Anh Vẫn Luôn Nh...
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
"Ngoài chuyện này ra thì cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Câu thứ hai trong bài nghe, đáp án ANDY là người nói thật à?", Bạch Hòa nói như thút thít: "Nhưng tớ chọn TONY mất rồi, xong đời tớ rồi!"
"..."
Hình như Bạch Hòa đã thực sự quên mất chuyện mình đã đồng ý làm bạn gái của Kỳ Lãng, cả đường đi chỉ xoắn xuýt chuyện ANDY với TONY. Bước vào tiểu khu Sâm Dữ, tiễn Bạch Hòa đến sảnh, Kỳ Lãng bổ cho cô một đao không thương tiếc.
"Đáp án cuối cùng là C, không phải B."
"A! A, thật hay giả vậy?"
Kỳ Lãng đút một tay vào túi rồi xoay người rời đi, Bạch Hòa vội vàng đuổi theo phía sau giữ anh lại: "Kỳ Lãng, cậu không đùa tớ đấy chứ?"
Kỳ Lãng nói bằng vẻ xấu xa: "Ngày mai đến nhà tớ đi rồi tớ nói cho cậu biết rốt cuộc đáp án là gì nhé."
"Nên đáp án thật sự không phải là C!", Bạch Hòa vẫn nhen nhóm tia hy vọng.
Kỳ Lãng cúi người ghé sát vào tai cô rồi nói khẽ: "Nhớ đấy, nhất định không được nói cho Ngôn Dịch biết đâu."
Nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh dần biến mất hẳn trong màn đêm, Bạch Hòa thở dài, trong đầu tràn ngập lựa chọn B hay C.
Lúc Bạch Hòa quay đầu lại nhìn lên ban công nhà mình trên tầng bốn thì thấy bóng dáng gầy gò của Ngôn Dịch.
Anh vẫn luôn nhìn theo họ.
"Đinh!", cửa thang máy mở ra, Bạch Hòa bước ra ngoài, có ánh sáng ấm áp phát ra nơi cuối hàng lang mờ mịt, Ngôn Dịch đã mở sẵn cửa chờ cô rồi.
Ngôn Dịch và Kỳ Lãng cao như nhau nhưng trông hình thể thì Ngôn Dịch có vẻ nhỏ hơn. Cơ thể Kỳ Lãng toàn là cơ bắp, dáng người trông như người mẫu nam. Ngôn Dịch cũng có cơ bắp nhưng mặc quần áo vào thì trông khá gầy, không có vẻ rắn rỏi khỏe mạnh như Kỳ Lãng.
"Cậu về rồi.", Ngôn Dịch đón Bạch Hòa vào nhà rồi lấy đôi dép thỏ trong tủ giày ra cho cô.
"Ủa, hôm nay cậu không đi tụ tập với lớp bên ban tự nhiên à?"
"Tớ nghĩ hôm nay chắc quán của chú Bạch sẽ rất đông khách nên qua hỗ trợ nhưng chú nói chắc hôm nay sẽ phải bận đến đêm, sợ cậu ở nhà một mình lại sợ nên bảo tớ về trước đợi cậu."
"Ặc, cậu tốt thật đấy."
Bạch Hòa thay giày, tháo chiếc khăn quàng cổ màu đen ra rồi tiện tay ném trên ghế sô pha, cầm lon Coca lạnh trên bàn tu ừng ực vài hơi: "Nóng chết mất."
Vết sẹo bỏng ở bên cổ lộ ra giống như một tảng đá ngầm lộ ra trên mặt biển yên ả.
Xấu xí và dữ tợn...
Thế nên dù mùa đông hay mùa hạ, cô luôn đeo một chiếc khăn quàng màu đen để che đi vết sẹo.
Vết sẹo này là dấu tích để lại trong một trận hỏa hoạn năm cô lên mười tuổi. Ngọn lửa đã thiêu rụi nhiều căn hộ trong khu dân cư. Bố của Ngôn Dịch là lính cứu hoả đã bất chấp mạng sống ném Tiểu Bạch Hòa ra khỏi phòng, rơi xuống đệm hơi chữa cháy ở dưới tầng, cứu cô một mạng.
Còn bố của Ngôn Dịch bị xà nhà rơi xuống nện trúng người, không kịp chạy thoát nên bỏ mạng trong trận hỏa hoạn đó.
"Câu thứ hai trong bài nghe, đáp án ANDY là người nói thật à?", Bạch Hòa nói như thút thít: "Nhưng tớ chọn TONY mất rồi, xong đời tớ rồi!"
"..."
Hình như Bạch Hòa đã thực sự quên mất chuyện mình đã đồng ý làm bạn gái của Kỳ Lãng, cả đường đi chỉ xoắn xuýt chuyện ANDY với TONY. Bước vào tiểu khu Sâm Dữ, tiễn Bạch Hòa đến sảnh, Kỳ Lãng bổ cho cô một đao không thương tiếc.
"Đáp án cuối cùng là C, không phải B."
"A! A, thật hay giả vậy?"
Kỳ Lãng đút một tay vào túi rồi xoay người rời đi, Bạch Hòa vội vàng đuổi theo phía sau giữ anh lại: "Kỳ Lãng, cậu không đùa tớ đấy chứ?"
Kỳ Lãng nói bằng vẻ xấu xa: "Ngày mai đến nhà tớ đi rồi tớ nói cho cậu biết rốt cuộc đáp án là gì nhé."
"Nên đáp án thật sự không phải là C!", Bạch Hòa vẫn nhen nhóm tia hy vọng.
Kỳ Lãng cúi người ghé sát vào tai cô rồi nói khẽ: "Nhớ đấy, nhất định không được nói cho Ngôn Dịch biết đâu."
Nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh dần biến mất hẳn trong màn đêm, Bạch Hòa thở dài, trong đầu tràn ngập lựa chọn B hay C.
Lúc Bạch Hòa quay đầu lại nhìn lên ban công nhà mình trên tầng bốn thì thấy bóng dáng gầy gò của Ngôn Dịch.
Anh vẫn luôn nhìn theo họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đinh!", cửa thang máy mở ra, Bạch Hòa bước ra ngoài, có ánh sáng ấm áp phát ra nơi cuối hàng lang mờ mịt, Ngôn Dịch đã mở sẵn cửa chờ cô rồi.
Ngôn Dịch và Kỳ Lãng cao như nhau nhưng trông hình thể thì Ngôn Dịch có vẻ nhỏ hơn. Cơ thể Kỳ Lãng toàn là cơ bắp, dáng người trông như người mẫu nam. Ngôn Dịch cũng có cơ bắp nhưng mặc quần áo vào thì trông khá gầy, không có vẻ rắn rỏi khỏe mạnh như Kỳ Lãng.
"Cậu về rồi.", Ngôn Dịch đón Bạch Hòa vào nhà rồi lấy đôi dép thỏ trong tủ giày ra cho cô.
"Ủa, hôm nay cậu không đi tụ tập với lớp bên ban tự nhiên à?"
"Tớ nghĩ hôm nay chắc quán của chú Bạch sẽ rất đông khách nên qua hỗ trợ nhưng chú nói chắc hôm nay sẽ phải bận đến đêm, sợ cậu ở nhà một mình lại sợ nên bảo tớ về trước đợi cậu."
"Ặc, cậu tốt thật đấy."
Bạch Hòa thay giày, tháo chiếc khăn quàng cổ màu đen ra rồi tiện tay ném trên ghế sô pha, cầm lon Coca lạnh trên bàn tu ừng ực vài hơi: "Nóng chết mất."
Vết sẹo bỏng ở bên cổ lộ ra giống như một tảng đá ngầm lộ ra trên mặt biển yên ả.
Xấu xí và dữ tợn...
Thế nên dù mùa đông hay mùa hạ, cô luôn đeo một chiếc khăn quàng màu đen để che đi vết sẹo.
Vết sẹo này là dấu tích để lại trong một trận hỏa hoạn năm cô lên mười tuổi. Ngọn lửa đã thiêu rụi nhiều căn hộ trong khu dân cư. Bố của Ngôn Dịch là lính cứu hoả đã bất chấp mạng sống ném Tiểu Bạch Hòa ra khỏi phòng, rơi xuống đệm hơi chữa cháy ở dưới tầng, cứu cô một mạng.
Còn bố của Ngôn Dịch bị xà nhà rơi xuống nện trúng người, không kịp chạy thoát nên bỏ mạng trong trận hỏa hoạn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro