Chương 8
Nhất Chỉ Huyền Ngữ
2024-07-11 08:13:38
15
Cố phò mã mắng chửi rồi đi, trước khi đi quăng cho ta một thùng thuốc nổ.
“Biết vì sao Thẩm Cảnh Hành không trả Trường An của ngươi lại cho ngươi không?”
Ta rùng mình: "Trường An của ngươi không ở trong tay hắn, ngươi bảo hắn làm sao trả lại cho ngươi?"
Phò mã nhìn chằm chằm ta: "Muốn đoàn tụ với Trường An của ngươi thì ngày ngày đút thứ này cho hắn uống.”
“Thật sự là thủ đoạn uy h.i.ế.p cũ rích. Vì sao ta phải tin ngươi?”
“Muốn Trường An sống sót, ngươi chỉ có thể tin ta.”
Ta cảm thấy buồn cười: "không phải Thái hậu thích Thẩm Cảnh Hành sao, sao lại để cho hắn c..hết chứ?"
Không đến mức c..hết, nhưng thân thể càng ngày càng yếu, sau này chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Thái hậu, nàng ta sẽ độc chiếm.
Ta nhìn viên thuốc đó rất lâu rồi nhận lấy.
Thẩm Cảnh Hành trở về vào giờ Hợi.
Vào đêm thu gió lạnh, lúc hắn mở cửa trường bào trên người bị gió vén lên, áo phủ đầy tuyết, lạnh như cắt.
Ta tự tay bưng bát canh hạt sen cho hắn.
Tầm mắt hắn đảo nhẹ qua bát canh hạt sen kia rồi nhìn mặt ta.
“Tối nay sao lại đổi tính thế?”
Ta đi qua, bóp vai cho hắn: "Là do dân nữ đã nghĩ thông suốt, thay vì đối nghịch với Vương gia chi bằng đối tốt với ngài, nhẹ nhàng thoải mái liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thật tốt.”
Hắn từ chối cho ý kiến.
Ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve mép bát, lông mi dài rủ xuống: "Vậy sao?"
“Ồ, đương nhiên.”
Ta nâng mặt hắn lên, nghênh đón đôi mắt màu nhạt của hắn, chậm rãi hôn lên sống mũi cao thẳng của hắn.
Thấy hắn không có phản ứng, lại dọc theo sống mũi dừng ở đôi môi hơi lạnh của hắn, thăm dò.
Mới đầu hắn mặc ta muốn làm gì thì làm, hôn được vài cái liền vòng eo ta, đảo khách thành chủ. Khi nụ hôn kết thúc, ta ngồi trên đùi hắn ôm lấy cổ hắn cười nói: "Vương gia đưa Trường An tơi đây, ba người chúng ta cùng nhau sống thật tốt mỗi ngày được không?"
Hắn rũ mắt nhìn ta: "Trường An tạm thời không thể trở về.”
Cả người ta cứng đờ: "Vì sao?”
Trong kinh không yên ổn.
"Khi nào mới có thể yên ổn?"
“Sắp rồi.”
Cuối cùng hắn vẫn uống chén canh hạt sen kia.
Ta đút từng muỗng, hắn im lặng uống, sương mù làm dịu khuôn mặt như tranh vẽ của hắn, thần sắc trong mắt khiến ta nhìn không rõ.
Uống được một nửa, hắn đột nhiên giữ chặt cổ tay ta, bế ngang người ta, xuyên qua gian ngoài, từng bước một đi vào trong.
Khi cơ thể chạm vào chiếc giường mềm mại, ta đứng dậy muốn trốn, lại bị hắn ấn trở về.
“Không phải Song Song nói muốn cùng cô sống thật tốt sao?” Khóe môi hắn cong lên một nụ cười: "Sao, mới một lát đã đổi ý rồi?"
Nằm trên chiếc giường êm ái nhất, ngủ với vương gia đẹp nhất ta cũng không thiệt.
Ta đứng dậy thổi tắt ngọn nến bên giường.
"Vương gia quyền cao chức trọng, lại đẹp như vậy, vì sao dân nữ phải đổi ý chứ?"
16
Ngày Trường An bị Thái hậu mang là ngày ta đến cửa hàng giải quyết vấn đề thuế.
Người của Thẩm Cảnh Hành đến, vốn là muốn đưa ta và Trường An đi.
Không ngờ lại bị Thái hậu nhanh chân đến trước, bắt cóc con ta.
Bây giờ lại lấy đứa nhỏ làm con tin, uy h.i.ế.p ta bỏ thuốc Thẩm Cảnh Hành.
Mấy ngày nay, ta thường nấu cơm cho Thẩm Cảnh Hành.
Ngày thường khi hắn phê duyệt tấu chương hay là đọc sách vẽ tranh, ta chỉ ở bên cạnh thêm trà rót nước.
Nhìn hắn cầm tay ta, từ từ uống hết nước trà.
Nửa tháng trôi qua, thân thể của hắn nhìn vẫn vô cùng khỏe mạnh.
Thậm chí khi cắn trên vai ta, cũng có thể cắn đến m..áu chảy đầm đìa.
Aaa, ta nhịn không được hừ ra tiếng.
Quay đầu lại nhìn bả vai thấm m..áu, trở tay tính đẩy hắn xuống giường, lại bị hắn nắm hai tay đè lên đỉnh đầu.
“Thì ra nàng cũng biết đau.” Phía sau truyền đến giọng nói lành lạnh của hắn: "Không biết sáu năm qua, nàng có từng nghĩ tới cô dù chỉ một chút xíu hay không?"
Đã bao giờ nghĩ về hắn chưa?
Ta có chút sững sờ.
Nói không nghĩ là không đúng. Trước đây khi rời khỏi hắn không quá ba ngày ta đã hối hận. Nhưng nghĩ kỹ thì nếu có trở về tìm hắn thì sau này cũng sẽ chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy tạm biệt cũng tốt.
Không đợi ta mở miệng, hắn lại phủ kín môi ta.
Quên đi, vẫn là không trả lời thì tốt hơn.
Ta ôm cổ hắn, giơ tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
“Có nghĩ tới. Ta yêu Trường An như thế là bởi vì nó là con của ngài và ta.”
Người trước mắt yên lặng hồi lâu, đồng tử màu hổ phách ngưng trệ.
Xem ra hắn cũng không dám chắc, khó trách vẫn không cùng Trường An nhỏ m..áu nhận thân.
“Lừa đảo." Hắn đột nhiên cắn vào tai ta. Vòng tay ôm eo ta càng lúc càng chặt, thậm chí siết đến nỗi ta có chút khó chịu.
Ta vùng vẫy.
Hắn khàn giọng uy hiếp: "Động nữa thử xem.”
Nhận ra điều gì đó, ta không dám cử động nữa: "..."
Động nữa sẽ c..hết.
Không quá mấy ngày đã đến ngày giỗ mẹ nuôi Tôn Nương.
Tôn Nương được ta chôn cất ở trên núi Lâm Ẩn, ta nói với Thẩm Cảnh Hành muốn lên núi tế bái.
Cố phò mã mắng chửi rồi đi, trước khi đi quăng cho ta một thùng thuốc nổ.
“Biết vì sao Thẩm Cảnh Hành không trả Trường An của ngươi lại cho ngươi không?”
Ta rùng mình: "Trường An của ngươi không ở trong tay hắn, ngươi bảo hắn làm sao trả lại cho ngươi?"
Phò mã nhìn chằm chằm ta: "Muốn đoàn tụ với Trường An của ngươi thì ngày ngày đút thứ này cho hắn uống.”
“Thật sự là thủ đoạn uy h.i.ế.p cũ rích. Vì sao ta phải tin ngươi?”
“Muốn Trường An sống sót, ngươi chỉ có thể tin ta.”
Ta cảm thấy buồn cười: "không phải Thái hậu thích Thẩm Cảnh Hành sao, sao lại để cho hắn c..hết chứ?"
Không đến mức c..hết, nhưng thân thể càng ngày càng yếu, sau này chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Thái hậu, nàng ta sẽ độc chiếm.
Ta nhìn viên thuốc đó rất lâu rồi nhận lấy.
Thẩm Cảnh Hành trở về vào giờ Hợi.
Vào đêm thu gió lạnh, lúc hắn mở cửa trường bào trên người bị gió vén lên, áo phủ đầy tuyết, lạnh như cắt.
Ta tự tay bưng bát canh hạt sen cho hắn.
Tầm mắt hắn đảo nhẹ qua bát canh hạt sen kia rồi nhìn mặt ta.
“Tối nay sao lại đổi tính thế?”
Ta đi qua, bóp vai cho hắn: "Là do dân nữ đã nghĩ thông suốt, thay vì đối nghịch với Vương gia chi bằng đối tốt với ngài, nhẹ nhàng thoải mái liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thật tốt.”
Hắn từ chối cho ý kiến.
Ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve mép bát, lông mi dài rủ xuống: "Vậy sao?"
“Ồ, đương nhiên.”
Ta nâng mặt hắn lên, nghênh đón đôi mắt màu nhạt của hắn, chậm rãi hôn lên sống mũi cao thẳng của hắn.
Thấy hắn không có phản ứng, lại dọc theo sống mũi dừng ở đôi môi hơi lạnh của hắn, thăm dò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới đầu hắn mặc ta muốn làm gì thì làm, hôn được vài cái liền vòng eo ta, đảo khách thành chủ. Khi nụ hôn kết thúc, ta ngồi trên đùi hắn ôm lấy cổ hắn cười nói: "Vương gia đưa Trường An tơi đây, ba người chúng ta cùng nhau sống thật tốt mỗi ngày được không?"
Hắn rũ mắt nhìn ta: "Trường An tạm thời không thể trở về.”
Cả người ta cứng đờ: "Vì sao?”
Trong kinh không yên ổn.
"Khi nào mới có thể yên ổn?"
“Sắp rồi.”
Cuối cùng hắn vẫn uống chén canh hạt sen kia.
Ta đút từng muỗng, hắn im lặng uống, sương mù làm dịu khuôn mặt như tranh vẽ của hắn, thần sắc trong mắt khiến ta nhìn không rõ.
Uống được một nửa, hắn đột nhiên giữ chặt cổ tay ta, bế ngang người ta, xuyên qua gian ngoài, từng bước một đi vào trong.
Khi cơ thể chạm vào chiếc giường mềm mại, ta đứng dậy muốn trốn, lại bị hắn ấn trở về.
“Không phải Song Song nói muốn cùng cô sống thật tốt sao?” Khóe môi hắn cong lên một nụ cười: "Sao, mới một lát đã đổi ý rồi?"
Nằm trên chiếc giường êm ái nhất, ngủ với vương gia đẹp nhất ta cũng không thiệt.
Ta đứng dậy thổi tắt ngọn nến bên giường.
"Vương gia quyền cao chức trọng, lại đẹp như vậy, vì sao dân nữ phải đổi ý chứ?"
16
Ngày Trường An bị Thái hậu mang là ngày ta đến cửa hàng giải quyết vấn đề thuế.
Người của Thẩm Cảnh Hành đến, vốn là muốn đưa ta và Trường An đi.
Không ngờ lại bị Thái hậu nhanh chân đến trước, bắt cóc con ta.
Bây giờ lại lấy đứa nhỏ làm con tin, uy h.i.ế.p ta bỏ thuốc Thẩm Cảnh Hành.
Mấy ngày nay, ta thường nấu cơm cho Thẩm Cảnh Hành.
Ngày thường khi hắn phê duyệt tấu chương hay là đọc sách vẽ tranh, ta chỉ ở bên cạnh thêm trà rót nước.
Nhìn hắn cầm tay ta, từ từ uống hết nước trà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa tháng trôi qua, thân thể của hắn nhìn vẫn vô cùng khỏe mạnh.
Thậm chí khi cắn trên vai ta, cũng có thể cắn đến m..áu chảy đầm đìa.
Aaa, ta nhịn không được hừ ra tiếng.
Quay đầu lại nhìn bả vai thấm m..áu, trở tay tính đẩy hắn xuống giường, lại bị hắn nắm hai tay đè lên đỉnh đầu.
“Thì ra nàng cũng biết đau.” Phía sau truyền đến giọng nói lành lạnh của hắn: "Không biết sáu năm qua, nàng có từng nghĩ tới cô dù chỉ một chút xíu hay không?"
Đã bao giờ nghĩ về hắn chưa?
Ta có chút sững sờ.
Nói không nghĩ là không đúng. Trước đây khi rời khỏi hắn không quá ba ngày ta đã hối hận. Nhưng nghĩ kỹ thì nếu có trở về tìm hắn thì sau này cũng sẽ chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy tạm biệt cũng tốt.
Không đợi ta mở miệng, hắn lại phủ kín môi ta.
Quên đi, vẫn là không trả lời thì tốt hơn.
Ta ôm cổ hắn, giơ tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
“Có nghĩ tới. Ta yêu Trường An như thế là bởi vì nó là con của ngài và ta.”
Người trước mắt yên lặng hồi lâu, đồng tử màu hổ phách ngưng trệ.
Xem ra hắn cũng không dám chắc, khó trách vẫn không cùng Trường An nhỏ m..áu nhận thân.
“Lừa đảo." Hắn đột nhiên cắn vào tai ta. Vòng tay ôm eo ta càng lúc càng chặt, thậm chí siết đến nỗi ta có chút khó chịu.
Ta vùng vẫy.
Hắn khàn giọng uy hiếp: "Động nữa thử xem.”
Nhận ra điều gì đó, ta không dám cử động nữa: "..."
Động nữa sẽ c..hết.
Không quá mấy ngày đã đến ngày giỗ mẹ nuôi Tôn Nương.
Tôn Nương được ta chôn cất ở trên núi Lâm Ẩn, ta nói với Thẩm Cảnh Hành muốn lên núi tế bái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro