Đồ khốn 4
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Sau khi cơm nước xong, Ngôn Dịch im lặng đi vào bếp dọn dẹp, bỏ bát đĩa vào máy rửa chén, sắp đến giờ bố mẹ mở quán rồi.
Sau khi bố mẹ ra khỏi nhà, Bạch Hòa vào bếp giúp Ngôn Dịch thu dọn nhưng anh không muốn để tay cô dính dầu mỡ nên không cho cô cầm vào giẻ lau.
Kỳ Lãng đứng ngoài cửa gọi Bạch Hòa: "Tiểu Bách Hợp, dẫn tớ đi tham quan phòng cậu đi."
Bạch Hòa quay đầu lại: "Cậu đến nhà tớ cũng mấy nghìn lần rồi, còn tham quan cái gì vậy hả!"
Kỳ Lãng đi vào, xách Bạch Hòa ra khỏi nhà bếp như xách một đứa ranh con rồi đi về phía phòng ngủ của cô.
Mở cửa ra, gian ngoài là phòng của Ngôn Dịch, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn. Trên bàn chất đầy sách, xếp dày đặc thành mấy chồng, chỉ để lại một khoảng nhỏ trên bàn đủ để ngồi làm bài và đọc sách.
Kỳ Lãng tiện tay cầm một cuốn sách khá cũ lên, lật xem mấy trang thì thấy là sách y học.
"Cậu ta học Y à?", Kỳ Lãng hỏi Bạch Hòa.
"Ừ, Ngôn Dịch luôn ao ước trở thành bác sĩ."
Kỳ Lãng nhìn chiếc khăn lụa màu đen trên cổ Bạch Hòa, dưới lớp khăn đó là vết sẹo bỏng mà cô không mong bất kỳ ai nhìn thấy.
Kỳ Lãng không nói gì, bỏ cuốn sách xuống rồi đi vào gian phòng phía trong của Bạch Hòa.
Giường cô rất nhỏ, ga trải giường màu xanh lam nhạt, sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng có có mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Vừa vào phòng Kỳ Lãng đã đóng cửa lại.
"Cậu đóng cửa vào làm gì?"
"A, tiện tay thôi."
Dù hỏi vậy nhưng Bạch Hòa cũng không mở cửa ra.
Kỳ Lãng ngồi trên ghế bên cạnh bàn học của Bạch Hòa, xoay vài vòng rồi lật qua mấy cuốn sách ôn thi cấp ba và tài liệu ôn tập môn nghệ thuật của cô.
Bạch Hòa học tập rất chăm chỉ, lúc nào cũng ghi chép những tài liệu về nghệ thuật tự do vào một cuốn sổ tay, ký hiệu bằng những màu bút khác nhau, ghi đủ mọi loại chú thích để dễ ghi nhớ.
Anh lại mở sách Toán ra thì thấy bên trong vẫn còn rất nhiều lỗi sai: "Tớ cho phép cậu hỏi tớ những câu nào cậu không biết đấy."
Hai người học cùng một ban. Hồi trước lúc phân ban, Ngôn Dịch cũng muốn học ban xã hội nhưng anh thiên về môn tự nhiên hơn. Bạch Hòa sống chết ép Ngôn Dịch chọn ban tự nhiên, cô nói nếu chỉ vì chị gái mà em chọn ban xã hội thì chị sẽ không bao giờ học cùng lớp với em đâu.
Cô nói vậy mới có thể đẩy Ngôn Dịch sang học ban tự nhiên.
Kỳ Lãng học môn tự nhiên hay môn xã hội đều rất tốt, không có xu hướng nghiêng về bên nào cả nên anh chọn luôn ban xã hội, dù sao thì anh cũng có hứng thú với mấy môn thiên văn địa lý hơn.
Nhưng quan trọng nhất là Ngôn Dịch học ban tự nhiên, anh rất muốn chọc giận tên tiểu tử kia nên mới theo Bạch Hòa sang học ban xã hội.
"Toán chưa ổn thì để tớ bổ túc cho cậu. Bình thường cũng không nói một câu, bài nào làm sai cũng không biết hỏi.", Kỳ Lãng lật sách cô rồi nói như ghét bỏ, "Không chịu nổi mà."
Bạch Hòa buồn bực nói: "Nhiều bạn nữ hỏi bài cậu mà, đến lượt tớ à?"
"Nếu cậu hỏi thì tớ sẽ để cậu chen hàng, chắc chắn sẽ luôn ưu tiên cậu."
Sau khi bố mẹ ra khỏi nhà, Bạch Hòa vào bếp giúp Ngôn Dịch thu dọn nhưng anh không muốn để tay cô dính dầu mỡ nên không cho cô cầm vào giẻ lau.
Kỳ Lãng đứng ngoài cửa gọi Bạch Hòa: "Tiểu Bách Hợp, dẫn tớ đi tham quan phòng cậu đi."
Bạch Hòa quay đầu lại: "Cậu đến nhà tớ cũng mấy nghìn lần rồi, còn tham quan cái gì vậy hả!"
Kỳ Lãng đi vào, xách Bạch Hòa ra khỏi nhà bếp như xách một đứa ranh con rồi đi về phía phòng ngủ của cô.
Mở cửa ra, gian ngoài là phòng của Ngôn Dịch, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn. Trên bàn chất đầy sách, xếp dày đặc thành mấy chồng, chỉ để lại một khoảng nhỏ trên bàn đủ để ngồi làm bài và đọc sách.
Kỳ Lãng tiện tay cầm một cuốn sách khá cũ lên, lật xem mấy trang thì thấy là sách y học.
"Cậu ta học Y à?", Kỳ Lãng hỏi Bạch Hòa.
"Ừ, Ngôn Dịch luôn ao ước trở thành bác sĩ."
Kỳ Lãng nhìn chiếc khăn lụa màu đen trên cổ Bạch Hòa, dưới lớp khăn đó là vết sẹo bỏng mà cô không mong bất kỳ ai nhìn thấy.
Kỳ Lãng không nói gì, bỏ cuốn sách xuống rồi đi vào gian phòng phía trong của Bạch Hòa.
Giường cô rất nhỏ, ga trải giường màu xanh lam nhạt, sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng có có mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Vừa vào phòng Kỳ Lãng đã đóng cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu đóng cửa vào làm gì?"
"A, tiện tay thôi."
Dù hỏi vậy nhưng Bạch Hòa cũng không mở cửa ra.
Kỳ Lãng ngồi trên ghế bên cạnh bàn học của Bạch Hòa, xoay vài vòng rồi lật qua mấy cuốn sách ôn thi cấp ba và tài liệu ôn tập môn nghệ thuật của cô.
Bạch Hòa học tập rất chăm chỉ, lúc nào cũng ghi chép những tài liệu về nghệ thuật tự do vào một cuốn sổ tay, ký hiệu bằng những màu bút khác nhau, ghi đủ mọi loại chú thích để dễ ghi nhớ.
Anh lại mở sách Toán ra thì thấy bên trong vẫn còn rất nhiều lỗi sai: "Tớ cho phép cậu hỏi tớ những câu nào cậu không biết đấy."
Hai người học cùng một ban. Hồi trước lúc phân ban, Ngôn Dịch cũng muốn học ban xã hội nhưng anh thiên về môn tự nhiên hơn. Bạch Hòa sống chết ép Ngôn Dịch chọn ban tự nhiên, cô nói nếu chỉ vì chị gái mà em chọn ban xã hội thì chị sẽ không bao giờ học cùng lớp với em đâu.
Cô nói vậy mới có thể đẩy Ngôn Dịch sang học ban tự nhiên.
Kỳ Lãng học môn tự nhiên hay môn xã hội đều rất tốt, không có xu hướng nghiêng về bên nào cả nên anh chọn luôn ban xã hội, dù sao thì anh cũng có hứng thú với mấy môn thiên văn địa lý hơn.
Nhưng quan trọng nhất là Ngôn Dịch học ban tự nhiên, anh rất muốn chọc giận tên tiểu tử kia nên mới theo Bạch Hòa sang học ban xã hội.
"Toán chưa ổn thì để tớ bổ túc cho cậu. Bình thường cũng không nói một câu, bài nào làm sai cũng không biết hỏi.", Kỳ Lãng lật sách cô rồi nói như ghét bỏ, "Không chịu nổi mà."
Bạch Hòa buồn bực nói: "Nhiều bạn nữ hỏi bài cậu mà, đến lượt tớ à?"
"Nếu cậu hỏi thì tớ sẽ để cậu chen hàng, chắc chắn sẽ luôn ưu tiên cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro