Trò Chơi Tình Y...
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Cô sợ bạn bè nói hai người không phù hợp, cũng sợ Kỳ Lãng ghét bỏ vết sẹo bỏng trên cổ cô vì suy cho cùng, tất cả những cô gái mà Kỳ Lãng từng quen đều có làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp.
Kỳ Lãng hoàn toàn không nhận ra còn Bạch Hòa thì tự ti không dám nói, nếu đã vậy thì Ngôn Dịch tuyệt đối sẽ không để Kỳ Lãng phát hiện ra chuyện này.
Anh trời sinh bản tính phong lưu đa tình, nếu anh biết thì liệu có tốt cho Bạch Hòa hay không?
Mười phần thì đến tám, chín phần là sẽ lừa Bạch Hòa lên giường.
Ngôn Dịch kiềm chế rồi xoay người lại nói: "Chuyện chiều qua là tôi hiểu lầm cậu, là tôi không đúng."
"Mặt trời mọc hướng Bắc à?", Kỳ Lãng đập bóng rồi xoay người thực hiện cú nhảy, đưa bóng vào rổ một cách dễ dàng.
"Nhưng cậu cứ không có ranh giới như thế rất dễ khiến người khác hiểu lầm.", Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lãng, "Không còn là trẻ con nữa rồi, cậu đừng đụng chạm cậu ấy như thế nữa."
Kỳ Lãng hiểu tên nhóc này hoàn toàn không có ý định chơi bóng gì cả, cậu ta lôi mình ra đây là muốn "thành thật" với mình.
"Tôi với cậu ấy thì cần ranh giới cái quái gì? Ông đây quân tử.", Kỳ Lãng tiến từng bước một bằng khí thế vô cùng áp đảo, "Phải nói cậu mới đúng, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người cậu ấy. Ba năm qua, cậu giả vờ là một học sinh trung bình, giả vờ mà như thật, nếu điểm của cậu ấy tăng lên thì điểm của cậu cũng tăng lên, điểm của cậu ấy tụt dốc thì điểm của cậu cũng tụt dốc... Cậu đúng là tuỳ tùng đắc lực của Tiểu Bách Hợp đấy."
"Trùng hợp thôi."
"Trùng hợp? Trong cuộc thi Olympic Toán hồi cấp hai, cậu cùng tôi giành huy chương vàng Quốc gia cũng là trùng hợp sao?"
"Tôi chỉ giành được một lần."
"Đó là vì Tiểu Bách Hợp cũng tham gia nhưng không lọt vào vòng trong nên từ đó về sau không thấy cậu tham gia vào những cuộc thi ngoại khóa như vậy nữa. Cậu muốn tiếp tục đồng hành cùng cậu ấy, dù là tiểu học, trung học cơ sở hay trung học phổ thông, thậm chí lên đại học cậu cũng muốn ở cạnh cậu ấy."
Bàn tay giấu sau lưng của Ngôn Dịch siết chặt thành quyền: "Đây chỉ là phỏng đoán của cậu thôi."
Ánh mắt của Kỳ Lãng vô cùng hùng hồn, như cái đinh ghim thẳng lên người Kỳ Lãng: "Phỏng đoán sao, thế nói xem, học tiểu học sáu cấp mà cậu chỉ học mất năm năm, rồi tiếp tục nhảy một lớp khi học cấp hai cho đến khi được học cùng lớp với cậu ấy. Tôi cũng tò mò thật đấy, sao lần đó tên nhóc nhà cậu lại trâu bò như vậy?"
Ngôn Dịch không nói được gì, bị Kỳ Lãng nhìn ra cũng không hề hấn gì cả, chỉ cần Bạch Hòa... Bạch Hòa không nghi ngờ là được rồi.
"Tên nhóc này, cậu có suy nghĩ không thuần khiết với chị gái cậu chứ gì!"
"Cậu ấy không phải chị gái tôi.", Ngôn Dịch nói, "Chưa bao giờ!"
Kỳ Lãng nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.
Ngay khi hai người đang đối chọi gay gắt thì Bạch Hòa mang hai chai nước đến.
Lúc chơi thể thao, Kỳ Lãng thích uống điện giải để tăng tốc độ lưu thông máu, còn Ngôn Dịch thì chỉ uống nước khoáng bình thường. Bạch Hòa ném cho mỗi người một chai rồi ngồi trên hàng ghế nhựa bên ngoài xem hai người chơi bóng.
Vì có Bạch Hòa ngồi xem nên Ngôn Dịch càng thêm hưng phấn, hung hãn lao về phía trước. Kỳ Lãng cũng không chịu kém thế, Ngôn Dịch ném vào một quả thì anh cũng phải ném vào một quả, hai người cứ giằng co như thế, không ai chịu nhường ai.
Kỳ Lãng hoàn toàn không nhận ra còn Bạch Hòa thì tự ti không dám nói, nếu đã vậy thì Ngôn Dịch tuyệt đối sẽ không để Kỳ Lãng phát hiện ra chuyện này.
Anh trời sinh bản tính phong lưu đa tình, nếu anh biết thì liệu có tốt cho Bạch Hòa hay không?
Mười phần thì đến tám, chín phần là sẽ lừa Bạch Hòa lên giường.
Ngôn Dịch kiềm chế rồi xoay người lại nói: "Chuyện chiều qua là tôi hiểu lầm cậu, là tôi không đúng."
"Mặt trời mọc hướng Bắc à?", Kỳ Lãng đập bóng rồi xoay người thực hiện cú nhảy, đưa bóng vào rổ một cách dễ dàng.
"Nhưng cậu cứ không có ranh giới như thế rất dễ khiến người khác hiểu lầm.", Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lãng, "Không còn là trẻ con nữa rồi, cậu đừng đụng chạm cậu ấy như thế nữa."
Kỳ Lãng hiểu tên nhóc này hoàn toàn không có ý định chơi bóng gì cả, cậu ta lôi mình ra đây là muốn "thành thật" với mình.
"Tôi với cậu ấy thì cần ranh giới cái quái gì? Ông đây quân tử.", Kỳ Lãng tiến từng bước một bằng khí thế vô cùng áp đảo, "Phải nói cậu mới đúng, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người cậu ấy. Ba năm qua, cậu giả vờ là một học sinh trung bình, giả vờ mà như thật, nếu điểm của cậu ấy tăng lên thì điểm của cậu cũng tăng lên, điểm của cậu ấy tụt dốc thì điểm của cậu cũng tụt dốc... Cậu đúng là tuỳ tùng đắc lực của Tiểu Bách Hợp đấy."
"Trùng hợp thôi."
"Trùng hợp? Trong cuộc thi Olympic Toán hồi cấp hai, cậu cùng tôi giành huy chương vàng Quốc gia cũng là trùng hợp sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chỉ giành được một lần."
"Đó là vì Tiểu Bách Hợp cũng tham gia nhưng không lọt vào vòng trong nên từ đó về sau không thấy cậu tham gia vào những cuộc thi ngoại khóa như vậy nữa. Cậu muốn tiếp tục đồng hành cùng cậu ấy, dù là tiểu học, trung học cơ sở hay trung học phổ thông, thậm chí lên đại học cậu cũng muốn ở cạnh cậu ấy."
Bàn tay giấu sau lưng của Ngôn Dịch siết chặt thành quyền: "Đây chỉ là phỏng đoán của cậu thôi."
Ánh mắt của Kỳ Lãng vô cùng hùng hồn, như cái đinh ghim thẳng lên người Kỳ Lãng: "Phỏng đoán sao, thế nói xem, học tiểu học sáu cấp mà cậu chỉ học mất năm năm, rồi tiếp tục nhảy một lớp khi học cấp hai cho đến khi được học cùng lớp với cậu ấy. Tôi cũng tò mò thật đấy, sao lần đó tên nhóc nhà cậu lại trâu bò như vậy?"
Ngôn Dịch không nói được gì, bị Kỳ Lãng nhìn ra cũng không hề hấn gì cả, chỉ cần Bạch Hòa... Bạch Hòa không nghi ngờ là được rồi.
"Tên nhóc này, cậu có suy nghĩ không thuần khiết với chị gái cậu chứ gì!"
"Cậu ấy không phải chị gái tôi.", Ngôn Dịch nói, "Chưa bao giờ!"
Kỳ Lãng nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.
Ngay khi hai người đang đối chọi gay gắt thì Bạch Hòa mang hai chai nước đến.
Lúc chơi thể thao, Kỳ Lãng thích uống điện giải để tăng tốc độ lưu thông máu, còn Ngôn Dịch thì chỉ uống nước khoáng bình thường. Bạch Hòa ném cho mỗi người một chai rồi ngồi trên hàng ghế nhựa bên ngoài xem hai người chơi bóng.
Vì có Bạch Hòa ngồi xem nên Ngôn Dịch càng thêm hưng phấn, hung hãn lao về phía trước. Kỳ Lãng cũng không chịu kém thế, Ngôn Dịch ném vào một quả thì anh cũng phải ném vào một quả, hai người cứ giằng co như thế, không ai chịu nhường ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro