Chương 12
Đường Tô
2024-07-15 07:54:26
Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt
"Em không bảo đảm được ạ." Lâm Nhiên Nhiên không chắc chắn nói. Kiểu làm ăn này rất nguy hiểm, cô không thể để người khác biết hành tung của mình.
Các công nhân không còn cách nào khác đành giải tán, những người chưa mua gì ngoảnh lại thấy đám công nhân cạnh đó đang ăn thì lập tức lao tới tranh mua. Cả đám thanh niên làm ầm làm ĩ.
Lý Giải Phóng chưa đi, anh nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Đồng chí nhỏ, anh đã bảo thịt của em chắc chắn sẽ rất được chào đón mà, thấy chưa? Đám sói này chẳng biết đã bao lâu không thấy thịt rồi, thằng nào thằng nấy đều thèm rớt cả hàm."
Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười nói: “Hộp thịt hôm qua thế nào ạ?”
"Tốt lắm! May mà có hộp thịt của em!" Lý Giải Phóng vui mừng nói.
Anh bày đĩa thịt tối qua theo hướng dẫn của Lâm Nhiên Nhiên, ăn kèm với một tô bánh bao chay mua ở nhà ăn cùng hai lon đồ hộp, rượu vừa vào bụng, bố vợ vốn bắt bẻ anh uống đến mức mặt mày hồng hào, cuộc hôn nhân này đã thành công.
Mặc dù sau nhiều lần kiểm tra bố vợ mới cho phép anh, nhưng Lý Giải Phóng cảm thấy công lao đều nhờ hộp thịt lợn hầm đó, càng thêm biết ơn Lâm Nhiên Nhiên: “Tiểu Lâm, lúc nào em có thịt lợn hầm nhất định phải báo với anh đấy!
Lâm Nhiên Nhiên đồng ý: "Chắc chắn rồi ạ. Đúng rồi, em tên Lâm Nhiên Nhiên, anh gọi Nhiên Nhiên là được."
Tim Lý Giải Phóng nóng hổi nói: "Vậy em cứ gọi anh là anh Lý. Em đã giúp anh chuyện lớn, sau này có việc gì cứ nói với anh, anh chắc chắn sẽ giúp!"
Lâm Nhiên Nhiên đồng ý, cô dúi một đồng tiền cho Lý Giải Phóng, nói: "Anh Lý, em lấy phiếu thịt rồi, giá thì tính giá người quen cho anh!"
“Thế sao được!” Lý Giải Phóng không chịu nhận.
“Em gọi anh là anh, sao em có thể tính thêm tiền của anh chứ!” Lâm Nhiên Nhiên đã gọi một tiếng anh, Lý Giải Phóng đành nhượng bộ, cô lại nói: “Anh Lý, mỗi tháng anh có nhiều phiếu không ạ?”
Lý Giải Phóng nói: "Cũng kha khá, phiếu công nghiệp, phiếu lương thực, phiếu dầu, nhiều lắm... còn có cả phiếu vải, nhà máy bọn anh phát đồng phục, ngoại trừ những ai có người yêu, đàn ông độc thân có phiếu vải không dùng đến đều để cho gia đình."
"Vậy anh nói với đồng nghiệp của anh là ngoài phiếu thịt thì phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng hay phiếu vải đều gom đổi cho em." Lâm Nhiên Nhiên bổ sung, "Chỉ cần nói là người quen của anh thôi ạ, không phải lần nào em cũng mang nhiều đồ đâu.”
Lý Giải Phóng hưng phấn gật đầu, biết Lâm Nhiên Nhiên làm vậy là vì muốn giúp mình: "Được, lần sau em tới thì đến chỗ bảo vệ báo tên anh, nói em là em họ của anh, anh sẽ biết em đến."
Sau khi hai người thỏa thuận xong, Lâm Nhiên Nhiên rời đi.
Cô đi lòng vòng quanh huyện, chọn một bệnh viện rồi đứng ngoài chờ. Nơi đây đủ loại người ra vào, hầu hết đều mang vẻ mặt buồn bã, nhưng dựa theo cách ăn mặc thì có thể phân biệt xuất thân và gia cảnh của họ.
Một bác gái khoảng năm mươi tuổi vội vã xách một chiếc túi lớn bước ra khỏi bệnh viện. Lâm Nhiên Nhiên đi theo bác, nói nhỏ: “Bác ơi, bác có cần bánh trứng không ạ?”
Bác gái ăn mặc gọn gàng, nghe vậy lập tức bước chậm lại, sắc mặt không thay đổi, hạ giọng nói: “Đi, đến cổng chào đằng trước rồi nói.”
Hai người đi một trước một sau, một nửa cổng chào đã bị đập nát, nửa còn lại vẫn đủ che khuất tầm nhìn của mọi người. Lâm Nhiên Nhiên vừa bước vào, bác gái chợt quay người lại nhìn thẳng vào cô, sốt ruột hỏi: “Cháu có bánh trứng thật à?”
Lâm Nhiên Nhiên lấy trong túi đeo vai ra một chiếc bánh trứng, bẻ một miếng đưa cho bác gái: “Bánh làm từ sữa tươi, trứng gà và bột mì trắng, giàu dinh dưỡng, rất thích hợp cho phụ nữ mang thai hoặc sau sinh, trẻ nhỏ ăn bánh này còn giúp cơ thể phát triển đấy ạ."
Lâm Nhiên Nhiên suy nghĩ về câu quảng cáo này rất lâu, nhưng bác gái hoàn toàn không để ý. Bác bẻ một miếng bánh trứng cho vào miệng, liếm hết vụn trên đầu ngón tay. Bánh trứng vô cùng mềm mại, tan trong miệng, ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với bánh trứng trưng trong quầy hàng, không chỉ ngọt mà còn có vị sữa!
"Bánh này bán thế nào? Cháu có bao nhiêu?!" Bác gái hưng phấn nói.
“Ba đồng năm một cân ạ.” Lâm Nhiên Nhiên nói: “Ngoài bánh trứng, cháu còn có bánh nếp đậu đỏ, có tác dụng bổ máu ích khí.”
Trên tay Lâm Nhiên Nhiên còn một túi bố lớn, cô mở túi, lộ ra bánh trứng được đựng bên trong và bánh nếp đậu đỏ to bằng nắm tay trẻ con: “Bánh nếp giá ba đồng tám một cân.”
Bác gái hít một hơi, ê răng nói: “Đắt quá!”
“Bác đã ăn thử bánh của cháu rồi đó ạ, bánh của cháu đáng giá ấy.” Lâm Nhiên Nhiên chậm rãi kéo túi bố, “Nếu bác có phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng hoặc phiếu vải, cháu sẽ để rẻ cho bác.”
Bác gái còn định mặc cả, nhưng Lâm Nhiên Nhiên đã chuyển sang mục tiêu tiếp theo: “Chị ơi, chị có cần bánh trứng không ạ?”
"Quay lại đã! Bác lấy, bác lấy mà!" Bác gái vội túm Lâm Nhiên Nhiên.
Người phụ nữ vừa được hỏi có dáng người xanh xao gầy gò nhưng ăn mặc rất lịch sự. Vừa nghe có bánh trứng, ngay lập tức, chị và bác gái mỗi người kéo một tay Lâm Nhiên Nhiên, mắt tỏa ánh sáng xanh: "Đồng chí nhỏ, em có bánh trứng à? Có bao nhiêu, chị lấy hết!"
"Này em, chị đến trước cơ mà. Con gái chị mới sinh, đang ở cữ cần phải bồi bổ đấy!" Bác gái vội lấy phiếu, lấy tiền ra, tay vẫn không chịu buông Lâm Nhiên Nhiên.
Người phụ nữ kia trực tiếp lấy từ trong túi đeo vai của mình một chiếc khăn tay, mở ra, bên trong là một xấp tiền và phiếu, cũng vội nói: “Nhà chị đã hết lương thực tinh hai tháng rồi, già trẻ đói meo đói móc hết cả lên, cô bé, em bán hết cho chị đi."
Bác gái vội la lên: "Cái gì cũng phải có trước có sau! Sao cô có thể cướp của chị?"
Lâm Nhiên Nhiên chưa kịp nói gì thì hai người đã mặt đỏ tía tai cãi um cả lên.
Lâm Nhiên Nhiên vội nói: “Đừng ồn nữa, cháu có đủ bánh ngọt, hai người vẫn mua được mà.”
Hơn nữa, với cái giá này, hai người sẽ chẳng mua nhiều. Quả nhiên đúng như Lâm Nhiên Nhiên dự liệu, sau một lúc suy nghĩ, bác gái mua một cân bánh trứng và một cân bánh nếp đậu đỏ, còn người phụ nữ gầy gò thì lấy hai cân bánh trứng cộng một cân bánh nếp đậu đỏ. Mặc dù bán không nhiều nhưng Lâm Nhiên Nhiên vẫn thu được mười lăm đồng và một xấp phiếu vào túi.
Bác gái cất kỹ bánh trứng, lại nói: "Cô bé, cháu là người dưới quê à? Chỗ cháu có trứng gà không?"
Trứng thì đúng là không có, nhưng Lâm Nhiên Nhiên vẫn nghiêm túc hỏi giá. Cung tiêu xã thu mua trứng gà giá bốn xu năm, trong khi ở chợ đen một quả trứng giá sáu đến bảy xu. Lợi nhuận quá ít, tuy vậy Lâm Nhiên Nhiên vẫn đồng ý: “Nếu có, cháu nhất định sẽ mang đến cho bác.”
Lâm Nhiên Nhiên đứng canh ở cửa bệnh viện, làm theo cách cũ bán ra bảy tám cân bánh ngọt. Cô nhắm đến những người ăn mặc tươm tất, tay cầm quà cáp. Nhóm người này thường có tiền dư và phiếu, cầm quà đến thăm bệnh, chứng tỏ bệnh nhân là người thân, bạn bè thân thiết của họ, họ chắc chắn sẽ chịu chi tiền.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Nhiên Nhiên đang chuẩn bị dừng tay rời đi thì nhìn thấy một ông lão chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện, tinh thần phơi phới, tóc hoa râm, mặc áo kiểu tôn trung sơn[1] bị giặt đến mức bạc màu.
[1] đặt theo tên của tiến sĩ Tôn Trung Sơn (1866 - 1925); dựa trên sự tiếp nhận rộng rãi của trang phục u Mỹ, kết hợp các đặc điểm của quần áo học sinh Nhật Bản và quần áo Trung Quốc; là trang phục có thiết kế ve áo đứng và bốn túi có nắp che (theo Baidu)
Thoạt nhìn đây là một người có tiền. Lâm Nhiên Nhiên đi tới nói: "Ông ạ, ông cần bánh trứng không ạ?"
Sức hấp dẫn của bánh trứng không thể đong đếm, ông lão đi theo Lâm Nhiên Nhiên đến cổng chào.
"Bánh của cháu dùng nguyên liệu gì? Có tươi không, có sạch không?" Ông lão có rất nhiều thắc mắc.
Lâm Nhiên Nhiên bẻ một miếng đưa cho ông, nhiệt tình giải thích: “Tuyệt đối sạch sẽ hợp vệ sinh ạ, ông ăn thử sẽ biết, bánh này làm từ sữa tươi, trứng gà, bột mì và đường cát trắng, hoàn toàn không pha trộn!”
“Ừ, ngon lắm.” Ông lão lấy khăn tay ra lau miệng và ngón tay rồi nói: “Cháu bán thế nào?”
"Ba đồng năm một cân, có phiếu công nghiệp cháu sẽ để rẻ cho ông."
Ông lão lấy làm kinh ngạc: “Đắt thế.”
"Cháu bán giá đó thôi ạ, chỉ còn hai cân cuối cùng, ông không mua thì cháu sẽ bán cho người khác." Lâm Nhiên Nhiên làm bộ bỏ đi. Cô buôn bán cả buổi chiều, cách này lần nào cũng hiệu quả.
"Tính khí cô bé nóng nảy quá. Đầu cơ trục lợi là phạm tội đấy, cháu trông có học thức thế mà sao lại làm việc này? Ông là người của đội tra xét đây."
Lão già xuất chiêu không theo lẽ thường! Lâm Nhiên Nhiên tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn ông, bắt chước nói: “Ông trông cũng có vẻ học thức sao đã đi ăn chùa mà còn già mồm át lẽ phải?”
“Cô bé này miệng lưỡi lắm.” Ông lão cười khà khà, vết chân chim sâu hoắm ở khóe mắt lan ra, ông lấy tiền, nói: “Cho ông hai cân.”
Lâm Nhiên Nhiên nghi ngờ nhìn ông lão lấy tiền ra, là một tờ mười đồng đại đoàn kết[2], lúc thì chê đắt lúc lại ra tay rất hào phóng, ông lão này đang trêu cô à?
[2] phát hành tháng 1 năm 1966, tờ tiền có hình ảnh công nông binh trên mặt trận
Lâm Nhiên Nhiên hơi bực nhưng vẫn cười nói: “Cháu có bánh trứng và bánh nếp đậu đỏ, ông lấy mỗi loại một cân hay chỉ bánh trứng thôi ạ? Bánh nếp đậu đỏ cũng ngon lắm, có thể chống đói."
Ông lão nói: “Vậy lấy mỗi loại một cân.”
Ông lão có một xấp tiền và phiếu rất dày, ông đưa cho Lâm Nhiên Nhiên sáu thước phiếu vải, ba tờ phiếu công nghiệp, ba bánh phiếu xà phòng, Lâm Nhiên Nhiên đưa cho ông hai cân bánh trứng và một cân bánh nếp đậu đỏ: "Cháu phải dọn hàng rồi, tính rẻ cho ông."
Ông lão nhướng mày, lời cũng nói nhiều hơn: “Số bà nhà ông không tốt, chọn đúng lúc này đổ bệnh. Ông đến cung tiêu xã gần đó mà không có đường đỏ, trứng gà cũng hết. Thế này là tốt rồi, bánh trứng này có thể bồi bổ cho bà ấy."
"Ông đừng lo, bánh nếp đậu đỏ và bánh trứng rất thích hợp bồi bổ cơ thể cho người bệnh, ông có gạo kê không? Mỗi ngày ông dùng một nắm kê nấu với dầu gạo, dầu gạo còn bổ hơn sữa đấy ông." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Nghe vậy, ông lão nhìn Lâm Nhiên Nhiên, cười bảo: “Cháu còn nhỏ mà biết nhiều quá, chuyện phụ nữ ở cữ cũng biết à?”
Lâm Nhiên Nhiên hơi ngượng, vội nói: “Hàng xóm của cháu là bác sĩ đông y, cháu có nghe bác ấy nhắc đến chuyện này.”
Không ngờ ông lão lại cười, nói: “Vậy hàng xóm nhà cháu là đồng nghiệp của ông rồi.”
“Ông là bác sĩ ạ?!” Hai mắt Lâm Nhiên Nhiên sáng lên.
Ông lão đắc chí nói: “Nếu hỏi ở huyện Lâm An này có ai mà không biết đôi tay cứu người của Tôn Tam Châm ông chứ?”
Tôn Tam Châm!
Mười đồng tiền và một xấp phiếu bị trả lại, Tôn Tam Châm ngờ vực nhìn cô bé trước mặt: "Sao thế? Tiền trao cháo múc xong rồi, chẳng lẽ cháu không muốn bán nữa?"
Nói xong, ông nhanh chóng che túi lại, nhấc chân định đi.
Lâm Nhiên Nhiên vội kéo ông lại, sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng lan ra trong mắt cô: "Bác sĩ Tôn, lần này cháu lên huyện là để tìm ông!"
"Em không bảo đảm được ạ." Lâm Nhiên Nhiên không chắc chắn nói. Kiểu làm ăn này rất nguy hiểm, cô không thể để người khác biết hành tung của mình.
Các công nhân không còn cách nào khác đành giải tán, những người chưa mua gì ngoảnh lại thấy đám công nhân cạnh đó đang ăn thì lập tức lao tới tranh mua. Cả đám thanh niên làm ầm làm ĩ.
Lý Giải Phóng chưa đi, anh nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Đồng chí nhỏ, anh đã bảo thịt của em chắc chắn sẽ rất được chào đón mà, thấy chưa? Đám sói này chẳng biết đã bao lâu không thấy thịt rồi, thằng nào thằng nấy đều thèm rớt cả hàm."
Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười nói: “Hộp thịt hôm qua thế nào ạ?”
"Tốt lắm! May mà có hộp thịt của em!" Lý Giải Phóng vui mừng nói.
Anh bày đĩa thịt tối qua theo hướng dẫn của Lâm Nhiên Nhiên, ăn kèm với một tô bánh bao chay mua ở nhà ăn cùng hai lon đồ hộp, rượu vừa vào bụng, bố vợ vốn bắt bẻ anh uống đến mức mặt mày hồng hào, cuộc hôn nhân này đã thành công.
Mặc dù sau nhiều lần kiểm tra bố vợ mới cho phép anh, nhưng Lý Giải Phóng cảm thấy công lao đều nhờ hộp thịt lợn hầm đó, càng thêm biết ơn Lâm Nhiên Nhiên: “Tiểu Lâm, lúc nào em có thịt lợn hầm nhất định phải báo với anh đấy!
Lâm Nhiên Nhiên đồng ý: "Chắc chắn rồi ạ. Đúng rồi, em tên Lâm Nhiên Nhiên, anh gọi Nhiên Nhiên là được."
Tim Lý Giải Phóng nóng hổi nói: "Vậy em cứ gọi anh là anh Lý. Em đã giúp anh chuyện lớn, sau này có việc gì cứ nói với anh, anh chắc chắn sẽ giúp!"
Lâm Nhiên Nhiên đồng ý, cô dúi một đồng tiền cho Lý Giải Phóng, nói: "Anh Lý, em lấy phiếu thịt rồi, giá thì tính giá người quen cho anh!"
“Thế sao được!” Lý Giải Phóng không chịu nhận.
“Em gọi anh là anh, sao em có thể tính thêm tiền của anh chứ!” Lâm Nhiên Nhiên đã gọi một tiếng anh, Lý Giải Phóng đành nhượng bộ, cô lại nói: “Anh Lý, mỗi tháng anh có nhiều phiếu không ạ?”
Lý Giải Phóng nói: "Cũng kha khá, phiếu công nghiệp, phiếu lương thực, phiếu dầu, nhiều lắm... còn có cả phiếu vải, nhà máy bọn anh phát đồng phục, ngoại trừ những ai có người yêu, đàn ông độc thân có phiếu vải không dùng đến đều để cho gia đình."
"Vậy anh nói với đồng nghiệp của anh là ngoài phiếu thịt thì phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng hay phiếu vải đều gom đổi cho em." Lâm Nhiên Nhiên bổ sung, "Chỉ cần nói là người quen của anh thôi ạ, không phải lần nào em cũng mang nhiều đồ đâu.”
Lý Giải Phóng hưng phấn gật đầu, biết Lâm Nhiên Nhiên làm vậy là vì muốn giúp mình: "Được, lần sau em tới thì đến chỗ bảo vệ báo tên anh, nói em là em họ của anh, anh sẽ biết em đến."
Sau khi hai người thỏa thuận xong, Lâm Nhiên Nhiên rời đi.
Cô đi lòng vòng quanh huyện, chọn một bệnh viện rồi đứng ngoài chờ. Nơi đây đủ loại người ra vào, hầu hết đều mang vẻ mặt buồn bã, nhưng dựa theo cách ăn mặc thì có thể phân biệt xuất thân và gia cảnh của họ.
Một bác gái khoảng năm mươi tuổi vội vã xách một chiếc túi lớn bước ra khỏi bệnh viện. Lâm Nhiên Nhiên đi theo bác, nói nhỏ: “Bác ơi, bác có cần bánh trứng không ạ?”
Bác gái ăn mặc gọn gàng, nghe vậy lập tức bước chậm lại, sắc mặt không thay đổi, hạ giọng nói: “Đi, đến cổng chào đằng trước rồi nói.”
Hai người đi một trước một sau, một nửa cổng chào đã bị đập nát, nửa còn lại vẫn đủ che khuất tầm nhìn của mọi người. Lâm Nhiên Nhiên vừa bước vào, bác gái chợt quay người lại nhìn thẳng vào cô, sốt ruột hỏi: “Cháu có bánh trứng thật à?”
Lâm Nhiên Nhiên lấy trong túi đeo vai ra một chiếc bánh trứng, bẻ một miếng đưa cho bác gái: “Bánh làm từ sữa tươi, trứng gà và bột mì trắng, giàu dinh dưỡng, rất thích hợp cho phụ nữ mang thai hoặc sau sinh, trẻ nhỏ ăn bánh này còn giúp cơ thể phát triển đấy ạ."
Lâm Nhiên Nhiên suy nghĩ về câu quảng cáo này rất lâu, nhưng bác gái hoàn toàn không để ý. Bác bẻ một miếng bánh trứng cho vào miệng, liếm hết vụn trên đầu ngón tay. Bánh trứng vô cùng mềm mại, tan trong miệng, ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với bánh trứng trưng trong quầy hàng, không chỉ ngọt mà còn có vị sữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bánh này bán thế nào? Cháu có bao nhiêu?!" Bác gái hưng phấn nói.
“Ba đồng năm một cân ạ.” Lâm Nhiên Nhiên nói: “Ngoài bánh trứng, cháu còn có bánh nếp đậu đỏ, có tác dụng bổ máu ích khí.”
Trên tay Lâm Nhiên Nhiên còn một túi bố lớn, cô mở túi, lộ ra bánh trứng được đựng bên trong và bánh nếp đậu đỏ to bằng nắm tay trẻ con: “Bánh nếp giá ba đồng tám một cân.”
Bác gái hít một hơi, ê răng nói: “Đắt quá!”
“Bác đã ăn thử bánh của cháu rồi đó ạ, bánh của cháu đáng giá ấy.” Lâm Nhiên Nhiên chậm rãi kéo túi bố, “Nếu bác có phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng hoặc phiếu vải, cháu sẽ để rẻ cho bác.”
Bác gái còn định mặc cả, nhưng Lâm Nhiên Nhiên đã chuyển sang mục tiêu tiếp theo: “Chị ơi, chị có cần bánh trứng không ạ?”
"Quay lại đã! Bác lấy, bác lấy mà!" Bác gái vội túm Lâm Nhiên Nhiên.
Người phụ nữ vừa được hỏi có dáng người xanh xao gầy gò nhưng ăn mặc rất lịch sự. Vừa nghe có bánh trứng, ngay lập tức, chị và bác gái mỗi người kéo một tay Lâm Nhiên Nhiên, mắt tỏa ánh sáng xanh: "Đồng chí nhỏ, em có bánh trứng à? Có bao nhiêu, chị lấy hết!"
"Này em, chị đến trước cơ mà. Con gái chị mới sinh, đang ở cữ cần phải bồi bổ đấy!" Bác gái vội lấy phiếu, lấy tiền ra, tay vẫn không chịu buông Lâm Nhiên Nhiên.
Người phụ nữ kia trực tiếp lấy từ trong túi đeo vai của mình một chiếc khăn tay, mở ra, bên trong là một xấp tiền và phiếu, cũng vội nói: “Nhà chị đã hết lương thực tinh hai tháng rồi, già trẻ đói meo đói móc hết cả lên, cô bé, em bán hết cho chị đi."
Bác gái vội la lên: "Cái gì cũng phải có trước có sau! Sao cô có thể cướp của chị?"
Lâm Nhiên Nhiên chưa kịp nói gì thì hai người đã mặt đỏ tía tai cãi um cả lên.
Lâm Nhiên Nhiên vội nói: “Đừng ồn nữa, cháu có đủ bánh ngọt, hai người vẫn mua được mà.”
Hơn nữa, với cái giá này, hai người sẽ chẳng mua nhiều. Quả nhiên đúng như Lâm Nhiên Nhiên dự liệu, sau một lúc suy nghĩ, bác gái mua một cân bánh trứng và một cân bánh nếp đậu đỏ, còn người phụ nữ gầy gò thì lấy hai cân bánh trứng cộng một cân bánh nếp đậu đỏ. Mặc dù bán không nhiều nhưng Lâm Nhiên Nhiên vẫn thu được mười lăm đồng và một xấp phiếu vào túi.
Bác gái cất kỹ bánh trứng, lại nói: "Cô bé, cháu là người dưới quê à? Chỗ cháu có trứng gà không?"
Trứng thì đúng là không có, nhưng Lâm Nhiên Nhiên vẫn nghiêm túc hỏi giá. Cung tiêu xã thu mua trứng gà giá bốn xu năm, trong khi ở chợ đen một quả trứng giá sáu đến bảy xu. Lợi nhuận quá ít, tuy vậy Lâm Nhiên Nhiên vẫn đồng ý: “Nếu có, cháu nhất định sẽ mang đến cho bác.”
Lâm Nhiên Nhiên đứng canh ở cửa bệnh viện, làm theo cách cũ bán ra bảy tám cân bánh ngọt. Cô nhắm đến những người ăn mặc tươm tất, tay cầm quà cáp. Nhóm người này thường có tiền dư và phiếu, cầm quà đến thăm bệnh, chứng tỏ bệnh nhân là người thân, bạn bè thân thiết của họ, họ chắc chắn sẽ chịu chi tiền.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Nhiên Nhiên đang chuẩn bị dừng tay rời đi thì nhìn thấy một ông lão chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện, tinh thần phơi phới, tóc hoa râm, mặc áo kiểu tôn trung sơn[1] bị giặt đến mức bạc màu.
[1] đặt theo tên của tiến sĩ Tôn Trung Sơn (1866 - 1925); dựa trên sự tiếp nhận rộng rãi của trang phục u Mỹ, kết hợp các đặc điểm của quần áo học sinh Nhật Bản và quần áo Trung Quốc; là trang phục có thiết kế ve áo đứng và bốn túi có nắp che (theo Baidu)
Thoạt nhìn đây là một người có tiền. Lâm Nhiên Nhiên đi tới nói: "Ông ạ, ông cần bánh trứng không ạ?"
Sức hấp dẫn của bánh trứng không thể đong đếm, ông lão đi theo Lâm Nhiên Nhiên đến cổng chào.
"Bánh của cháu dùng nguyên liệu gì? Có tươi không, có sạch không?" Ông lão có rất nhiều thắc mắc.
Lâm Nhiên Nhiên bẻ một miếng đưa cho ông, nhiệt tình giải thích: “Tuyệt đối sạch sẽ hợp vệ sinh ạ, ông ăn thử sẽ biết, bánh này làm từ sữa tươi, trứng gà, bột mì và đường cát trắng, hoàn toàn không pha trộn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, ngon lắm.” Ông lão lấy khăn tay ra lau miệng và ngón tay rồi nói: “Cháu bán thế nào?”
"Ba đồng năm một cân, có phiếu công nghiệp cháu sẽ để rẻ cho ông."
Ông lão lấy làm kinh ngạc: “Đắt thế.”
"Cháu bán giá đó thôi ạ, chỉ còn hai cân cuối cùng, ông không mua thì cháu sẽ bán cho người khác." Lâm Nhiên Nhiên làm bộ bỏ đi. Cô buôn bán cả buổi chiều, cách này lần nào cũng hiệu quả.
"Tính khí cô bé nóng nảy quá. Đầu cơ trục lợi là phạm tội đấy, cháu trông có học thức thế mà sao lại làm việc này? Ông là người của đội tra xét đây."
Lão già xuất chiêu không theo lẽ thường! Lâm Nhiên Nhiên tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn ông, bắt chước nói: “Ông trông cũng có vẻ học thức sao đã đi ăn chùa mà còn già mồm át lẽ phải?”
“Cô bé này miệng lưỡi lắm.” Ông lão cười khà khà, vết chân chim sâu hoắm ở khóe mắt lan ra, ông lấy tiền, nói: “Cho ông hai cân.”
Lâm Nhiên Nhiên nghi ngờ nhìn ông lão lấy tiền ra, là một tờ mười đồng đại đoàn kết[2], lúc thì chê đắt lúc lại ra tay rất hào phóng, ông lão này đang trêu cô à?
[2] phát hành tháng 1 năm 1966, tờ tiền có hình ảnh công nông binh trên mặt trận
Lâm Nhiên Nhiên hơi bực nhưng vẫn cười nói: “Cháu có bánh trứng và bánh nếp đậu đỏ, ông lấy mỗi loại một cân hay chỉ bánh trứng thôi ạ? Bánh nếp đậu đỏ cũng ngon lắm, có thể chống đói."
Ông lão nói: “Vậy lấy mỗi loại một cân.”
Ông lão có một xấp tiền và phiếu rất dày, ông đưa cho Lâm Nhiên Nhiên sáu thước phiếu vải, ba tờ phiếu công nghiệp, ba bánh phiếu xà phòng, Lâm Nhiên Nhiên đưa cho ông hai cân bánh trứng và một cân bánh nếp đậu đỏ: "Cháu phải dọn hàng rồi, tính rẻ cho ông."
Ông lão nhướng mày, lời cũng nói nhiều hơn: “Số bà nhà ông không tốt, chọn đúng lúc này đổ bệnh. Ông đến cung tiêu xã gần đó mà không có đường đỏ, trứng gà cũng hết. Thế này là tốt rồi, bánh trứng này có thể bồi bổ cho bà ấy."
"Ông đừng lo, bánh nếp đậu đỏ và bánh trứng rất thích hợp bồi bổ cơ thể cho người bệnh, ông có gạo kê không? Mỗi ngày ông dùng một nắm kê nấu với dầu gạo, dầu gạo còn bổ hơn sữa đấy ông." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Nghe vậy, ông lão nhìn Lâm Nhiên Nhiên, cười bảo: “Cháu còn nhỏ mà biết nhiều quá, chuyện phụ nữ ở cữ cũng biết à?”
Lâm Nhiên Nhiên hơi ngượng, vội nói: “Hàng xóm của cháu là bác sĩ đông y, cháu có nghe bác ấy nhắc đến chuyện này.”
Không ngờ ông lão lại cười, nói: “Vậy hàng xóm nhà cháu là đồng nghiệp của ông rồi.”
“Ông là bác sĩ ạ?!” Hai mắt Lâm Nhiên Nhiên sáng lên.
Ông lão đắc chí nói: “Nếu hỏi ở huyện Lâm An này có ai mà không biết đôi tay cứu người của Tôn Tam Châm ông chứ?”
Tôn Tam Châm!
Mười đồng tiền và một xấp phiếu bị trả lại, Tôn Tam Châm ngờ vực nhìn cô bé trước mặt: "Sao thế? Tiền trao cháo múc xong rồi, chẳng lẽ cháu không muốn bán nữa?"
Nói xong, ông nhanh chóng che túi lại, nhấc chân định đi.
Lâm Nhiên Nhiên vội kéo ông lại, sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng lan ra trong mắt cô: "Bác sĩ Tôn, lần này cháu lên huyện là để tìm ông!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro