Ngoại Truyện: V...
2024-10-09 00:23:12
Bao nhiêu năm qua Kỷ Kình Bắc luôn trách móc ông Kỷ, bảo ông đối xử với mình như ' con ghẻ' khi không cho ôm mẹ, lúc nhỏ không cho ngủ chung với cả hai, thường xuyên bị gửi qua nhà ông bà nội và ngoại thì giờ đây khi được làm ba, anh mới hiểu lý do tại sao.
" Tối nay con còn xông vào phòng ba mẹ đòi ngủ cùng nữa thì con đừng có trách ba. "
" Tại sao chứ?"
" Vì đó là nơi riêng tư của ba mẹ, buổi tối ba mẹ có rất nhiều việc phải làm, con ngủ cùng không thể làm được, hiểu chưa? Đâu phải ba đối xử tệ với con, một tháng cho con ngủ cùng một tuần, vậy còn muốn gì nữa? " •
Giang Vũ Thư lúc này từ ngoài sân đi thẳng vào bếp, do có hỏi người làm, định xem hai ba con ăn tối thế nào khi tối nay cô đã ăn cùng với hai cô bạn thân ở bên ngoài.
Thế nhưng, vừa bước gần đến Vũ Thư phải đứng hình mất mấy giây, khi nghe cuộc trò chuyện ' tình cảm' của hai ba con họ Ký ây.
" Kình Bắc, anh nói sằng bậy gì vậy? Tiểu Niên mới có năm tuổi thôi đó. "
Kỷ Kinh Bắc ngẩng nhìn, oan ức hỏi lại:
"Anh nói cái gì?"
"Thì... anh nói vậy đó!"
"Có nói gì đâu... "
"Mẹ, ôm ôm, hôn hôn~"
Tiểu Niên đặt chiếc muỗng trên tay xuống bát cơm, mừng rỡ dang tay, đôi môi chu chu vô cùng đáng yêu.
Giang Vũ Thư nhìn sang tiểu Niên, lập tức vui cười bỏ túi xách xuống ghế, sau đó ôm chầm lấy ' cục cưng ' hôn vào đôi gò má phúng phính.
"Buổi chiều nay con đi học có vui không? "
"Dạ vui ạ! "
Kỷ Kinh Bắc nghiêm khắc hắng giọng, sắc mặt cực kỳ gay gắt, lên tiếng:
" Anh nóng lắm rồi đó."
Giang Vũ Thư đưa tay che miệng một phía không cho tiểu Niên nhìn thấy, khẩu hình sau đó rõ ràng để Kỷ Kinh Bắc nhận thấy, lí nhí nói:
" Đợi con ngủ em bù sau cho anh mà ~"
" Vậy thì được. "
Cơ mặt Kỷ Kình Bắc giản ra, tiếp tục nâng lên bát cơm dùng bữa tối, ánh mắt mong chờ đến khuya vô cùng do hai hôm nay vừa vào việc đã bị nhóc con chạy sang xin ngủ cùng.
Từ sau khi tiệc thôi nôi tròn một tuổi của tiểu Niên, Kỷ Kinh Bắc bị ông Kỷ ' đuổi ' ra sống riêng. Không phải không thương con thương cháu, nhưng ông muốn anh tự lập, để có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình.
Vẫn cứ như mọi hôm nếu có tiểu Niên ở nhà, buổi tối cả ba sẽ chung một phòng để trò chuyện những việc xảy ra trong hôm nay và chơi đùa. Lúc này, Kỷ Kình Bắc và tiểu Niên lắp ráp một món đồ chơi vừa mua khi nãy, nhưng anh chỉ quan sát và chỉ dạy, còn Giang Vũ Thư thì bận rộn với việc chăm sóc bản thân. Tuy không hòa nhập cuộc vui với hai ba con, nhưng vẫn chung không gian trong phòng.
"Con sai rồi nhé, ráp như thế không đúng! "
" Con sai 8 dau a?"
"Ở đây, từ đây, mau tháo ra lắp ráp lại đi. "
Cuộc đối thoại của hai ba con thu hút sự chú ý của Giang Vũ Thư, vốn dĩ cô đang bất mãn nhưng thật hết cách.
" Hôm nào ba con đón là y rằng có thêm vài món đồ chơi mới, con chơi có hết đâu chứ. "
Nghe thế, Kỷ Kình Bắc lập tức lên tiếng:
" Có sao đâu em, đâu có bao nhiêu tiền."
"Anh như thế là chiều hư con đấy."
"Chỉ cần con ngoan ngoãn học giỏi, chiều một chút không thành vấn đề, anh biết điểm dừng mà. "
Cứ tưởng Giang Vũ Thư sẽ chiều con, nhưng thực sự cô đóng vai ác trong nhà, tuy Kỷ Kình Bắc và tiểu Niên thường xuyên gây gổ tranh chấp với nhau nhưng ngoài việc ' bám mẹ' và 'ngủ cùng' thì dường như đều chiều theo ý muốn của cậu bé, thú thật anh chỉ đang dùng cách ông Kỷ dạy anh khi trước.
Sau đó, cả ba lên giường cùng nhau tâm sự chuyện tiểu Niên đi học hôm nay, nhưng chẳng có điều gì mới mẻ nên chủ đề đó nhanh chóng kết thúc.
" Mẹ ơi, ba và con, mẹ thương ai nhiều hơn? "
Sau câu hỏi khó của tiểu Niên là tiếng hắng giọng của Kỷ Kình Bắc vang lên, đột nhiên rướn người dựa vào thành giường, nhíu mày nhìn xuống Giang Vũ Thư đang nằm cách giữa tiểu Niên, tập trung chờ đợi lắng nghe câu trả lời.
"Ba và con, ông bà ngoại, ông bà nội, dì Ánh đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ thương tất cả! "
" Nhưng ai nhiều hơn ạ? "
" Như nhau, rất đồng đều và con cũng như thế nhé! "
"Dạ vâng!"
Chỉ là sắc mặt ai kia trông rất khó coi, đưa ánh mắt lạnh nhạt sang hướng khác khi đang vừa bất mãn vừa tổn thương, vốn dĩ trông chờ cô sẽ bảo ' thương ba nhiều nhất', nhưng mà đâu có ngờ...
Bởi vậy, ngày trước mới ' đá' anh đó.
Bỗng dưng, sắc mặt Giang Vũ Thư chợt nhiên thay đổi, đưa tay bụm miệng khi cơn buồn nôn bất ngờ ập đến, dạ dày cuộn trào vô cùng khó chịu, đến khi không còn nhịn nổi lập tức ngồi dậy vội vàng đi vào phòng tắm.
" Mẹ, mẹ,..."
Khi Giang Vũ Thư vừa tung chăn thì Kỷ Kinh Bắc đã quay sang, nhìn thấy bước chân gấp gáp của cô lẫn hành động đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng, luýnh quýnh xuống giường chạy theo.
" Thư, em sao vậy?"
Oe...ọe...
Kỷ Kình Bắc ngồi xuống vuốt vuốt tấm lưng của Vũ Thư khi cô liên tục nôn khan, sắc mặt ngập tràn sợ hãi. Chỉ là đột nhiên đôi mắt cô có phần căng ra to tròn, dao động suy tính, sau đó vội vàng đứng dậy bước tới bồn rửa mặt súc miệng.
"Bắc, tháng này của em chưa đến, có khi nào mang thai không? Hai hôm nay em cũng thường bị choáng lắm! "
Kỷ Kình Bắc sửng sốt, ngây người ngờ nghệch, sau đó lắp bắp cất lời:
" Sao? Chúng...chúng ta kỹ lắm mà ~ "
" Để em thử que xem."
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ bị bệnh hả? "
Lúc này tiểu Niên cũng chạy vào phòng tắm, do cánh cửa không đóng. Thế là cả hai nhìn nhau rồi nhìn xuống tiểu
Niên, tuy hai vợ chồng chỉ dự tính sinh một để tập trung chăm sóc và quan trọng Kỷ Kình Bắc không muốn chứng kiến Vũ Thư lần nữa đau đớn, nhưng nếu ông trời đã ban cho thêm một thiên thần nhỏ thì cả hai sẽ rất vui mừng đón nhận.
" Mẹ không sao, con và ba ra ngoài một chút nhé, mẹ có tí việc. "
Sau đó, Kỷ Kinh Bắc bế tiểu Niên ra ngoài cho Giang Vũ Thư thử que, chỉ là nét mặt của anh hiện tại trông vô cùng căng thẳng, cảm xúc hiện tại vẫn y như lần chờ đợi kết quả lúc cô mang thai tiểu Niên.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm được Giang Vũ Thư chầm chậm mở ra, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất bình thường khiến Kỷ Kình Bắc không thể đoán được kết quả, nóng lòng cất tiếng:
" Sao em? Mấy vạch? "
Cuối cùng, Giang Vũ Thư không thể nín nhịn sự vui vẻ và hạnh phúc, vừa nâng cây que thử thai ngang với tầm mắt của Kỷ Kình Bắc vừa nói:
"Xin lỗi nhé! Trong lòng của em, anh xếp vị trí thứ hai, anh không có cửa tranh giành với hai bảo bối của em! "
***************
• Đôi lời của tác giả...
Kết thúc tác phẩm " Bỏ Lỡ Tình Yêu" rồi nha các bạn độc giả thân yêu, chân thành cảm ơn vì đã đồng hành, theo dõi, ủng hộ Kỳ nhé!
Lời nói cuối cùng vẫn như những lần trước, Kỳ xin chúc tất cả các độc giả và gia đình dồi dào sức khỏe, vui vẻ, thành công trong công việc lẫn học tập, và nhiều điều may mắn
Trân trọng cảm ơn!
" Tối nay con còn xông vào phòng ba mẹ đòi ngủ cùng nữa thì con đừng có trách ba. "
" Tại sao chứ?"
" Vì đó là nơi riêng tư của ba mẹ, buổi tối ba mẹ có rất nhiều việc phải làm, con ngủ cùng không thể làm được, hiểu chưa? Đâu phải ba đối xử tệ với con, một tháng cho con ngủ cùng một tuần, vậy còn muốn gì nữa? " •
Giang Vũ Thư lúc này từ ngoài sân đi thẳng vào bếp, do có hỏi người làm, định xem hai ba con ăn tối thế nào khi tối nay cô đã ăn cùng với hai cô bạn thân ở bên ngoài.
Thế nhưng, vừa bước gần đến Vũ Thư phải đứng hình mất mấy giây, khi nghe cuộc trò chuyện ' tình cảm' của hai ba con họ Ký ây.
" Kình Bắc, anh nói sằng bậy gì vậy? Tiểu Niên mới có năm tuổi thôi đó. "
Kỷ Kinh Bắc ngẩng nhìn, oan ức hỏi lại:
"Anh nói cái gì?"
"Thì... anh nói vậy đó!"
"Có nói gì đâu... "
"Mẹ, ôm ôm, hôn hôn~"
Tiểu Niên đặt chiếc muỗng trên tay xuống bát cơm, mừng rỡ dang tay, đôi môi chu chu vô cùng đáng yêu.
Giang Vũ Thư nhìn sang tiểu Niên, lập tức vui cười bỏ túi xách xuống ghế, sau đó ôm chầm lấy ' cục cưng ' hôn vào đôi gò má phúng phính.
"Buổi chiều nay con đi học có vui không? "
"Dạ vui ạ! "
Kỷ Kinh Bắc nghiêm khắc hắng giọng, sắc mặt cực kỳ gay gắt, lên tiếng:
" Anh nóng lắm rồi đó."
Giang Vũ Thư đưa tay che miệng một phía không cho tiểu Niên nhìn thấy, khẩu hình sau đó rõ ràng để Kỷ Kinh Bắc nhận thấy, lí nhí nói:
" Đợi con ngủ em bù sau cho anh mà ~"
" Vậy thì được. "
Cơ mặt Kỷ Kình Bắc giản ra, tiếp tục nâng lên bát cơm dùng bữa tối, ánh mắt mong chờ đến khuya vô cùng do hai hôm nay vừa vào việc đã bị nhóc con chạy sang xin ngủ cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau khi tiệc thôi nôi tròn một tuổi của tiểu Niên, Kỷ Kinh Bắc bị ông Kỷ ' đuổi ' ra sống riêng. Không phải không thương con thương cháu, nhưng ông muốn anh tự lập, để có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình.
Vẫn cứ như mọi hôm nếu có tiểu Niên ở nhà, buổi tối cả ba sẽ chung một phòng để trò chuyện những việc xảy ra trong hôm nay và chơi đùa. Lúc này, Kỷ Kình Bắc và tiểu Niên lắp ráp một món đồ chơi vừa mua khi nãy, nhưng anh chỉ quan sát và chỉ dạy, còn Giang Vũ Thư thì bận rộn với việc chăm sóc bản thân. Tuy không hòa nhập cuộc vui với hai ba con, nhưng vẫn chung không gian trong phòng.
"Con sai rồi nhé, ráp như thế không đúng! "
" Con sai 8 dau a?"
"Ở đây, từ đây, mau tháo ra lắp ráp lại đi. "
Cuộc đối thoại của hai ba con thu hút sự chú ý của Giang Vũ Thư, vốn dĩ cô đang bất mãn nhưng thật hết cách.
" Hôm nào ba con đón là y rằng có thêm vài món đồ chơi mới, con chơi có hết đâu chứ. "
Nghe thế, Kỷ Kình Bắc lập tức lên tiếng:
" Có sao đâu em, đâu có bao nhiêu tiền."
"Anh như thế là chiều hư con đấy."
"Chỉ cần con ngoan ngoãn học giỏi, chiều một chút không thành vấn đề, anh biết điểm dừng mà. "
Cứ tưởng Giang Vũ Thư sẽ chiều con, nhưng thực sự cô đóng vai ác trong nhà, tuy Kỷ Kình Bắc và tiểu Niên thường xuyên gây gổ tranh chấp với nhau nhưng ngoài việc ' bám mẹ' và 'ngủ cùng' thì dường như đều chiều theo ý muốn của cậu bé, thú thật anh chỉ đang dùng cách ông Kỷ dạy anh khi trước.
Sau đó, cả ba lên giường cùng nhau tâm sự chuyện tiểu Niên đi học hôm nay, nhưng chẳng có điều gì mới mẻ nên chủ đề đó nhanh chóng kết thúc.
" Mẹ ơi, ba và con, mẹ thương ai nhiều hơn? "
Sau câu hỏi khó của tiểu Niên là tiếng hắng giọng của Kỷ Kình Bắc vang lên, đột nhiên rướn người dựa vào thành giường, nhíu mày nhìn xuống Giang Vũ Thư đang nằm cách giữa tiểu Niên, tập trung chờ đợi lắng nghe câu trả lời.
"Ba và con, ông bà ngoại, ông bà nội, dì Ánh đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ thương tất cả! "
" Nhưng ai nhiều hơn ạ? "
" Như nhau, rất đồng đều và con cũng như thế nhé! "
"Dạ vâng!"
Chỉ là sắc mặt ai kia trông rất khó coi, đưa ánh mắt lạnh nhạt sang hướng khác khi đang vừa bất mãn vừa tổn thương, vốn dĩ trông chờ cô sẽ bảo ' thương ba nhiều nhất', nhưng mà đâu có ngờ...
Bởi vậy, ngày trước mới ' đá' anh đó.
Bỗng dưng, sắc mặt Giang Vũ Thư chợt nhiên thay đổi, đưa tay bụm miệng khi cơn buồn nôn bất ngờ ập đến, dạ dày cuộn trào vô cùng khó chịu, đến khi không còn nhịn nổi lập tức ngồi dậy vội vàng đi vào phòng tắm.
" Mẹ, mẹ,..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Giang Vũ Thư vừa tung chăn thì Kỷ Kinh Bắc đã quay sang, nhìn thấy bước chân gấp gáp của cô lẫn hành động đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng, luýnh quýnh xuống giường chạy theo.
" Thư, em sao vậy?"
Oe...ọe...
Kỷ Kình Bắc ngồi xuống vuốt vuốt tấm lưng của Vũ Thư khi cô liên tục nôn khan, sắc mặt ngập tràn sợ hãi. Chỉ là đột nhiên đôi mắt cô có phần căng ra to tròn, dao động suy tính, sau đó vội vàng đứng dậy bước tới bồn rửa mặt súc miệng.
"Bắc, tháng này của em chưa đến, có khi nào mang thai không? Hai hôm nay em cũng thường bị choáng lắm! "
Kỷ Kình Bắc sửng sốt, ngây người ngờ nghệch, sau đó lắp bắp cất lời:
" Sao? Chúng...chúng ta kỹ lắm mà ~ "
" Để em thử que xem."
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ bị bệnh hả? "
Lúc này tiểu Niên cũng chạy vào phòng tắm, do cánh cửa không đóng. Thế là cả hai nhìn nhau rồi nhìn xuống tiểu
Niên, tuy hai vợ chồng chỉ dự tính sinh một để tập trung chăm sóc và quan trọng Kỷ Kình Bắc không muốn chứng kiến Vũ Thư lần nữa đau đớn, nhưng nếu ông trời đã ban cho thêm một thiên thần nhỏ thì cả hai sẽ rất vui mừng đón nhận.
" Mẹ không sao, con và ba ra ngoài một chút nhé, mẹ có tí việc. "
Sau đó, Kỷ Kinh Bắc bế tiểu Niên ra ngoài cho Giang Vũ Thư thử que, chỉ là nét mặt của anh hiện tại trông vô cùng căng thẳng, cảm xúc hiện tại vẫn y như lần chờ đợi kết quả lúc cô mang thai tiểu Niên.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm được Giang Vũ Thư chầm chậm mở ra, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất bình thường khiến Kỷ Kình Bắc không thể đoán được kết quả, nóng lòng cất tiếng:
" Sao em? Mấy vạch? "
Cuối cùng, Giang Vũ Thư không thể nín nhịn sự vui vẻ và hạnh phúc, vừa nâng cây que thử thai ngang với tầm mắt của Kỷ Kình Bắc vừa nói:
"Xin lỗi nhé! Trong lòng của em, anh xếp vị trí thứ hai, anh không có cửa tranh giành với hai bảo bối của em! "
***************
• Đôi lời của tác giả...
Kết thúc tác phẩm " Bỏ Lỡ Tình Yêu" rồi nha các bạn độc giả thân yêu, chân thành cảm ơn vì đã đồng hành, theo dõi, ủng hộ Kỳ nhé!
Lời nói cuối cùng vẫn như những lần trước, Kỳ xin chúc tất cả các độc giả và gia đình dồi dào sức khỏe, vui vẻ, thành công trong công việc lẫn học tập, và nhiều điều may mắn
Trân trọng cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro