Chương 1
Lạc Rang Cháy Cạnh
2024-07-23 10:08:24
Một buổi sáng mùa thu tháng 9 nắng nhẹ nhàng, gió khẽ khàng mơn trớn trên những tán lá cây. Bất chợt một vài cánh hoa bồ công anh từ đâu bay tới rơi xuống trước mặt Ninh Hạ. Cô lấy làm lạ vì đã sang thu, cánh hoa bồ công anh đáng lẽ đã phải rụng và bay đi hết rồi, tại sao còn sót lại một vài cánh bây giờ mới rụng. Phải chăng chúng cũng có ý chờ đến hôm nay để tiễn cô? Cô lặng lẽ nhìn theo những cánh hoa bồ công anh bay trong gió và cũng thầm ước rằng mình cũng được tự do đi khắp thế gian như chúng.
Hôm nay cô sẽ ngồi máy bay để đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng đó là nơi cô luôn ao ước được đặt chân tới_một ngôi trường đại học ở Trung Quốc. Mặc dù cô sẽ chỉ học một khóa đào tạo tiếng Trung ngắn hạn trong vòng một năm nhưng cô rất háo hức và mong chờ. Đây là niềm ao ước suốt hai năm qua của cô và giờ đây nó đã trở thành hiện thực. Cô vốn sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, bố mẹ cô đã rất vất vả để nuôi cô học đại học nên đi du học là một điều vô cùng xa vời đối với cô. Từ khi biết Trung Quốc có chương trình học bổng một năm học tiếng Trung cho người nước ngoài cô đã nỗ lực học tiếng Trung để xin được học bổng này. Ước mơ đi du học không còn là trong tưởng tượng. Giờ đây nó trở nên chân thực và rõ nét hơn bao giờ hết.
Máy bay còn chừng hai tiếng nữa sẽ cất cánh. Đưa tiễn cô hôm nay có người mẹ yêu dấu của cô, em gái cô và những cánh hoa bồ công anh nhỏ bé. Tạm biệt những người thân yêu, những điều bình dị hàng ngày luôn là điều khó khăn, nhưng để đến với những điều mới mẻ ta cần phải vượt qua điều đó.
Ngồi trên máy bay ngắm nhìn lại quê hương vô cùng xinh đẹp, cô chợt thấy lòng mình nao nao. Nơi đây có ngôi nhà thân yêu, có bố mẹ người thân yêu thương cô. Cô không biết lựa chọn này của cô có đúng hay không nhưng cô biết chắc rằng cô sẽ không từ bỏ nó. Cô muốn mình được tự do khám phá những miền đất mới như những cánh hoa bồ công anh kia. Bồ công anh trước khi tìm được nơi thích hợp để cắm rễ của mình xuống chắc hẳn nó cũng đã phiêu lưu qua rất nhiều nơi, nhìn thấy được nhiều điều. Cô mong rằng trước khi tìm thấy bến đỗ để dừng chân mình cũng có thể được khám phá nhiều nơi như thế.
Hôm nay cô sẽ ngồi máy bay để đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng đó là nơi cô luôn ao ước được đặt chân tới_một ngôi trường đại học ở Trung Quốc. Mặc dù cô sẽ chỉ học một khóa đào tạo tiếng Trung ngắn hạn trong vòng một năm nhưng cô rất háo hức và mong chờ. Đây là niềm ao ước suốt hai năm qua của cô và giờ đây nó đã trở thành hiện thực. Cô vốn sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, bố mẹ cô đã rất vất vả để nuôi cô học đại học nên đi du học là một điều vô cùng xa vời đối với cô. Từ khi biết Trung Quốc có chương trình học bổng một năm học tiếng Trung cho người nước ngoài cô đã nỗ lực học tiếng Trung để xin được học bổng này. Ước mơ đi du học không còn là trong tưởng tượng. Giờ đây nó trở nên chân thực và rõ nét hơn bao giờ hết.
Máy bay còn chừng hai tiếng nữa sẽ cất cánh. Đưa tiễn cô hôm nay có người mẹ yêu dấu của cô, em gái cô và những cánh hoa bồ công anh nhỏ bé. Tạm biệt những người thân yêu, những điều bình dị hàng ngày luôn là điều khó khăn, nhưng để đến với những điều mới mẻ ta cần phải vượt qua điều đó.
Ngồi trên máy bay ngắm nhìn lại quê hương vô cùng xinh đẹp, cô chợt thấy lòng mình nao nao. Nơi đây có ngôi nhà thân yêu, có bố mẹ người thân yêu thương cô. Cô không biết lựa chọn này của cô có đúng hay không nhưng cô biết chắc rằng cô sẽ không từ bỏ nó. Cô muốn mình được tự do khám phá những miền đất mới như những cánh hoa bồ công anh kia. Bồ công anh trước khi tìm được nơi thích hợp để cắm rễ của mình xuống chắc hẳn nó cũng đã phiêu lưu qua rất nhiều nơi, nhìn thấy được nhiều điều. Cô mong rằng trước khi tìm thấy bến đỗ để dừng chân mình cũng có thể được khám phá nhiều nơi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro