp đỡ lẫn nhau, em tin anh."
Câu nói của Lâm Nhiên Nhiên khiến Lý Giải Phóng vô cùng biết ơn, anh hứa hẹn rồi mới cầm hộp cơm chạy đi.
Lâm Nhiên Nhiên chạy đến cung tiêu xã vẫn chưa đóng cửa, mua một phích nước nóng mới toanh giá tám hào cộng một tờ phiếu công nghiệp. Lúc móc tiền không cẩn thận làm rơi vài viên kẹo nougat, cô gái ở quầy kêu ôi một tiếng: “Rớt đồ kia.”
Lâm Nhiên Nhiên cười nhặt lên, tiện tay đưa cô hai viên, nói: “Là kẹo, chị ăn thử đi.”
Cô gái hơi xấu hổ, nhưng vẫn bóc ra ăn, hai mắt lập tức sáng lên: "Vị này...ngon hơn cả kẹo sữa nữa! Mua ở đâu thế?"
“Là người nhà tôi mang từ tỉnh thành về, chị thích à?” Lâm Nhiên Nhiên đưa cho cô một túi nhỏ.
Có lẽ đây là lần đầu cô gái làm chuyện kiểu này, ấp úng mím môi, mặt đỏ bừng, cuối cùng nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý mới nhanh chóng đút vào túi. Bấy giờ cô mới xấu hổ, rồi lập tức lấy mấy phích nước nóng dưới quầy cho Lâm Nhiên Nhiên chọn: “Chi bằng cô đổi sang loại này, vỏ dày hơn loại kia, chín hào một cái, dùng được vài năm mà kiểu dáng cũng đẹp.”
Lâm Nhiên Nhiên nhấc lên xem, chất liệu của phích nước nóng thời này dày dặn, sau khi đổ nước vào, đậy nắp lại, có thể giữ ấm cả đêm. Phích cô gái mới lấy ra quả nhiên tốt hơn cái cô chọn trước đó, xem ra thời nay nhân viên bán hàng đúng là một nghề được ưa thích, không có cửa sau thì dù có tiền cũng chẳng mua được đồ tốt."
Vừa nhìn phích nước nóng này đã biết đây là đồ tốt bị nhân viên bán hàng giấu đi để tiêu hóa nội bộ, Lâm Nhiên Nhiên cẩn thận lựa chọn hai phích nước nóng, một đỏ một lam. Cô hỏi thêm giá các món khác, cô gái nhiệt tình mang ra cho cô.
Cô gái còn nhiệt thành giới thiệu bánh trứng mới về, một đồng tám một cân cộng bốn lạng phiếu lương thực. Đồ ngọt dịp trước tết bán rất chạy, bánh nếp, bánh đào giòn, bánh bơ lúc nào cũng cháy hàng, bánh trứng mới về chiều nay, còn rất mới. Nhưng Lâm Nhiên Nhiên không mua, cô nói hiện giờ mình cần mua nhu yếu phẩm hàng ngày hơn.
Cuối cùng, Lâm Nhiên Nhiên mua năm bánh xà phòng, hai túi chườm nóng, hai hộp cơm inox, hai cân đường cát trắng, một lon sữa mạch nha và một chồng giấy dầu lớn. Lúc này, cô đã tiêu hết số tiền cuối cùng của mình, tốn bốn tờ phiếu công nghiệp, hai cân phiếu đường và năm bánh phiếu xà phòng.
Cô gái dùng một chiếc túi lớn đựng đồ, lúc ra đến cửa, đi tới một góc vắng, Lâm Nhiên Nhiên để đồ vào không gian, tay không nhẹ nhàng trở về nhà khách.
Trước quầy trong nhà khách đã sáng đèn, chị Mạnh vừa thấy cô liền nói: "Tiểu Lâm, sao bây giờ gái mới về? Em trai gái khóc nhiều lắm."
"Em có chút chuyện nên về trễ, bây giờ em lên xem ngay đây ạ!" Lâm Nhiên Nhiên lo lắng nói.
"Ôi, chị cho chúng ăn cơm, ăn xong rồi dỗ chúng ngủ rồi, gái nói gái đi, bình thủy tinh thì có tác dụng gì, gái không sợ bình vỡ làm bọn trẻ bị thương à, chị đã lấy ra rồi đó." Chị Mạnh ăn nói mau lẹ phê bình cô.
Lâm Nhiên Nhiên khiêm tốn tiếp thu, cảm ơn chị Mạnh, dúi cho chị một cân phiếu lương thực rồi vội vàng lên lầu.
Tiểu Thu và Tiểu Cảnh còn thức. Trong phòng vừa ướt vừa lạnh, hai đứa rúc vào trong chăn, giống như đôi thú nhỏ đang cố gắng giữ ấm, vừa thấy Lâm Nhiên Nhiên, chúng tủi thân gọi: “Chị, sao bây giờ chị mới về?”
"Xin lỗi mấy đứa, chị ra ngoài kiếm tiền." Lâm Nhiên Nhiên vội chạy tới ôm bọn trẻ, "Mấy đứa chờ sốt ruột lắm à? Có đói không? Có lạnh không?"
"Em không đói, dì Mạnh nấu cơm cho bọn em, có bánh bao chay." Tiểu Thu ngoan ngoãn nói.
Con người thời này rất nhiệt tình, Lâm Nhiên Nhiên thầm thở dài, cười hỏi Tiểu Thu: “Ăn ngon không?”
Tiểu Thu gật đầu, nhưng Tiểu Cảnh cướp lời, bảo: “Không ngon bằng bánh mì!”
“Mèo con tham ăn, em đúng là biết ăn ngon.” Lâm Nhiên Nhiên búng trán nó, lấy hai cái bánh mì nhân đậu đỏ trong túi ra đưa cho chúng: “Ăn đi, chị đổ đầy túi chườm nóng cho mấy đứa."
Phích nước được đổ đầy, nhìn là biết do chị Mạnh rót. Lâm Nhiên Nhiên lấy hai túi chườm nóng mới mua ra, đổ đầy rồi nhét vào chăn. Sau đó cô rót nước cho các em đánh răng, rửa mặt, rửa chân.
Cô lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng mới mua và chậu tráng men ra dùng. Rửa mặt xong, ba người ngâm chân nước nóng rồi rửa chân. Tiểu Cảnh cười gian xảo, vỗ mạnh chân mình làm nước bắn tung tóe lên sàn bê tông. Lâm Nhiên Nhiên vất vả thu xếp ổn thỏa cho nó, thấy hai đứa trẻ ngoan ngoan nằm vào chăn, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Chăm trẻ con mệt thật.
Chăn bông trong nhà khách không dày lắm, hoàn toàn không chịu được sự ẩm ướt và buốt giá của mùa đông miền nam, tấm chăn đắp lên người đã dùng nhiều năm, lạnh như sắt. Lâm Nhiên Nhiên ôm hai đứa nhỏ, dưới chân ủ bằng túi chườm nóng mới khiến cô dễ chịu hơn. Hồi còn ở quê, ba đứa trẻ ngủ chung trong chăn đệm rách nát, lạnh đến mức cả đêm cô không ngủ được, thật sự không dám nhớ đến cảm giác đó.
Sau khi đưa chăn, ga và gối vào danh sách mua hàng, Lâm Nhiên Nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng dày hơn.
Nằm im một lúc lâu, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh bên cạnh đều đã ngủ say, Lâm Nhiên Nhiên liền lặng lẽ đi vào không gian.
Nhiệt độ trong không gian dễ chịu thoải mái, Lâm Nhiên Nhiên thở ra một hơi, toàn thân khoan khoái, bất kể thời gian bên ngoài ra sao, trong không gian luôn trong trạng thái nắng ấm đủ đầy.
Trước tiên Lâm Nhiên Nhiên kiểm tra thịt trong nồi, thấy vẫn đủ đựng đầy hai hộp cơm. Món kho còn lại khoảng năm cân, Lâm Nhiên Nhiên cắt tất cả chia thành các phần, mỗi phần bốn lạng. Còn miếng thịt lợn mỡ dư lại, Lâm Nhiên Nhiên không định đụng vào. Giá mỡ lợn chiết không bán được bao nhiêu nên cô sẽ giữ lại ăn.
Lâm Nhiên Nhiên lấy một túi bột mì có hàm lượng gluten thấp, sữa hộp, trứng, dầu thực vật và đường bột duy nhất còn sót lại trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu làm việc.
Cô tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng, dùng máy đánh trứng đánh đều lòng trắng ở chế độ thấp, thêm một lượng nhỏ đường bột rồi đánh nhiều lần cho đến khi nổi bọt. Sữa, dầu thực vật, lòng đỏ và đường bột được trộn đều, sau đó cô cho lòng trắng vào khuấy chung. Lúc chọn khuôn, Lâm Nhiên Nhiên hơi do dự, trong bếp của cô có rất nhiều mẫu khuôn, cuối cùng cô vẫn chọn mẫu thông thường và an toàn nhất.
Lò nướng kêu vo vo, Lâm Nhiên Nhiên bận rộn cho đến khi biến cả một túi bột thành bánh trứng. Sau đó Lâm Nhiên Nhiên lấy giấy dầu mua ở cung tiêu xã ra, dùng ngón tay linh hoạt gấp thành hộp giấy, một hộp đựng được tám chiếc bánh nhỏ, mỗi hộp vừa khéo một cân.
Trong lúc nướng bánh, Lâm Nhiên Nhiên nấu năm cân đậu đỏ đổi được ở chợ. Cô để đậu ráo nước, dùng muôi có lỗ nghiền nhuyễn, thêm đường, xào trên lửa nhỏ rồi nhào thành bột đậu đỏ, nặn mỗi nắm cỡ viên thuốc. Cô đổ nước vào bột gạo nếp và một ít bột matcha, nhào rồi hấp chín. Sau khi để nguội, cô chia bột thành những phần nhỏ rồi gói từng cái với nhân đậu đỏ, làm thành một rây bánh nếp đậu đỏ matcha.
Cắn một miếng, vừa mềm vừa dai, cảm giác đầu tiên là vị đắng của matcha nhưng ngay sau đó sự chú ý lập tức bị thu hút bởi vị ngọt thanh của đậu đỏ. Ăn xong một chiếc bánh, dạ dày cảm thấy no nê, thoải mái, không những thỏa mãn cơn thèm mà còn chống đói!
Ăn xong bánh ngọt, Lâm Nhiên Nhiên đánh lại răng. Cô đấm cánh tay và cái cổ đau nhức, bấy giờ mới cảm thấy mệt mỏi.
Lúc cô rời khỏi không gian, chăn vẫn ấm, em trai em gái đều đang ngáy khe khẽ, Lâm Nhiên Nhiên đưa tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
…
Lý Giải Phóng thấy mình đúng là mèo mù vớ phải cá rán. Nửa hộp cơm đựng thịt lợn hầm! Thịt lợn hầm này nhìn béo ngậy, mọng nước, ba lớp nạc mỡ và bì thấm màu nước sốt, dưới ánh đèn đường quả thực như được dát một tầng ánh sáng vàng.
“Thịt này bán thế nào?” Bàn tay to lớn của Lý Giải Phóng nắm chặt hộp cơm không buông, như sợ nếu buông ra, Lâm Nhiên Nhiên sẽ ôm thịt chạy mất.
Lâm Nhiên Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm hào ba miếng, nếu anh mua hết, em sẽ để rẻ cho anh...”
"Rẻ lắm! Anh muốn lấy tất!" Lý Giải Phóng sảng khoái nói. Bây giờ đừng nói chỉ năm hào ba miếng mà dù năm đồng ba miếng anh cũng phải mua! Thịt này mùi rất thơm, chỉ mười miếng đã đủ ăn một bát đầy, thêm hai lon đồ hộp nữa là xong! Cho dù là phó chủ nhiệm phân xưởng đãi khách cũng chưa chắc có món thịt ngon thế này!
"Chỗ em còn hai mươi miếng thịt, để anh ba đồng." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Lý Giải Phóng vui vẻ lấy trong túi ra một xấp tiền và một ít phiếu, vì không đủ tiền nên Lâm Nhiên Nhiên lấy của anh hai đồng ba hào và các loại phiếu định mức khác, tiếc là không có phiếu vải, anh chàng muốn kết hôn nên phải tích góp phiếu vải cho người yêu.
Lý Giải Phóng nói tiếp: "Giá này quả không đắt, thịt kho tàu trong nhà ăn bọn anh những ba hào một phần, muôi của ông đầu bếp cứ run rẩy mãi, lúc múc vào bát chỉ được có tí xíu mà còn không mua được!"
Hai mắt Lâm Nhiên Nhiên sáng lên, hỏi: "Nhà máy của anh ở đâu? Em vẫn còn thịt, chỗ anh có ai muốn mua không ạ?"
"Có sao lại không?" Lý Giải Phóng nói, "Ở nhà máy bọn anh, riêng công nhân bậc một lương mỗi tháng đã là mười bảy đồng, bình thường đều ăn trong nhà máy, mà người lúc nào cũng có tiền. Chỉ hiềm nguồn cung trong nhà ăn khan hiếm quá, có tiền cũng chẳng mua được thịt. Mà bên ngoài nhà ở tập thể của nhà máy bọn anh vẫn có người lén bán hàng ăn, nếu em muốn đi thì cứ đến cửa sau nhà ở tập thể chờ, đến giờ ăn mọi người sẽ tới đó.”
Lý Giải Phóng nhiệt tình giải thích với Lâm Nhiên Nhiên, đồng thời còn chỉ bảo cô: “Em không cần lo ở đó có đội tra xét. Ngay cả người của họ còn đến để kiếm bữa ngon, em lanh trí chút thì sẽ không sao đâu!"
Cuối cùng lại có chuyện khó xử, Lý Giải Phóng không mang hộp cơm. Lâm Nhiên Nhiên đưa luôn hộp cơm của mình cho anh, nói: "Ngày mai em sẽ đến chỗ anh bán thịt, buổi trưa anh đợi em ở đó là được."
"...Đồng chí, anh thật sự không biết phải nói gì nữa! Anh tên Lý Giải Phóng, là tiểu đội trưởng của một phân xưởng tại nhà máy Số 1, em yên tâm, anh nhất định sẽ rửa sạch hộp cơm trả lại cho em! Nếu ngày mai anh không đến thì em cứ tới thẳng phân xưởng tìm anh! "Lý Giải Phóng đỏ mặt nói.
Lâm Nhiên Nhiên cười bảo: "Không sao đâu ạ! Mọi người đều là anh chị em cùng giai cấp, nên giúp đỡ lẫn nhau, em tin anh."
Câu nói của Lâm Nhiên Nhiên khiến Lý Giải Phóng vô cùng biết ơn, anh hứa hẹn rồi mới cầm hộp cơm chạy đi.
Lâm Nhiên Nhiên chạy đến cung tiêu xã vẫn chưa đóng cửa, mua một phích nước nóng mới toanh giá tám hào cộng một tờ phiếu công nghiệp. Lúc móc tiền không cẩn thận làm rơi vài viên kẹo nougat, cô gái ở quầy kêu ôi một tiếng: “Rớt đồ kia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhiên Nhiên cười nhặt lên, tiện tay đưa cô hai viên, nói: “Là kẹo, chị ăn thử đi.”
Cô gái hơi xấu hổ, nhưng vẫn bóc ra ăn, hai mắt lập tức sáng lên: "Vị này...ngon hơn cả kẹo sữa nữa! Mua ở đâu thế?"
“Là người nhà tôi mang từ tỉnh thành về, chị thích à?” Lâm Nhiên Nhiên đưa cho cô một túi nhỏ.
Có lẽ đây là lần đầu cô gái làm chuyện kiểu này, ấp úng mím môi, mặt đỏ bừng, cuối cùng nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý mới nhanh chóng đút vào túi. Bấy giờ cô mới xấu hổ, rồi lập tức lấy mấy phích nước nóng dưới quầy cho Lâm Nhiên Nhiên chọn: “Chi bằng cô đổi sang loại này, vỏ dày hơn loại kia, chín hào một cái, dùng được vài năm mà kiểu dáng cũng đẹp.”
Lâm Nhiên Nhiên nhấc lên xem, chất liệu của phích nước nóng thời này dày dặn, sau khi đổ nước vào, đậy nắp lại, có thể giữ ấm cả đêm. Phích cô gái mới lấy ra quả nhiên tốt hơn cái cô chọn trước đó, xem ra thời nay nhân viên bán hàng đúng là một nghề được ưa thích, không có cửa sau thì dù có tiền cũng chẳng mua được đồ tốt."
Vừa nhìn phích nước nóng này đã biết đây là đồ tốt bị nhân viên bán hàng giấu đi để tiêu hóa nội bộ, Lâm Nhiên Nhiên cẩn thận lựa chọn hai phích nước nóng, một đỏ một lam. Cô hỏi thêm giá các món khác, cô gái nhiệt tình mang ra cho cô.
Cô gái còn nhiệt thành giới thiệu bánh trứng mới về, một đồng tám một cân cộng bốn lạng phiếu lương thực. Đồ ngọt dịp trước tết bán rất chạy, bánh nếp, bánh đào giòn, bánh bơ lúc nào cũng cháy hàng, bánh trứng mới về chiều nay, còn rất mới. Nhưng Lâm Nhiên Nhiên không mua, cô nói hiện giờ mình cần mua nhu yếu phẩm hàng ngày hơn.
Cuối cùng, Lâm Nhiên Nhiên mua năm bánh xà phòng, hai túi chườm nóng, hai hộp cơm inox, hai cân đường cát trắng, một lon sữa mạch nha và một chồng giấy dầu lớn. Lúc này, cô đã tiêu hết số tiền cuối cùng của mình, tốn bốn tờ phiếu công nghiệp, hai cân phiếu đường và năm bánh phiếu xà phòng.
Cô gái dùng một chiếc túi lớn đựng đồ, lúc ra đến cửa, đi tới một góc vắng, Lâm Nhiên Nhiên để đồ vào không gian, tay không nhẹ nhàng trở về nhà khách.
Trước quầy trong nhà khách đã sáng đèn, chị Mạnh vừa thấy cô liền nói: "Tiểu Lâm, sao bây giờ gái mới về? Em trai gái khóc nhiều lắm."
"Em có chút chuyện nên về trễ, bây giờ em lên xem ngay đây ạ!" Lâm Nhiên Nhiên lo lắng nói.
"Ôi, chị cho chúng ăn cơm, ăn xong rồi dỗ chúng ngủ rồi, gái nói gái đi, bình thủy tinh thì có tác dụng gì, gái không sợ bình vỡ làm bọn trẻ bị thương à, chị đã lấy ra rồi đó." Chị Mạnh ăn nói mau lẹ phê bình cô.
Lâm Nhiên Nhiên khiêm tốn tiếp thu, cảm ơn chị Mạnh, dúi cho chị một cân phiếu lương thực rồi vội vàng lên lầu.
Tiểu Thu và Tiểu Cảnh còn thức. Trong phòng vừa ướt vừa lạnh, hai đứa rúc vào trong chăn, giống như đôi thú nhỏ đang cố gắng giữ ấm, vừa thấy Lâm Nhiên Nhiên, chúng tủi thân gọi: “Chị, sao bây giờ chị mới về?”
"Xin lỗi mấy đứa, chị ra ngoài kiếm tiền." Lâm Nhiên Nhiên vội chạy tới ôm bọn trẻ, "Mấy đứa chờ sốt ruột lắm à? Có đói không? Có lạnh không?"
"Em không đói, dì Mạnh nấu cơm cho bọn em, có bánh bao chay." Tiểu Thu ngoan ngoãn nói.
Con người thời này rất nhiệt tình, Lâm Nhiên Nhiên thầm thở dài, cười hỏi Tiểu Thu: “Ăn ngon không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thu gật đầu, nhưng Tiểu Cảnh cướp lời, bảo: “Không ngon bằng bánh mì!”
“Mèo con tham ăn, em đúng là biết ăn ngon.” Lâm Nhiên Nhiên búng trán nó, lấy hai cái bánh mì nhân đậu đỏ trong túi ra đưa cho chúng: “Ăn đi, chị đổ đầy túi chườm nóng cho mấy đứa."
Phích nước được đổ đầy, nhìn là biết do chị Mạnh rót. Lâm Nhiên Nhiên lấy hai túi chườm nóng mới mua ra, đổ đầy rồi nhét vào chăn. Sau đó cô rót nước cho các em đánh răng, rửa mặt, rửa chân.
Cô lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng mới mua và chậu tráng men ra dùng. Rửa mặt xong, ba người ngâm chân nước nóng rồi rửa chân. Tiểu Cảnh cười gian xảo, vỗ mạnh chân mình làm nước bắn tung tóe lên sàn bê tông. Lâm Nhiên Nhiên vất vả thu xếp ổn thỏa cho nó, thấy hai đứa trẻ ngoan ngoan nằm vào chăn, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Chăm trẻ con mệt thật.
Chăn bông trong nhà khách không dày lắm, hoàn toàn không chịu được sự ẩm ướt và buốt giá của mùa đông miền nam, tấm chăn đắp lên người đã dùng nhiều năm, lạnh như sắt. Lâm Nhiên Nhiên ôm hai đứa nhỏ, dưới chân ủ bằng túi chườm nóng mới khiến cô dễ chịu hơn. Hồi còn ở quê, ba đứa trẻ ngủ chung trong chăn đệm rách nát, lạnh đến mức cả đêm cô không ngủ được, thật sự không dám nhớ đến cảm giác đó.
Sau khi đưa chăn, ga và gối vào danh sách mua hàng, Lâm Nhiên Nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng dày hơn.
Nằm im một lúc lâu, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh bên cạnh đều đã ngủ say, Lâm Nhiên Nhiên liền lặng lẽ đi vào không gian.
Nhiệt độ trong không gian dễ chịu thoải mái, Lâm Nhiên Nhiên thở ra một hơi, toàn thân khoan khoái, bất kể thời gian bên ngoài ra sao, trong không gian luôn trong trạng thái nắng ấm đủ đầy.
Trước tiên Lâm Nhiên Nhiên kiểm tra thịt trong nồi, thấy vẫn đủ đựng đầy hai hộp cơm. Món kho còn lại khoảng năm cân, Lâm Nhiên Nhiên cắt tất cả chia thành các phần, mỗi phần bốn lạng. Còn miếng thịt lợn mỡ dư lại, Lâm Nhiên Nhiên không định đụng vào. Giá mỡ lợn chiết không bán được bao nhiêu nên cô sẽ giữ lại ăn.
Lâm Nhiên Nhiên lấy một túi bột mì có hàm lượng gluten thấp, sữa hộp, trứng, dầu thực vật và đường bột duy nhất còn sót lại trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu làm việc.
Cô tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng, dùng máy đánh trứng đánh đều lòng trắng ở chế độ thấp, thêm một lượng nhỏ đường bột rồi đánh nhiều lần cho đến khi nổi bọt. Sữa, dầu thực vật, lòng đỏ và đường bột được trộn đều, sau đó cô cho lòng trắng vào khuấy chung. Lúc chọn khuôn, Lâm Nhiên Nhiên hơi do dự, trong bếp của cô có rất nhiều mẫu khuôn, cuối cùng cô vẫn chọn mẫu thông thường và an toàn nhất.
Lò nướng kêu vo vo, Lâm Nhiên Nhiên bận rộn cho đến khi biến cả một túi bột thành bánh trứng. Sau đó Lâm Nhiên Nhiên lấy giấy dầu mua ở cung tiêu xã ra, dùng ngón tay linh hoạt gấp thành hộp giấy, một hộp đựng được tám chiếc bánh nhỏ, mỗi hộp vừa khéo một cân.
Trong lúc nướng bánh, Lâm Nhiên Nhiên nấu năm cân đậu đỏ đổi được ở chợ. Cô để đậu ráo nước, dùng muôi có lỗ nghiền nhuyễn, thêm đường, xào trên lửa nhỏ rồi nhào thành bột đậu đỏ, nặn mỗi nắm cỡ viên thuốc. Cô đổ nước vào bột gạo nếp và một ít bột matcha, nhào rồi hấp chín. Sau khi để nguội, cô chia bột thành những phần nhỏ rồi gói từng cái với nhân đậu đỏ, làm thành một rây bánh nếp đậu đỏ matcha.
Cắn một miếng, vừa mềm vừa dai, cảm giác đầu tiên là vị đắng của matcha nhưng ngay sau đó sự chú ý lập tức bị thu hút bởi vị ngọt thanh của đậu đỏ. Ăn xong một chiếc bánh, dạ dày cảm thấy no nê, thoải mái, không những thỏa mãn cơn thèm mà còn chống đói!
Ăn xong bánh ngọt, Lâm Nhiên Nhiên đánh lại răng. Cô đấm cánh tay và cái cổ đau nhức, bấy giờ mới cảm thấy mệt mỏi.
Lúc cô rời khỏi không gian, chăn vẫn ấm, em trai em gái đều đang ngáy khe khẽ, Lâm Nhiên Nhiên đưa tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro