Nhận lỗi 1
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Vì bất ngờ, Kỳ Lãng không kịp phòng bị nên bị Ngôn Dịch đấm lảo đảo về sau hai bước rồi mới đứng vững lại được.
"Ngôn Dịch, cậu bị điên hả!"
Ngôn Dịch túm lấy cổ Kỳ Lãng, ép anh lên tường rồi nện từng đấm xuống mặt anh.
Kỳ Lãng không phải là kiểu người chịu để người khác bắt nạt nên sau khi kịp phản ứng, anh túm lấy cổ tay Ngôn Dịch rồi nhấc chân đạp Ngôn Dịch ra xa.
Cậu thiếu niên lao tới như chó điên, trong mắt hằn lên tơ máu, dùng hết sức lực như muốn cắn xé Kỳ Lãng thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ Lãng nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, lợi dụng tình thế để phản kích lại rồi đè Ngôn Dịch xuống: "Bị điên à! Vừa đến đã động tay động chân rồi, chỉ là chơi game không rủ cậu thôi mà, có cần thiết phải thế không!"
"Cậu dám bắt nạt Bạch Hòa!"
"Ông đây bắt nạt cậu ấy lúc nào, có phải chơi đối kháng đâu!"
Cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau, Bạch Hòa nghe thấy có tiếng đánh nhau ở bên ngoài thì đoán chắc rằng hai tên này lại bắt đầu đấu đá rồi.
Nhưng ván này vẫn chưa kết thúc, nếu bây giờ dừng lại thì lát nữa phải chơi lại từ đầu. Thế nên Bạch Hòa kiên nhẫn chơi tiếp.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Ngôn Dịch và Kỳ Lãng vẫn luôn đánh đấm nhau như vậy, chỉ cần không đánh chết người là được.
Cuối cùng cũng thuận lợi qua màn, Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm ném tay cầm chơi game xuống rồi chạy ra ngoài.
"Dừng lại! Đừng đánh nhau nữa!"
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đã ngừng đánh nhau từ lâu rồi, chỉ vừa thở hổn hển vừa nhìn nhau giằng co như kẻ thù.
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa thì chạy tới ôm lấy mặt cô rồi lo lắng hỏi: "Cậu bị bắt nạt phải không?"
"Bắt nạt á, ai, ai dám bắt nạt tớ hả?"
Nhìn Ngôn Dịch phản ứng thế này, Kỳ Lãng bất tri bất giác hiểu ra.
Trong lúc anh và Bạch Hòa vẫn còn trong độ tuổi mộng mơ thì trẻ vị thành niên như Ngôn Dịch đã phát triển với tốc độ cực nhanh rồi.
Kỳ Lãng kéo tay Ngôn Dịch, đẩy anh ra rồi kéo Bạch Hòa ra phía sau mình: "Tôi và Tiểu Bách Hợp chơi game, trong đầu cậu nghĩ gì vậy hả?"
"Chỉ chơi game thôi?", Ngôn Dịch nhíu mày không tin.
"Cậu muốn thì tự lên mà nhìn."
Nhìn tận mắt là có thể chứng thực được nên Ngôn Dịch sải hai, ba bước lên lầu, thấy đúng là có máy chơi game, trên thảm thì có tay cầm chơi game và cảm biến đeo tay, bên cạnh là một đĩa để bánh kẹo, hoa quả.
Nhưng từ trước đến giờ Ngôn Dịch luôn làm việc một cách cẩn thận thấu đáo, anh đi một vòng trong phòng, tiện tay giật ngăn kéo tủ đầu giường của Kỳ Lãng, lấy hộp Durex chưa mở ra, thấy Kỳ Lãng bước vào cửa thì ném xuống chân anh.
"Đây là cái gì?"
Kỳ Lãng nhìn hộp Durex rồi lại nhìn sang Ngôn Dịch đang vô cùng phẫn nộ, trong mắt thoáng qua chút hàm ý: "Đây là cái gì cậu còn không biết à?"
"Cậu định dùng cái này với ai?", đôi mắt Ngôn Dịch run rẩy.
Bạch Hòa từ phía sau Kỳ Lãng đi ra, cô nhặt hộp Durex dưới đất lên rồi nhìn Kỳ Lãng bằng ánh mắt tò mò: "Đây không phải cái hộp cậu mua hôm qua sao?"
"Ngôn Dịch, cậu bị điên hả!"
Ngôn Dịch túm lấy cổ Kỳ Lãng, ép anh lên tường rồi nện từng đấm xuống mặt anh.
Kỳ Lãng không phải là kiểu người chịu để người khác bắt nạt nên sau khi kịp phản ứng, anh túm lấy cổ tay Ngôn Dịch rồi nhấc chân đạp Ngôn Dịch ra xa.
Cậu thiếu niên lao tới như chó điên, trong mắt hằn lên tơ máu, dùng hết sức lực như muốn cắn xé Kỳ Lãng thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ Lãng nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, lợi dụng tình thế để phản kích lại rồi đè Ngôn Dịch xuống: "Bị điên à! Vừa đến đã động tay động chân rồi, chỉ là chơi game không rủ cậu thôi mà, có cần thiết phải thế không!"
"Cậu dám bắt nạt Bạch Hòa!"
"Ông đây bắt nạt cậu ấy lúc nào, có phải chơi đối kháng đâu!"
Cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau, Bạch Hòa nghe thấy có tiếng đánh nhau ở bên ngoài thì đoán chắc rằng hai tên này lại bắt đầu đấu đá rồi.
Nhưng ván này vẫn chưa kết thúc, nếu bây giờ dừng lại thì lát nữa phải chơi lại từ đầu. Thế nên Bạch Hòa kiên nhẫn chơi tiếp.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Ngôn Dịch và Kỳ Lãng vẫn luôn đánh đấm nhau như vậy, chỉ cần không đánh chết người là được.
Cuối cùng cũng thuận lợi qua màn, Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm ném tay cầm chơi game xuống rồi chạy ra ngoài.
"Dừng lại! Đừng đánh nhau nữa!"
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đã ngừng đánh nhau từ lâu rồi, chỉ vừa thở hổn hển vừa nhìn nhau giằng co như kẻ thù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa thì chạy tới ôm lấy mặt cô rồi lo lắng hỏi: "Cậu bị bắt nạt phải không?"
"Bắt nạt á, ai, ai dám bắt nạt tớ hả?"
Nhìn Ngôn Dịch phản ứng thế này, Kỳ Lãng bất tri bất giác hiểu ra.
Trong lúc anh và Bạch Hòa vẫn còn trong độ tuổi mộng mơ thì trẻ vị thành niên như Ngôn Dịch đã phát triển với tốc độ cực nhanh rồi.
Kỳ Lãng kéo tay Ngôn Dịch, đẩy anh ra rồi kéo Bạch Hòa ra phía sau mình: "Tôi và Tiểu Bách Hợp chơi game, trong đầu cậu nghĩ gì vậy hả?"
"Chỉ chơi game thôi?", Ngôn Dịch nhíu mày không tin.
"Cậu muốn thì tự lên mà nhìn."
Nhìn tận mắt là có thể chứng thực được nên Ngôn Dịch sải hai, ba bước lên lầu, thấy đúng là có máy chơi game, trên thảm thì có tay cầm chơi game và cảm biến đeo tay, bên cạnh là một đĩa để bánh kẹo, hoa quả.
Nhưng từ trước đến giờ Ngôn Dịch luôn làm việc một cách cẩn thận thấu đáo, anh đi một vòng trong phòng, tiện tay giật ngăn kéo tủ đầu giường của Kỳ Lãng, lấy hộp Durex chưa mở ra, thấy Kỳ Lãng bước vào cửa thì ném xuống chân anh.
"Đây là cái gì?"
Kỳ Lãng nhìn hộp Durex rồi lại nhìn sang Ngôn Dịch đang vô cùng phẫn nộ, trong mắt thoáng qua chút hàm ý: "Đây là cái gì cậu còn không biết à?"
"Cậu định dùng cái này với ai?", đôi mắt Ngôn Dịch run rẩy.
Bạch Hòa từ phía sau Kỳ Lãng đi ra, cô nhặt hộp Durex dưới đất lên rồi nhìn Kỳ Lãng bằng ánh mắt tò mò: "Đây không phải cái hộp cậu mua hôm qua sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro