Chương 4
Nhất Chỉ Huyền Ngữ
2024-07-11 08:13:38
Ta không muốn giẫm vào gót chân của mẹ.
Quá khứ của hắn, ta chỉ nghe được dăm ba câu do hắn tự nói nào biết được thật giả như thế nào. Hắn cũng chưa bao giờ đề cập với ta về chuyện tương lai, càng chưa nói với ta chuyện một đời một kiếp một đôi bao giờ.
Ta không biết quá khứ của hắn, tương lai của hắn lại càng không nắm bắt được.
Điều duy nhất ta xác định chính là ta chỉ là điểm dừng chân ở hiện tại của hắn.
Thay vì đánh cược chuyện một đóa hoa cuối cùng sẽ tàn úa hay vĩnh viễn tươi tốt, chi bằng nhẫn tâm, khi nó nở đẹp nhất, tự tay hái nó xuống.
Kỳ hạn một năm chưa tới, vào tháng thứ chín chúng ta thành hôn, ta được chẩn đoán có hỉ mạch.
7
Ngày đó sau khi ta trở về lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi, chỉ để lại phong thư ly biệt.
Tạm biệt, đã sáu năm rồi.
Lúc trước hắn là Thẩm Tam, bây giờ là Nhiếp chính vương một tay che trời Thẩm Cảnh Hành, hắn không còn hiền lành và cư xử như trước mà trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Hắn không nhanh không chậm đến gần ta, toát ra vẻ uy nghiêm và điềm tĩnh của người ở tầng lớp trên.
Ta không khỏi lùi bước về phía sau.
Lại bị hắn dẫn vào gian phòng trong ép vào tường, trong đôi mắt màu nhạt đột nhiên tối sầm, nhìn thẳng vào đáy mắt của ta.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?”
Mười ngón tay ta bám chặt vết nứt trên tường phía sau lưng, né tránh: "Vương gia nếu không tin dân nữ, cần gì phải hỏi lại?"
Mặt hắn không có biểu cảm gì.
“Nếu bà chủ nói thật, cớ sao chột dạ không dám đáp?”
“Dân nữ cho rằng đây là chuyện riêng của nhà dân nữ, vả lại Vương gia thân là Nhiếp chính vương luôn quan tâm chiến lược trị nước, theo lý thì chỉ nên quan tâm đến chính sự vì nước vì dân, chứ không phải ỷ mạnh h.i.ế.p yếu uy h.i.ế.p một dân chúng bình thường.”
Hắn khẽ cười một tiếng, lông mày nhíu lại, từng câu từng chữ tràn đầy mỉa mai:
"Từ khi nào việc cô hỏi cụ thể tuổi tác của con mình lại trở thành uy h.i.ế.p bách tính, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu?"
Hắn không vòng vo với ta.
Không ngờ hắn lại làm rõ hoài nghi về thân phận Trường An của mình, ta siết c.h.ặ.t t.a.y mới biết được lòng bàn tay đã sớm ướt sũng.
“Không biết Trường An con ta khi nào lại trở thành con của Vương gia?" Ta cố hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Vương gia hẳn là nhận lầm người rồi.”
Ánh mắt Thẩm Cảnh Hành bình tĩnh nhìn mặt ta, tầm mặc hồi lâu.
"Vậy xin bà chủ cho biết, cha đẻ đứa bé là ai?"
Ta sắp bịa chuyện về một nam nhân không tồn tại thì chợt thấy cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng béo tròn từ cửa gian nan chen vào, có đôi mắt đậu xanh, khuôn mặt trắng nõn tròn trịa như bánh bao.
Đó chính là Tiền Đa Đa (cha Tiền) lão gia của tiệm vải bên cạnh.
“Tống Nương, ngươi xem lô hàng kia...”
“Đây chính là cha đứa nhỏ." Ta mặt không đổi sắc chỉ vào Tiền Đa Đa.
“Hả?" đôi mắt to bằng đậu xanh của Tiền lão gia chớp chớp, nhìn Thẩm Cảnh Hành rồi nhìn ta, sửng sốt.
Lại nhìn tư thế hung hãn của Thẩm Cảnh Hành lần nữa, hai đám lửa nhỏ trong mắt hắn lập tức bùng lên ngọn lửa khổng lồ. "Lão đại điên cuồng! Sao ngươi bắt nạt Tống Nương như vậy!"
「……」
Ta không khỏi đổ mồ hôi câu nói lớn mật mà Tiền Đa Đa nói với Nhiếp chính vương.
Vừa định vì cầu xin cho Tiền Đa Đa, chợt nghe Thẩm Cảnh Hành ở bên cạnh nói: "Cha đẻ của đứa nhỏ đây sao?"
“Đúng.”
Vì quyền nuôi dưỡng con, bằng bất cứ giá nào ta cũng liều mạng. Dù không cho phép khi quân, ta cũng khi quân nhiều lần.
“Cha đẻ với đứa bé nàng sinh ra, thật đúng là khác nhau một trời một vực.”
Hắn cho ta một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Ta kiên trì giải thích: "Vương gia, có nhiều đứa trẻ giống mẹ, không nhất định phải giống cha."
“Thật sao?" Thẩm Cảnh Hành cười lành lạnh, hàm ý nói: “Ánh mắt đứa bé rất đặc biệt.”
Ánh mắt của Trường An quả thật rất giống hắn, đều là đôi mắt hoa đào cực kỳ đẹp mắt.
Vốn đẹp đến mức nhìn tảng đá cũng rất thâm tình, nhưng vì đồng tử màu hổ phách nhạt, nên khó phát hiện sự trong trẻo lạnh nhạt.
“Người mẹ đã qua đời của dân nữ cũng có một đôi mắt đẹp nổi tiếng. Nhưng dân nữ lại không được thừa hưởng, không ngờ lại di truyền cho con của dân nữ.”
Ta bịa chuyện. Mẹ ta đã c..hết nhiều năm. Hắn có thể kiểm chứng ở đâu được.
8
Thẩm Cảnh Hành vẫn rất khiến người ta khó hiểu.
Bề ngoài quang phong tế nguyệt (người có tâm địa thẳng thắn), dáng vẻ quân tử không phạm khói lửa nhân gian, ai thấy hắn cũng sẽ khen một tiếng mạch thượng nhân như ngọc.
**(Trích trong câu thơ “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc.” -Người quân tử trên đời không có hai, bước đi trên đường đẹp như ngọc.)**
Trong những năm đó, ta nhiều lần bất cẩn không chịu nghe lời hắn nói, hắn sẽ ngay lập tức dẹp bỏ hành động dễ thương và dịu dàng như một tiểu bạch thỏ trước mặt ta, từng chút một lộ ra những chiếc răng nanh.
Hiện giờ đã hoàn toàn trưởng thành, là Nhiếp chính vương một nước. Tất nhiên càng thêm khó.
Cuộc trò chuyện kết thúc không vui với việc ta giả vờ ngu ngốc và lời chế nhạo nửa nghiêm túc của hắn.
Ta lo lắng không biết hắn sẽ làm gì nếu tức giận như vậy.
Nhưng mà cửa hàng của ta vẫn thuận lợi mở cửa, Tiền Đa Đa ở bên cạnh vẫn tới tìm ta uống trà như trước.
Thậm chí ngày hôm sau, Tiền Đa Đa còn ôm một bó hoa lớn, lau nước mắt nước mũi gào lên với ta, nói với ta rằng hắn nhớ ta đến ruột gan đứt từng khúc.
Ta suýt chút nữa đã phun nước trà ra.
"Ngày nào cũng gặp, ông chủ Tiền có cái gì mà ruột gan đứt từng khúc?"
“Tống Nương à, diễn kịch phải diễn cho hết chứ.”
Hắn cười híp mắt phe phẩy quạt, đôi mắt đậu xanh ranh mãnh, lại sờ sờ đầu Trường An: "Huống chi Trường An còn là con nuôi của ta, ngày thường gọi ta một tiếng Tiền Đa Đa, chuyện của các người chính là chuyện của Tiền mỗ ta.”
Mấy năm nay Tiền Đa Đa quả thật đã giúp ta rất nhiều.
Ta một nữ tử xử lý cửa hàng trong kinh không dễ, lúc đến kinh thành cũng được hắn chiếu cố. Hắn đối với Trường An cũng là vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn đưa Trường An đi dạo phố chơi, ở một mức độ nào đó cũng bù được đắp tiếc nuối từ nhỏ Trường An không có cha bầu bạn.
Trường An lúc nhỏ thậm chí từng cho rằng hắn thật sự là cha của mình, thường đi theo phía sau hắn, làm nũng đòi ôm.
Quá khứ của hắn, ta chỉ nghe được dăm ba câu do hắn tự nói nào biết được thật giả như thế nào. Hắn cũng chưa bao giờ đề cập với ta về chuyện tương lai, càng chưa nói với ta chuyện một đời một kiếp một đôi bao giờ.
Ta không biết quá khứ của hắn, tương lai của hắn lại càng không nắm bắt được.
Điều duy nhất ta xác định chính là ta chỉ là điểm dừng chân ở hiện tại của hắn.
Thay vì đánh cược chuyện một đóa hoa cuối cùng sẽ tàn úa hay vĩnh viễn tươi tốt, chi bằng nhẫn tâm, khi nó nở đẹp nhất, tự tay hái nó xuống.
Kỳ hạn một năm chưa tới, vào tháng thứ chín chúng ta thành hôn, ta được chẩn đoán có hỉ mạch.
7
Ngày đó sau khi ta trở về lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi, chỉ để lại phong thư ly biệt.
Tạm biệt, đã sáu năm rồi.
Lúc trước hắn là Thẩm Tam, bây giờ là Nhiếp chính vương một tay che trời Thẩm Cảnh Hành, hắn không còn hiền lành và cư xử như trước mà trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Hắn không nhanh không chậm đến gần ta, toát ra vẻ uy nghiêm và điềm tĩnh của người ở tầng lớp trên.
Ta không khỏi lùi bước về phía sau.
Lại bị hắn dẫn vào gian phòng trong ép vào tường, trong đôi mắt màu nhạt đột nhiên tối sầm, nhìn thẳng vào đáy mắt của ta.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?”
Mười ngón tay ta bám chặt vết nứt trên tường phía sau lưng, né tránh: "Vương gia nếu không tin dân nữ, cần gì phải hỏi lại?"
Mặt hắn không có biểu cảm gì.
“Nếu bà chủ nói thật, cớ sao chột dạ không dám đáp?”
“Dân nữ cho rằng đây là chuyện riêng của nhà dân nữ, vả lại Vương gia thân là Nhiếp chính vương luôn quan tâm chiến lược trị nước, theo lý thì chỉ nên quan tâm đến chính sự vì nước vì dân, chứ không phải ỷ mạnh h.i.ế.p yếu uy h.i.ế.p một dân chúng bình thường.”
Hắn khẽ cười một tiếng, lông mày nhíu lại, từng câu từng chữ tràn đầy mỉa mai:
"Từ khi nào việc cô hỏi cụ thể tuổi tác của con mình lại trở thành uy h.i.ế.p bách tính, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu?"
Hắn không vòng vo với ta.
Không ngờ hắn lại làm rõ hoài nghi về thân phận Trường An của mình, ta siết c.h.ặ.t t.a.y mới biết được lòng bàn tay đã sớm ướt sũng.
“Không biết Trường An con ta khi nào lại trở thành con của Vương gia?" Ta cố hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Vương gia hẳn là nhận lầm người rồi.”
Ánh mắt Thẩm Cảnh Hành bình tĩnh nhìn mặt ta, tầm mặc hồi lâu.
"Vậy xin bà chủ cho biết, cha đẻ đứa bé là ai?"
Ta sắp bịa chuyện về một nam nhân không tồn tại thì chợt thấy cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng béo tròn từ cửa gian nan chen vào, có đôi mắt đậu xanh, khuôn mặt trắng nõn tròn trịa như bánh bao.
Đó chính là Tiền Đa Đa (cha Tiền) lão gia của tiệm vải bên cạnh.
“Tống Nương, ngươi xem lô hàng kia...”
“Đây chính là cha đứa nhỏ." Ta mặt không đổi sắc chỉ vào Tiền Đa Đa.
“Hả?" đôi mắt to bằng đậu xanh của Tiền lão gia chớp chớp, nhìn Thẩm Cảnh Hành rồi nhìn ta, sửng sốt.
Lại nhìn tư thế hung hãn của Thẩm Cảnh Hành lần nữa, hai đám lửa nhỏ trong mắt hắn lập tức bùng lên ngọn lửa khổng lồ. "Lão đại điên cuồng! Sao ngươi bắt nạt Tống Nương như vậy!"
「……」
Ta không khỏi đổ mồ hôi câu nói lớn mật mà Tiền Đa Đa nói với Nhiếp chính vương.
Vừa định vì cầu xin cho Tiền Đa Đa, chợt nghe Thẩm Cảnh Hành ở bên cạnh nói: "Cha đẻ của đứa nhỏ đây sao?"
“Đúng.”
Vì quyền nuôi dưỡng con, bằng bất cứ giá nào ta cũng liều mạng. Dù không cho phép khi quân, ta cũng khi quân nhiều lần.
“Cha đẻ với đứa bé nàng sinh ra, thật đúng là khác nhau một trời một vực.”
Hắn cho ta một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Ta kiên trì giải thích: "Vương gia, có nhiều đứa trẻ giống mẹ, không nhất định phải giống cha."
“Thật sao?" Thẩm Cảnh Hành cười lành lạnh, hàm ý nói: “Ánh mắt đứa bé rất đặc biệt.”
Ánh mắt của Trường An quả thật rất giống hắn, đều là đôi mắt hoa đào cực kỳ đẹp mắt.
Vốn đẹp đến mức nhìn tảng đá cũng rất thâm tình, nhưng vì đồng tử màu hổ phách nhạt, nên khó phát hiện sự trong trẻo lạnh nhạt.
“Người mẹ đã qua đời của dân nữ cũng có một đôi mắt đẹp nổi tiếng. Nhưng dân nữ lại không được thừa hưởng, không ngờ lại di truyền cho con của dân nữ.”
Ta bịa chuyện. Mẹ ta đã c..hết nhiều năm. Hắn có thể kiểm chứng ở đâu được.
8
Thẩm Cảnh Hành vẫn rất khiến người ta khó hiểu.
Bề ngoài quang phong tế nguyệt (người có tâm địa thẳng thắn), dáng vẻ quân tử không phạm khói lửa nhân gian, ai thấy hắn cũng sẽ khen một tiếng mạch thượng nhân như ngọc.
**(Trích trong câu thơ “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc.” -Người quân tử trên đời không có hai, bước đi trên đường đẹp như ngọc.)**
Trong những năm đó, ta nhiều lần bất cẩn không chịu nghe lời hắn nói, hắn sẽ ngay lập tức dẹp bỏ hành động dễ thương và dịu dàng như một tiểu bạch thỏ trước mặt ta, từng chút một lộ ra những chiếc răng nanh.
Hiện giờ đã hoàn toàn trưởng thành, là Nhiếp chính vương một nước. Tất nhiên càng thêm khó.
Cuộc trò chuyện kết thúc không vui với việc ta giả vờ ngu ngốc và lời chế nhạo nửa nghiêm túc của hắn.
Ta lo lắng không biết hắn sẽ làm gì nếu tức giận như vậy.
Nhưng mà cửa hàng của ta vẫn thuận lợi mở cửa, Tiền Đa Đa ở bên cạnh vẫn tới tìm ta uống trà như trước.
Thậm chí ngày hôm sau, Tiền Đa Đa còn ôm một bó hoa lớn, lau nước mắt nước mũi gào lên với ta, nói với ta rằng hắn nhớ ta đến ruột gan đứt từng khúc.
Ta suýt chút nữa đã phun nước trà ra.
"Ngày nào cũng gặp, ông chủ Tiền có cái gì mà ruột gan đứt từng khúc?"
“Tống Nương à, diễn kịch phải diễn cho hết chứ.”
Hắn cười híp mắt phe phẩy quạt, đôi mắt đậu xanh ranh mãnh, lại sờ sờ đầu Trường An: "Huống chi Trường An còn là con nuôi của ta, ngày thường gọi ta một tiếng Tiền Đa Đa, chuyện của các người chính là chuyện của Tiền mỗ ta.”
Mấy năm nay Tiền Đa Đa quả thật đã giúp ta rất nhiều.
Ta một nữ tử xử lý cửa hàng trong kinh không dễ, lúc đến kinh thành cũng được hắn chiếu cố. Hắn đối với Trường An cũng là vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn đưa Trường An đi dạo phố chơi, ở một mức độ nào đó cũng bù được đắp tiếc nuối từ nhỏ Trường An không có cha bầu bạn.
Trường An lúc nhỏ thậm chí từng cho rằng hắn thật sự là cha của mình, thường đi theo phía sau hắn, làm nũng đòi ôm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro