Trò Chơi Tình Y...
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Bạch Hòa ho nhẹ rồi giơ một ngón tay ra: "Mới rút được một thẻ thôi, mà thẻ này trong sáng lắm... Chỉ được sờ cơ bụng thôi."
Kỳ Lãng không thể hiểu được: "Muốn sờ cơ bụng thì không phải tìm bạn trai có cơ bụng là được à, còn phải phí tiền nạp game làm gì? Cậu đưa tiền đó cho tớ đi, ngày nào tớ cũng cho cậu sờ cơ bụng, được chưa?"
Bạch Hòa biết Kỳ Lãng có cơ bụng, lại còn là loại tám múi tiêu chuẩn khiến người ta nghĩ thôi là muốn phạm tội.
Gò má cô thoáng ửng hồng: "Nói là thẻ trong sáng nhưng ngoài việc sờ cơ bụng thì còn có thể làm một vài chuyện khác..."
Ngôn Dịch không muốn để cô và Kỳ Lãng tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Tớ có tiền tiết kiệm, nếu cậu muốn nạp game thì bảo tớ."
Bạch Hòa nghe thế thì thích thú vô cùng, cô biết Ngôn Dịch có rất nhiều tiền. Từ nhỏ đến giờ, mỗi dịp Tết, mọi người trong nhà đều lì xì cho Ngôn Dịch nhiều hơn Bạch Hòa gấp mấy lần.
Vì bố Ngôn Dịch là đại ân nhân của Bạch Hòa nên dù là bên nội nhà họ Bạch hay bên ngoại nhà mẹ Đường Hân thì đều đối xử với Ngôn Dịch rất tốt, chỉ sợ anh tự thấy mình là kẻ ăn nhờ ở đậu thì sẽ tự làm tổn thương mình.
Bố mẹ thường lén Bạch Hòa cho Ngôn Dịch tiền tiêu vặt, còn tưởng Bạch Hòa không biết nhưng nào ngờ Ngôn Dịch không giấu Bạch Hòa chuyện gì cả, có bao nhiêu tiền anh sẽ đưa hết cho cô chị, hỏi xem cô có muốn không.
Bạch Hòa đáp: "Đưa cho cậu thì cậu tự cầm đi."
Ngôn Dịch sợ Bạch Hòa không vui nhưng Bạch Hòa hoàn toàn không nghĩ gì cả, cô rất vô tư, chưa bao giờ thấy bố mẹ mình thiên vị Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch không còn bố mẹ nên dù họ có yêu thương anh đến đâu thì cũng không đủ để bù đắp cho những tổn thương của anh. Thực ra so với bố mẹ thì Bạch Hòa còn thương Ngôn Dịch hơn rất nhiều lần, có gì tốt cô cũng chia sẻ cho Ngôn Dịch.
"Giờ cậu góp được bao nhiêu tiền rồi?", Bạch Hòa tò mò hỏi.
Ngôn Dịch lấy điện thoại ra cho Bạch Hòa xem số dư trong tài khoản ngân hàng, Kỳ Lãng cũng vươn người sang xem thì bị Bạch Hòa vội vàng đẩy ra: "Cậu nhìn gì mà nhìn."
"Thì tò mò, sao tớ không được nhìn?"
"Người như cậu mà biết Ngôn Dịch có tiền nói không chừng lúc nào đó sẽ lừa cậu ấy ra ngoài rồi cướp của."
Hồi nhỏ đã xảy ra chuyện này rồi. Kỳ Lãng lừa Ngôn Dịch là chị gái cậu muốn mua đồ chơi xe lửa Transformers, Ngôn Dịch đi mua thật rồi về đưa cho Bạch Hòa, cuối cùng thì bị Kỳ Lãng cầm đi mất.
Kỳ Lãng có tiền nhưng anh thích lừa tên nhóc Ngôn Dịch như vậy, hơn nữa anh cũng biết là Ngôn Dịch cố tình mắc mưu chứ tên nhóc này cái gì mà chẳng biết.
Ngôn Dịch sẽ giả vờ ngây ngô, giả vờ đơn thuần, giả vờ dễ bị mắc mưu, bày ra dáng vẻ em trai ngốc nghếch trước mặt Bạch Hòa để cô đau lòng.
Suy tính sâu xa.
"Cậu cho tớ mượn một trăm tệ là được rồi.", Bạch Hòa cười khẽ rồi nói với Ngôn Dịch: "Tớ dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, mới có một tấm thẻ cấp S mà tớ rất thích."
"Một trăm tệ có đủ không?"
"Vậy là đủ rồi, rút thẻ bài chỉ cần một trăm tệ thôi."
Kỳ Lãng nhíu mày: "Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị gái cậu chơi kiểu trò chơi linh tinh này hả?"
"Game thôi mà."
Trong lòng Ngôn Dịch thầm nghĩ, chơi với nhân vật trong game còn hơn chơi với một số người nào đó.
Kỳ Lãng không thể hiểu được: "Muốn sờ cơ bụng thì không phải tìm bạn trai có cơ bụng là được à, còn phải phí tiền nạp game làm gì? Cậu đưa tiền đó cho tớ đi, ngày nào tớ cũng cho cậu sờ cơ bụng, được chưa?"
Bạch Hòa biết Kỳ Lãng có cơ bụng, lại còn là loại tám múi tiêu chuẩn khiến người ta nghĩ thôi là muốn phạm tội.
Gò má cô thoáng ửng hồng: "Nói là thẻ trong sáng nhưng ngoài việc sờ cơ bụng thì còn có thể làm một vài chuyện khác..."
Ngôn Dịch không muốn để cô và Kỳ Lãng tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Tớ có tiền tiết kiệm, nếu cậu muốn nạp game thì bảo tớ."
Bạch Hòa nghe thế thì thích thú vô cùng, cô biết Ngôn Dịch có rất nhiều tiền. Từ nhỏ đến giờ, mỗi dịp Tết, mọi người trong nhà đều lì xì cho Ngôn Dịch nhiều hơn Bạch Hòa gấp mấy lần.
Vì bố Ngôn Dịch là đại ân nhân của Bạch Hòa nên dù là bên nội nhà họ Bạch hay bên ngoại nhà mẹ Đường Hân thì đều đối xử với Ngôn Dịch rất tốt, chỉ sợ anh tự thấy mình là kẻ ăn nhờ ở đậu thì sẽ tự làm tổn thương mình.
Bố mẹ thường lén Bạch Hòa cho Ngôn Dịch tiền tiêu vặt, còn tưởng Bạch Hòa không biết nhưng nào ngờ Ngôn Dịch không giấu Bạch Hòa chuyện gì cả, có bao nhiêu tiền anh sẽ đưa hết cho cô chị, hỏi xem cô có muốn không.
Bạch Hòa đáp: "Đưa cho cậu thì cậu tự cầm đi."
Ngôn Dịch sợ Bạch Hòa không vui nhưng Bạch Hòa hoàn toàn không nghĩ gì cả, cô rất vô tư, chưa bao giờ thấy bố mẹ mình thiên vị Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch không còn bố mẹ nên dù họ có yêu thương anh đến đâu thì cũng không đủ để bù đắp cho những tổn thương của anh. Thực ra so với bố mẹ thì Bạch Hòa còn thương Ngôn Dịch hơn rất nhiều lần, có gì tốt cô cũng chia sẻ cho Ngôn Dịch.
"Giờ cậu góp được bao nhiêu tiền rồi?", Bạch Hòa tò mò hỏi.
Ngôn Dịch lấy điện thoại ra cho Bạch Hòa xem số dư trong tài khoản ngân hàng, Kỳ Lãng cũng vươn người sang xem thì bị Bạch Hòa vội vàng đẩy ra: "Cậu nhìn gì mà nhìn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì tò mò, sao tớ không được nhìn?"
"Người như cậu mà biết Ngôn Dịch có tiền nói không chừng lúc nào đó sẽ lừa cậu ấy ra ngoài rồi cướp của."
Hồi nhỏ đã xảy ra chuyện này rồi. Kỳ Lãng lừa Ngôn Dịch là chị gái cậu muốn mua đồ chơi xe lửa Transformers, Ngôn Dịch đi mua thật rồi về đưa cho Bạch Hòa, cuối cùng thì bị Kỳ Lãng cầm đi mất.
Kỳ Lãng có tiền nhưng anh thích lừa tên nhóc Ngôn Dịch như vậy, hơn nữa anh cũng biết là Ngôn Dịch cố tình mắc mưu chứ tên nhóc này cái gì mà chẳng biết.
Ngôn Dịch sẽ giả vờ ngây ngô, giả vờ đơn thuần, giả vờ dễ bị mắc mưu, bày ra dáng vẻ em trai ngốc nghếch trước mặt Bạch Hòa để cô đau lòng.
Suy tính sâu xa.
"Cậu cho tớ mượn một trăm tệ là được rồi.", Bạch Hòa cười khẽ rồi nói với Ngôn Dịch: "Tớ dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, mới có một tấm thẻ cấp S mà tớ rất thích."
"Một trăm tệ có đủ không?"
"Vậy là đủ rồi, rút thẻ bài chỉ cần một trăm tệ thôi."
Kỳ Lãng nhíu mày: "Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị gái cậu chơi kiểu trò chơi linh tinh này hả?"
"Game thôi mà."
Trong lòng Ngôn Dịch thầm nghĩ, chơi với nhân vật trong game còn hơn chơi với một số người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro