Bồ Công Anh Ngàn Cánh

Chương 9

Lạc Rang Cháy Cạnh

2024-07-23 10:08:24

Từ hôm cùng các bạn đi dạo phố về, Ninh Hạ chỉ ở trong trường. Một ngày của cô nếu không nhìn thấy cô trong ký túc xá thì sẽ là ở nhà ăn ăn cơm, vô cùng vô vị. Nhưng hôm nay cô rất háo hức vì ngày mai là thứ hai, cô sẽ bắt đầu ngày đi học đầu tiên tại đây. Không chỉ cô mà các bạn cô đều rất mong chờ đến ngày mai. Cô vừa vui nhưng cũng khá lo lắng vì cô không biết mình có thể nghe hiểu hết được những gì giáo viên giảng không. Mặc dù đã tham gia vài khóa học online do các thầy cô Trung Quốc giảng dạy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên học trực tiếp nên cô lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Mấy hôm trước cô phụ trách học tập đã gửi vào trong nhóm lớp thời khóa biểu. Kỳ này cô học 5 môn, chương trình học cũng khá nhẹ nhàng. Trong tuần cô sẽ học từ thứ 2 đến thứ 6, chủ yếu học vào buổi sáng, chỉ có thứ 2 và thứ 6 sẽ có tiết vào buổi chiều. Tòa nhà học cũng cách ký túc xá của cô không xa lắm, chỉ cần đi bộ khoảng 5 phút là tới. Khi cô đang nghe video thì Mộc Trà nhắn tin vào nhóm Wechat chung:

- Mọi người ơi, ngày mai 9h45 phút chúng mình tập trung ở tầng 1 rồi cùng đi học nhé!

Ninh Hạ: Ok em!

Thanh Lam: Vâng ạ!

An Nhiên: Vâng!

Tường Vy: Vâng chị!

Tường Vy luôn là người trả lời muộn nhất trong nhóm chung. Tính tình của cô ấy cũng khá hướng nội, có vẻ không thích nói chuyện.

Đã 9 tối. Tuy sáng mai 10h sáng mới vào học nhưng Ninh Hạ dự định sẽ đi ngủ sớm để ngày mai có một tinh thần tốt nhất để lên lớp. Vì vậy mà mới 9h30 phút cô đã vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm xem điện thoại rồi. Cô đang xem một đoạn phim ngắn thì Giang Tống Kiệt nhắn tin đến:

- Chào buổi tối! Em đang làm gì thế?

Vì đoạn phim sắp hết rồi nên cô cố xem hết mới trả lời anh ta. Sau khoảng 10 phút cô mới nhắn lại:

- Tôi đang lướt điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.

Rất nhanh anh ta đã trả lời cô:

- Ngày mai em bắt đầu đi học đúng không? Cảm giác thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhớ là mình chưa nói cho anh ta biết ngày mai mình đi học, làm sao anh ta có thể biết được nhỉ? Cô hỏi:

- Làm sao anh biết ngày mai tôi bắt đầu đi học vậy? Tôi rất mong chờ, nhưng cũng có chút lo lắng.

Anh ta lại hỏi:

- Vì sao lại lo lắng thế?

Không biết anh ta cố ý hay vô tình quên trả lời câu hỏi kia của cô nhưng cô cũng không cố gặng hỏi. Cô chỉ nhắn lại:

- Bởi vì tôi sợ mình nghe không hiểu lời của thầy cô.

Anh ta trả lời kèm theo một icon kinh ngạc:

- Tiếng Trung của em rất khá, nhất định là em sẽ nghe hiểu thôi, tin tôi đi!

Ninh Hạ bật cười vì cách nói của anh ta, cậu ta còn chưa tiếp xúc nhiều với cô mà đã dám khẳng định khả năng tiếng Trung của cô. Cô hỏi lại anh ta:

- Tại sao anh lại tự tin về trình độ tiếng Trung của tôi vậy?

Lần này phải mất khá lâu anh ta mới trả lời cô:

- Bởi vì tôi đã nói chuyện với em vài lần rồi, cảm thấy trình độ của em không tệ.

Đã gần 11 giờ, cô cần phải ngủ sớm nên cô nhắn lại với anh ta:

- Tôi phải đi ngủ đây, ngủ ngon nhé! Bye bye!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta cũng nhắn lại một câu rất ngắn gọn:

- Chúc ngủ ngon!

Sau khi đặt đồng hồ báo thức, chỉnh điện thoại về chế độ máy bay, cô đặt lưng xuống giường và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, 7h45 phút chuông báo thức kêu, Ninh Hạ với tay lấy điện thoại để tắt chuông. Cô ngồi dậy vươn vai một lúc rồi xuống giường vào nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt. Hôm nay Linh Anh phải học từ 8h nên cô ấy đang chuẩn bị đi học. Thấy Ninh Hạ thức dậy, cô ấy liền hỏi:

- Hôm nay em học lúc mấy giờ vậy?

Ninh Hạ đáp:

- Em học từ 10h chị ạ. Chị học từ 8h ạ?

Linh Anh vừa đi giày vừa nói:

- Ừ, thôi chị đi trước đây, sắp muộn học rồi.

Ninh Hạ “Vâng” một tiếng trước khi Linh Anh đóng cửa phòng lại. Cô vệ sinh cá nhân xong thì lấy bánh mì và sữa mà hôm qua cô đã mua để ăn sáng. Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại ra điều chỉnh về chế độ rung. Bây giờ mới gần 9 giờ. Cô mở tủ quần áo chọn cho mình một chiếc quần jean suông màu đen cùng với một chiếc áo phông màu trắng ngắn tay. Bộ quần áo làm cô toát lên vẻ năng động, trẻ trung. Đây là cũng là phong cách ăn mặc cô yêu thích, vừa đơn giản lại vừa dễ kết hợp.

Mới 9 rưỡi nhưng Ninh Hạ đã xuống tầng 1 để chờ các bạn. Đúng như cô dự đoán vẫn chưa có ai đến cả. Cô phải chờ một lúc mới thấy Mộc Trà và An Nhiên xuống, sau đó là Tường Vy và Linh Anh đến. Sau khi mọi người đến đủ, các cô gái cùng nhau rảo bước đến lớp.

Chỉ mất khoảng 5 phút bọn họ đã đi đến lớp học. Vẫn chưa có ai đến cả, 5 cô gái là những người đầu tiên bước vào lớp. Khoảng 10 phút sau các bạn học mới lần lượt đến. Lớp học còn có các bạn học đến từ Châu Phi và các nước Tây Á. Đều là mới lần đầu gặp mặt nên không khí có chút gượng gạo. Khoảng 9h55 phút cô giáo bước vào lớp. Cô giáo gây ấn tượng với Ninh Hạ bởi nụ cười rạng rõ, thân thiện của mình. Sau khi cô chuẩn bị xong, cô cười với cả lớp và giới thiệu bản thân:

- (Chào các bạn! Cô là Giáo sư Vương, rất vui được gặp các em. Cô là giáo sư môn Hán ngữ tổng hợp của các em. Văn phòng của cô là 225. Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học có thể tới văn phòng tìm cô nha. Bây giờ các em lần lượt giới thiệu bản thân mình nha)

Sau đó mọi người trong lớp lần lượt lên bục giảng giới thiệu bản thân mình. Tới lượt Ninh Hạ cô khá run, nhưng cô vẫn hoàn thành tốt phần giới thiệu bản thân. Sau khi mọi người giới thiệu xong, cô Vương bắt đầu giảng bài học đầu tiên. Bởi vì cô phát âm rất chuẩn và nói khá chậm nên Ninh Hạ cũng nghe được hầu hết nội dung mà cô Vương giảng. Tâm trạng của cô cũng bớt căng thẳng hơn. Hai tiết học nhanh chóng trôi qua. Tan học 5 cô gái rủ nhau tới nhà ăn để ăn cơm. Các cô vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bồ Công Anh Ngàn Cánh

Số ký tự: 0