Cậu đứng phía s...
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Trong khi bố mẹ đang ngủ trưa trong phòng thì Bạch Hòa và Ngôn Dịch lặng lẽ ăn trưa.
Đến chiều, Ngôn Dịch ở trong phòng đọc sách, Bạch Hòa ngồi ở bàn học trang điểm.
Qua khoé mắt, Ngôn Dịch thấy cô gái nhỏ đang cầm cọ đánh nền, thoa mí mắt và vẫn đeo một chiếc khăn lụa màu đen trên cổ như thường lệ.
Trên cổ cô còn đeo một chiếc dây chuyền, là quà mà Kỳ Lãng tặng cô sinh nhật năm mười hai tuổi.
Trái Tim Rung Động.
Pha lê lấp lánh và rực rỡ đến chói mắt.
Sợi dây chuyền đó thực sự đã cũ lắm rồi nhưng thỉnh thoảng Bạch Hòa lại mang ra tiệm trang sức để rửa và lúc nào cũng đeo trên cổ.
Ngôn Dịch cúi đầu nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, chẳng bao lâu nữa là anh có thể mua tặng cô một sợi dây chuyền kim cương hàng thật rồi.
"Bụng cậu còn đau không?", Ngôn Dịch hỏi.
"Không đau nữa rồi.", Bạch Hòa vỗ vỗ phấn lên mặt: "Ibuprofen thật sự rất kỳ diệu đó."
"Cậu định ra ngoài à?"
"Ừ."
"Đi với ai đó?"
"Cậu ấy bảo tớ không được nói cho cậu biết."
Bạch Hòa bôi phấn lên khoé mắt, chớp chớp đôi mắt long lanh sáng ngời mấy lần rồi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
"Tại sao ra ngoài cùng Kỳ Lãng lại không thể nói cho tớ biết?"
"Ừ thì..."
Ngôn Dịch vẫn tiếp tục lật sách, làm ra vẻ không quan tâm: "Cậu không trang điểm trông cũng xinh rồi mà."
"Đi ra ngoài mà, cũng nên chỉn chu một chút chứ."
"Cậu với cậu ta đi đâu thế?"
"Đến nhà cậu ấy."
"Gì cơ?"
Dù sao cũng đã lỡ miệng rồi nên nói dối thêm nữa mới càng thêm mờ ám, với cả Bạch Hòa cũng không cảm thấy chuyện này có gì cần phải giữ bí mật.
Thế nên cô nói toạc móng heo ra: "Kỳ Lãng bảo tớ đến nhà cậu ấy thử trò mới gì đó, tớ đoán là cậu ấy mới mua game mới."
"Cho tớ đi cùng.", Ngôn Dịch nói: "Cũng lâu rồi tớ không chơi gì cả."
"Kỳ Lãng bảo không được rủ thêm cậu."
"Vì sao?"
"Cậu ấy bảo chỉ có tớ với cậu ấy thôi, chắc trò chơi đó chỉ có hai người chơi được, nếu cậu đi cùng thì phải ngồi ở một bên xem bọn tớ chơi, cũng ngại thật đấy."
Ngôn Dịch rời mắt khỏi trang sách rồi cau mày nhìn Bạch Hòa: "Hôm qua cậu ta chia tay rồi đúng không?"
"Ừ đúng rồi.", Bạch Hòa không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu và cảm xúc của Ngôn Dịch mà ngồi soi gương gắn mi giả.
"Lí do?"
"Cũng không hiểu sao, bạn nữ kia muốn thi cùng trường đại học với Kỳ Lãng nhưng cậu ấy chê người ta nhàm chán, còn bảo người ta bị thần kinh."
Hai ngón tay Ngôn Dịch tạo thành những nếp nhăn trên trang sách, sắc mặt thì sa sầm hẳn lại.
Bạch Hòa xách chiếc túi nhỏ ra khỏi cửa: "A Nhất, tớ đi nha, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ."
"Tối nay cậu có về ăn cơm không?", Ngôn Dịch vội vàng đứng dậy tiễn Bạch Hòa ra ngoài: "Chú đang làm cá mai kho tiêu đấy."
"Dĩ nhiên là có rồi!"
Bạch Hòa ra khỏi cửa, Ngôn Dịch đi đến bên cửa sổ nhìn cô gái nhanh nhẹn ra khỏi khu dân cư, đi về phía đại lộ rợp bóng cây dẫn đến khu biệt thự.
Ngôn Dịch biết tính tình hư hỏng của Kỳ Lãng rất được các cô gái bình thường yêu thích.
Mà Bạch Hòa cũng là một trong những cô gái bình thường đó.
...
Bảo vệ đã quen mặt Bạch Hòa nên để cô vào khu biệt thự rất nhanh.
Cây xanh trong khu biệt thự nhiều gấp mấy lần số cây xanh ở khu dân cư. Cây dừa, cây mã đề, cây bách được trồng xanh mướt hai bên ven đường tạo ra cảm giác vô cùng mùa hè.
Biệt thự nhà Kỳ Lãng ở gần cổng, Bạch Hòa thấy bà chủ cửa hàng tiện lợi đang vẫy tay như thể đang gọi cô lại nên cô vội vàng chạy qua đó.
Đến chiều, Ngôn Dịch ở trong phòng đọc sách, Bạch Hòa ngồi ở bàn học trang điểm.
Qua khoé mắt, Ngôn Dịch thấy cô gái nhỏ đang cầm cọ đánh nền, thoa mí mắt và vẫn đeo một chiếc khăn lụa màu đen trên cổ như thường lệ.
Trên cổ cô còn đeo một chiếc dây chuyền, là quà mà Kỳ Lãng tặng cô sinh nhật năm mười hai tuổi.
Trái Tim Rung Động.
Pha lê lấp lánh và rực rỡ đến chói mắt.
Sợi dây chuyền đó thực sự đã cũ lắm rồi nhưng thỉnh thoảng Bạch Hòa lại mang ra tiệm trang sức để rửa và lúc nào cũng đeo trên cổ.
Ngôn Dịch cúi đầu nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, chẳng bao lâu nữa là anh có thể mua tặng cô một sợi dây chuyền kim cương hàng thật rồi.
"Bụng cậu còn đau không?", Ngôn Dịch hỏi.
"Không đau nữa rồi.", Bạch Hòa vỗ vỗ phấn lên mặt: "Ibuprofen thật sự rất kỳ diệu đó."
"Cậu định ra ngoài à?"
"Ừ."
"Đi với ai đó?"
"Cậu ấy bảo tớ không được nói cho cậu biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hòa bôi phấn lên khoé mắt, chớp chớp đôi mắt long lanh sáng ngời mấy lần rồi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
"Tại sao ra ngoài cùng Kỳ Lãng lại không thể nói cho tớ biết?"
"Ừ thì..."
Ngôn Dịch vẫn tiếp tục lật sách, làm ra vẻ không quan tâm: "Cậu không trang điểm trông cũng xinh rồi mà."
"Đi ra ngoài mà, cũng nên chỉn chu một chút chứ."
"Cậu với cậu ta đi đâu thế?"
"Đến nhà cậu ấy."
"Gì cơ?"
Dù sao cũng đã lỡ miệng rồi nên nói dối thêm nữa mới càng thêm mờ ám, với cả Bạch Hòa cũng không cảm thấy chuyện này có gì cần phải giữ bí mật.
Thế nên cô nói toạc móng heo ra: "Kỳ Lãng bảo tớ đến nhà cậu ấy thử trò mới gì đó, tớ đoán là cậu ấy mới mua game mới."
"Cho tớ đi cùng.", Ngôn Dịch nói: "Cũng lâu rồi tớ không chơi gì cả."
"Kỳ Lãng bảo không được rủ thêm cậu."
"Vì sao?"
"Cậu ấy bảo chỉ có tớ với cậu ấy thôi, chắc trò chơi đó chỉ có hai người chơi được, nếu cậu đi cùng thì phải ngồi ở một bên xem bọn tớ chơi, cũng ngại thật đấy."
Ngôn Dịch rời mắt khỏi trang sách rồi cau mày nhìn Bạch Hòa: "Hôm qua cậu ta chia tay rồi đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ đúng rồi.", Bạch Hòa không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu và cảm xúc của Ngôn Dịch mà ngồi soi gương gắn mi giả.
"Lí do?"
"Cũng không hiểu sao, bạn nữ kia muốn thi cùng trường đại học với Kỳ Lãng nhưng cậu ấy chê người ta nhàm chán, còn bảo người ta bị thần kinh."
Hai ngón tay Ngôn Dịch tạo thành những nếp nhăn trên trang sách, sắc mặt thì sa sầm hẳn lại.
Bạch Hòa xách chiếc túi nhỏ ra khỏi cửa: "A Nhất, tớ đi nha, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ."
"Tối nay cậu có về ăn cơm không?", Ngôn Dịch vội vàng đứng dậy tiễn Bạch Hòa ra ngoài: "Chú đang làm cá mai kho tiêu đấy."
"Dĩ nhiên là có rồi!"
Bạch Hòa ra khỏi cửa, Ngôn Dịch đi đến bên cửa sổ nhìn cô gái nhanh nhẹn ra khỏi khu dân cư, đi về phía đại lộ rợp bóng cây dẫn đến khu biệt thự.
Ngôn Dịch biết tính tình hư hỏng của Kỳ Lãng rất được các cô gái bình thường yêu thích.
Mà Bạch Hòa cũng là một trong những cô gái bình thường đó.
...
Bảo vệ đã quen mặt Bạch Hòa nên để cô vào khu biệt thự rất nhanh.
Cây xanh trong khu biệt thự nhiều gấp mấy lần số cây xanh ở khu dân cư. Cây dừa, cây mã đề, cây bách được trồng xanh mướt hai bên ven đường tạo ra cảm giác vô cùng mùa hè.
Biệt thự nhà Kỳ Lãng ở gần cổng, Bạch Hòa thấy bà chủ cửa hàng tiện lợi đang vẫy tay như thể đang gọi cô lại nên cô vội vàng chạy qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro