Tôi Ghét Chị!
2024-10-09 00:23:12
Mười một giờ đêm, Giang Vũ Thư lái xe đến nhà Phương Triều Anh. Lúc này, cánh cổng được cô ấy mở sẵn, sốt ruột nóng lòng lo lắng nên cứ đi qua đi lại chờ đợi, căn bản khi nãy nghe được giọng điệu vô cùng bất bình thường của cô.
Cuối cùng Giang Vũ Thư cũng đến đó, dừng ngay trước vị trí Phương Triều Anh đang đứng. Cánh cửa ghế lái vừa mở, cô vừa bước ra đã lập tức quỵ xuống dưới đường, nức nở nấc nghẹn lên từng cơn đau lòng.
“ Vũ Thư, cậu bị làm sao vậy? ”
Phương Triều Anh vội vàng ngồi xuống đỡ cô để tựa vào lòng, lau chùi nước mắt đẫm trên khuôn mặt ấy, lại hỏi:
“ Xảy ra việc gì? ”
“ Tim tớ đau lắm...đau lắm....hức...Triều Anh! ”
“ Có chuyện gì? Cậu mau nói đi! ”
Cùng lúc có một chiếc xe lái đến và dừng lại trước cả hai, chính là Lạc Yến Dung, khi nãy vừa nghe Triều Anh gọi tới là cô ấy lập tức đến ngay.
“ Việc gì vậy Vũ Thư? Cậu xảy ra việc gì? ”
Sau đó, Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung dìu Giang Vũ Thư vào nhà. Giờ đây cô đã bình tĩnh đôi chút nhưng chẳng chịu thốt ra một lời, cứ lặng lẽ cúi xuống với hai dòng nước mắt tuôn rơi.
“ Đừng khóc nữa Vũ Thư, uống chút trà nóng ha? ”
Phương Triều Anh dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, sau đó cầm tách trà thổi qua bớt nóng rồi đưa lên trước miệng cho Vũ Thư. Thế nhưng, cô chỉ uống một ngụm nhỏ, tiếp tục im lặng trầm mặc một mình.
Kết quả với một người tính nóng như Lạc Yến Dung, cô ấy đã không thể chịu nổi, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa rồi cáu kỉnh lên tiếng:
“ Cậu không chịu nói lời gì, sao tụi tớ biết cậu đang xảy ra việc gì để giúp cậu đây? ”
“ Yến Dung à... ”
Phương Triều Anh nhăn mặt, ý bảo cô ấy hạ xuống cơn nóng. Và rồi, Yến Dung hậm hực khoanh tay ngồi xuống, khó chịu cất tiếng:
“ Cậu ấy làm tớ tức muốn chết luôn vậy đó~ ”
Ở quán bar quen thuộc, Kỷ Kình Bắc cũng chẳng khá hơn Giang Vũ Thư bao nhiêu. Tuy anh không khóc nức nở như cô, nhưng anh lại dùng rượu trút vào người, muốn say đến bất tỉnh để không còn cảm nhận cơn đau tận đáy.
“ Này, cậu đừng uống rượu nữa, muốn uống đến chết hay gì? ”
Lăng Dịch nóng giận giật lại ly rượu Kỷ Kình Bắc vừa cầm lên, cả người anh hiện tại đỏ trạch cùng đôi mắt hiện lên vằn đỏ và mơ màng do đã say, nhưng giờ đây anh vẫn chưa có ý định sẽ đi về.
Gắt gỏng lên tiếng:
“ Đưa đây, trả lại, không thích thì cậu có thể về nhà! ”
“ Không yêu thì thôi, bên ngoài bao nhiêu cô gái đẹp, tốt hơn Giang Vũ Thư gấp trăm, nghìn lần, sao cậu cứ mê muội đến điên đảo vậy? ”
“ Cậu chưa yêu ai thật lòng thì làm sao cậu hiểu được cảm giác của tôi...nhưng mà, tôi đã quyết định buông tay rồi...ực! ”
Dứt câu, rượu lập tức chảy thẳng vào cổ họng của Kỷ Kình Bắc, khiến anh nhăn mặt nhưng lại làm anh hài lòng, tiếp tục cầm lên chai rượu đổ rót vào ly.
...----------------...
Bảy giờ sáng, Giang Vũ Thư từ nhà Phương Triều Anh trở về. Đôi mắt sưng húp, sắc mặt sầu thảm, nhưng đã bình tĩnh có thể kiểm soát được cảm xúc.
“ Chị hai, hôm qua chị bận việc gì vậy? ”
Vừa bước vào cánh cửa, Giang Vũ Ánh đã từ đâu xuất hiện chặn đường của Vũ Thư găn hỏi, do cô đang tập trung suy nghĩ nên có phản ứng bất ngờ, sau đó lúng túng trông thấy khi nhận được một câu hỏi khó.
“ Chị...ờ...chị...là Yến Dung rủ chị và chị Triều Anh sang nhà cậu ấy chơi, tối qua chị cũng có nói với em là ngủ lại với chị Yến Dung mà. ”
Khóe môi Giang Vũ Ánh âm thầm nhếch lên chẳng biết là có ý gì, nhưng lại không để chị gái nhìn ra ngụ ý bên trong, cất tiếng:
“ Ồ...đêm qua chắc chị chiến lắm hả? Sắc mặt trông phờ phạc quá đấy. ”
“ Chị có uống chút rượu vang, nên hiện tại bị đau đầu. ”
“ À... ”
“ Thôi chị lên phòng ngủ một chút. ”
Giang Vũ Thư lướt đi, Giang Vũ Ánh lập tức xoay người nhìn theo bóng dáng ấy, sắc mặt hiện tại đã hoàn toàn thay đổi chẳng còn dễ thương hồn nhiên như ban nãy, đôi mắt nghiêm lại có phần phẫn nộ khốc liệt.
“ Ngủ lại với chị Yến Dung hay là ngủ với anh Kình Bắc? Nực cười thật! Tôi vạn lần chẳng thể nghĩ ra chị lại đâm sau lưng của tôi, tranh giành và cướp mất người đàn ông tôi yêu...Giang Vũ Thư, tôi ghét chị! ”
Thả người nằm xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt Giang Vũ Thư trân trân nhìn trên trần nhà, cơn đau trong tim chưa bao giờ ngưng nghỉ, chỉ có thêm hơn chứ không hề thuyên giảm, nước mắt tiếp tục tràn ra khỏi khóe mi.
“ Kiếp này em chỉ yêu mình anh, Kỷ Kình Bắc! ”
Kỷ Kình Bắc thức dậy với phần đầu đau nhức do đêm qua uống quá nhiều rượu, tuy vậy nhưng anh lại về Kỷ gia thay vì nhà riêng, vốn dĩ không muốn nằm trên chiếc giường cô và anh đã từng...
Sau đó, Kỷ Kình Bắc nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị đi làm mặc dù rất uể oải, do sáng nay anh có cuộc họp quan trọng. Lúc này, anh vừa xoa đầu vừa bước xuống cầu thang, quần áo chỉnh tề nghiêm trang, trùng hợp bà Kỷ từ phòng ăn tiến ra, nhìn thấy lập tức lên tiếng:
“ Kình Bắc! ”
“ Gì vậy mẹ? ”
“ Sao tối qua lại uống nhiều rượu như vậy? Cả người loạng choạng, mẹ đứng từ xa nhưng vẫn ngửi được mùi rượu, thậm chí mẹ hỏi cũng không trả lời. ”
Kỷ Kình Bắc nhướn nhướn lông mày, sau đó mặc vào chiếc áo vest vắt trên tay, hỏi lại:
“ Mẹ có hỏi con nữa sao? ”
“ Say đến mức chẳng biết gì cả, ba con mà biết thì hay rồi đấy, nhưng rốt cuộc xảy ra việc gì? Con và Vũ Thư giận hờn nhau sao? ”
“ Con và Vũ Thư đã chia tay, sau này mẹ đừng nhắc đến cô ấy và bảo dì Hắc không cần tới nhà riêng, con sẽ không về đó nữa. ”
Cuối cùng Giang Vũ Thư cũng đến đó, dừng ngay trước vị trí Phương Triều Anh đang đứng. Cánh cửa ghế lái vừa mở, cô vừa bước ra đã lập tức quỵ xuống dưới đường, nức nở nấc nghẹn lên từng cơn đau lòng.
“ Vũ Thư, cậu bị làm sao vậy? ”
Phương Triều Anh vội vàng ngồi xuống đỡ cô để tựa vào lòng, lau chùi nước mắt đẫm trên khuôn mặt ấy, lại hỏi:
“ Xảy ra việc gì? ”
“ Tim tớ đau lắm...đau lắm....hức...Triều Anh! ”
“ Có chuyện gì? Cậu mau nói đi! ”
Cùng lúc có một chiếc xe lái đến và dừng lại trước cả hai, chính là Lạc Yến Dung, khi nãy vừa nghe Triều Anh gọi tới là cô ấy lập tức đến ngay.
“ Việc gì vậy Vũ Thư? Cậu xảy ra việc gì? ”
Sau đó, Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung dìu Giang Vũ Thư vào nhà. Giờ đây cô đã bình tĩnh đôi chút nhưng chẳng chịu thốt ra một lời, cứ lặng lẽ cúi xuống với hai dòng nước mắt tuôn rơi.
“ Đừng khóc nữa Vũ Thư, uống chút trà nóng ha? ”
Phương Triều Anh dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, sau đó cầm tách trà thổi qua bớt nóng rồi đưa lên trước miệng cho Vũ Thư. Thế nhưng, cô chỉ uống một ngụm nhỏ, tiếp tục im lặng trầm mặc một mình.
Kết quả với một người tính nóng như Lạc Yến Dung, cô ấy đã không thể chịu nổi, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa rồi cáu kỉnh lên tiếng:
“ Cậu không chịu nói lời gì, sao tụi tớ biết cậu đang xảy ra việc gì để giúp cậu đây? ”
“ Yến Dung à... ”
Phương Triều Anh nhăn mặt, ý bảo cô ấy hạ xuống cơn nóng. Và rồi, Yến Dung hậm hực khoanh tay ngồi xuống, khó chịu cất tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cậu ấy làm tớ tức muốn chết luôn vậy đó~ ”
Ở quán bar quen thuộc, Kỷ Kình Bắc cũng chẳng khá hơn Giang Vũ Thư bao nhiêu. Tuy anh không khóc nức nở như cô, nhưng anh lại dùng rượu trút vào người, muốn say đến bất tỉnh để không còn cảm nhận cơn đau tận đáy.
“ Này, cậu đừng uống rượu nữa, muốn uống đến chết hay gì? ”
Lăng Dịch nóng giận giật lại ly rượu Kỷ Kình Bắc vừa cầm lên, cả người anh hiện tại đỏ trạch cùng đôi mắt hiện lên vằn đỏ và mơ màng do đã say, nhưng giờ đây anh vẫn chưa có ý định sẽ đi về.
Gắt gỏng lên tiếng:
“ Đưa đây, trả lại, không thích thì cậu có thể về nhà! ”
“ Không yêu thì thôi, bên ngoài bao nhiêu cô gái đẹp, tốt hơn Giang Vũ Thư gấp trăm, nghìn lần, sao cậu cứ mê muội đến điên đảo vậy? ”
“ Cậu chưa yêu ai thật lòng thì làm sao cậu hiểu được cảm giác của tôi...nhưng mà, tôi đã quyết định buông tay rồi...ực! ”
Dứt câu, rượu lập tức chảy thẳng vào cổ họng của Kỷ Kình Bắc, khiến anh nhăn mặt nhưng lại làm anh hài lòng, tiếp tục cầm lên chai rượu đổ rót vào ly.
...----------------...
Bảy giờ sáng, Giang Vũ Thư từ nhà Phương Triều Anh trở về. Đôi mắt sưng húp, sắc mặt sầu thảm, nhưng đã bình tĩnh có thể kiểm soát được cảm xúc.
“ Chị hai, hôm qua chị bận việc gì vậy? ”
Vừa bước vào cánh cửa, Giang Vũ Ánh đã từ đâu xuất hiện chặn đường của Vũ Thư găn hỏi, do cô đang tập trung suy nghĩ nên có phản ứng bất ngờ, sau đó lúng túng trông thấy khi nhận được một câu hỏi khó.
“ Chị...ờ...chị...là Yến Dung rủ chị và chị Triều Anh sang nhà cậu ấy chơi, tối qua chị cũng có nói với em là ngủ lại với chị Yến Dung mà. ”
Khóe môi Giang Vũ Ánh âm thầm nhếch lên chẳng biết là có ý gì, nhưng lại không để chị gái nhìn ra ngụ ý bên trong, cất tiếng:
“ Ồ...đêm qua chắc chị chiến lắm hả? Sắc mặt trông phờ phạc quá đấy. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Chị có uống chút rượu vang, nên hiện tại bị đau đầu. ”
“ À... ”
“ Thôi chị lên phòng ngủ một chút. ”
Giang Vũ Thư lướt đi, Giang Vũ Ánh lập tức xoay người nhìn theo bóng dáng ấy, sắc mặt hiện tại đã hoàn toàn thay đổi chẳng còn dễ thương hồn nhiên như ban nãy, đôi mắt nghiêm lại có phần phẫn nộ khốc liệt.
“ Ngủ lại với chị Yến Dung hay là ngủ với anh Kình Bắc? Nực cười thật! Tôi vạn lần chẳng thể nghĩ ra chị lại đâm sau lưng của tôi, tranh giành và cướp mất người đàn ông tôi yêu...Giang Vũ Thư, tôi ghét chị! ”
Thả người nằm xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt Giang Vũ Thư trân trân nhìn trên trần nhà, cơn đau trong tim chưa bao giờ ngưng nghỉ, chỉ có thêm hơn chứ không hề thuyên giảm, nước mắt tiếp tục tràn ra khỏi khóe mi.
“ Kiếp này em chỉ yêu mình anh, Kỷ Kình Bắc! ”
Kỷ Kình Bắc thức dậy với phần đầu đau nhức do đêm qua uống quá nhiều rượu, tuy vậy nhưng anh lại về Kỷ gia thay vì nhà riêng, vốn dĩ không muốn nằm trên chiếc giường cô và anh đã từng...
Sau đó, Kỷ Kình Bắc nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị đi làm mặc dù rất uể oải, do sáng nay anh có cuộc họp quan trọng. Lúc này, anh vừa xoa đầu vừa bước xuống cầu thang, quần áo chỉnh tề nghiêm trang, trùng hợp bà Kỷ từ phòng ăn tiến ra, nhìn thấy lập tức lên tiếng:
“ Kình Bắc! ”
“ Gì vậy mẹ? ”
“ Sao tối qua lại uống nhiều rượu như vậy? Cả người loạng choạng, mẹ đứng từ xa nhưng vẫn ngửi được mùi rượu, thậm chí mẹ hỏi cũng không trả lời. ”
Kỷ Kình Bắc nhướn nhướn lông mày, sau đó mặc vào chiếc áo vest vắt trên tay, hỏi lại:
“ Mẹ có hỏi con nữa sao? ”
“ Say đến mức chẳng biết gì cả, ba con mà biết thì hay rồi đấy, nhưng rốt cuộc xảy ra việc gì? Con và Vũ Thư giận hờn nhau sao? ”
“ Con và Vũ Thư đã chia tay, sau này mẹ đừng nhắc đến cô ấy và bảo dì Hắc không cần tới nhà riêng, con sẽ không về đó nữa. ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro