Bộ Ba Không Nghi Kỵ

Kiềm Chế 2

Xuân Phong Lựu Hỏa

2024-09-08 10:42:32

Nhắc đến thi học là Bạch Hòa lại thở dài, bất an lo lắng: "Nhưng cậu cũng không cần phải cố gắng quá như thế khiến tớ trông cứ như kẻ thua cuộc ấy."

Ngôn Dịch cười, buông quyển sách trong tay xuống: "Sinh viên khoa Y mà, việc học là không có điểm dừng. Nếu không thì sau này sao mà chữa bệnh cho người khác được. Bệnh nhân ở trong tay tớ thì tớ cũng phải chịu trách nhiệm với người thân của họ chứ."

"Nghe cũng đúng đó! Cố lên nhé bác sĩ Ngôn!"

Bạch Hòa vỗ vỗ bờ vai rắn rỏi của cậu thiếu niên thì chợt nhận ra anh đang căng cứng người, làn da thì rất nóng.

Các lớp cơ dưới da đang co giật... như thể có sinh lực.

Cô chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng nên rút tay về gãi gãi cổ.

Ngôn Dịch vươn tay sờ lên cái sẹo bỏng trên cổ Bạch Hòa, trông giống như một nét bút quệt lên một tờ giấy trắng.

"Vẫn ngứa à?", Ngôn Dịch vuốt ve cô, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng và thương yêu.

"Ừ, thỉnh thoảng lại bị ngứa."

Ngôn Dịch là người duy nhất được phép chạm vào vết sẹo trên cổ cô, đến cả Kỳ Lãng cũng không được nhìn, càng không thể chạm vào.

Đây là khuyết điểm khiến cô tự ti nhất, vì vết sẹo này cô buộc phải từ bỏ việc tập múa ba lê từ nhỏ. Theo thời gian, vết sẹo nhỏ trên cổ đã biến thành vết thương lớn trong lòng.

"Cậu có muốn phẫu thuật để loại bỏ vết sẹo này không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có chứ."

Sao Bạch Hòa có thể bỏ qua những tin tức liên quan đến việc phẫu thuật thẩm mĩ do tổn thương như thế này được, cô nằm mơ giữa ban ngày cũng mong mình có một làn da hoàn hảo, không cần phải đeo khăn lụa vào cả những ngày hè nóng nực như bao cô gái bình thường khác.

"Phẫu thuật thẩm mỹ rất tốn kém, nếu muốn hồi phục hoàn toàn không để lại dấu vết gì và trông thật tự nhiên thì chắc phải sang Hàn Quốc.", Bạch Hòa thở dài, "Phí phẫu thuật cũng siêu đắt, với vết sẹo cỡ như của tớ thì chắc phải tốn cả trăm nghìn tệ."

"Tớ có tiền tiết kiệm nhưng chắc không đủ mấy trăm nghìn tệ, nhưng tớ sẽ cố gắng tiết kiệm lúc học đại học.", Ngôn Dịch nói.

"Không cần đâu.", Bạch Hòa cắt ngang lời anh, "Cậu khó khăn lắm mới tiết kiệm được bằng đó tiền, sao lại đưa cho tớ phẫu thuật làm gì, cậu giữ lại đi chứ, ví dụ sau này có người yêu chẳng hạn, cũng cần phải có tiền đó."

"Những cái đó không quan trọng.", Ngôn Dịch nói, "Tiền của tớ chính là tiền của cậu."

Thật là một đứa em trai tốt, Bạch Hòa thật sự rất thương Ngôn Dịch.

Cô cười xoa đầu anh: "Sau này rồi tính tiếp. Tớ còn đang nghĩ chờ sau này A Nhất nhà chúng ta học hành thành tài rồi sẽ về tự tay phẫu thuật cho tớ, như thế thì tớ sẽ yên tâm hơn, cũng không phải tốn nhiều tiền như vậy nữa."

"Được, vậy cậu chờ tớ."

Bạch Hòa nhảy xuống từ trên bàn Ngôn Dịch: "Ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngôn Dịch thấy cô trở về phòng, còn cố ý để cửa mở.

Anh nghĩ đến những suy nghĩ đầy tội lỗi và xấu hổ thường ghé đến lúc nửa đêm của mình thì cảm thấy cánh cửa đó như một cái hộp Pandora.

"Bạch Hòa, tớ nghĩ là lúc đi ngủ cậu khoá cửa vào vẫn tốt hơn."

Anh tiếp tục hướng về phía tấm ván ngăn không hề cách âm: "Cậu thấy sao?"

"Không được!", Bạch Hòa hoàn toàn phủ định: "Tớ sợ."

"Thôi được rồi."

Ngôn Dịch cũng không kiên trì nữa, anh đè nét cảm xúc trong lòng xuống, hít sâu một hơi rồi dùng gối che kín mặt lại.

...

Sau khi chui vào chăn, Bạch Hòa mở game tình yêu ra.

Hôm nay Kỳ Lãng tặng cô hai mươi thẻ cấp S, không phải là người chồng trong lòng cô hâm mộ đã lâu mà là gã đầu sỏ đầy mưu mô với chỉ số IQ cao luôn đối nghịch với người chồng Internet của cô, nhưng... mua thì cũng mua rồi, không chơi thì phí lắm.

Vì vậy cô mở thẻ cốt truyện ra.

Đây cũng là lần đầu tiên cô tìm hiểu về câu chuyện của đại nhân vật phản diện - anh lớn Tần Thâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Ba Không Nghi Kỵ

Số ký tự: 0