Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Ánh mắt của ngư...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Edit: Miêu - CQH
Tiếp theo đó là một cô gái đến từ Châu Âu.
Vị này hằng năm đều dốc sức cho sự nghiệp từ thiện, những loại chuyện như thế này rất thuần thục rồi, ngữ khí hài hước, thuyết trình khôi hài, nhưng cũng có điểm nhấn mạnh.
….
Rốt cục cũng đến Đới Annie.
Sớm đã lên sân khấu rồi, cô ta cũng muốn được xưng tên để bước lên thuyết trình.
Chú ý đứng cách đó không xa Bùi Vân Khinh, Đới Annie mắt hơi thay đổi, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, vài phần khiêu khích nhìn một cái, lúc này mới lên sân khấu.
Cảm giác được ánh mắt cô ta, Bùi Vân Khinh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt của cô gái này, giống như chính mình nợ cô hai triệu vậy?
Nhớ rõ kiếp trước cô có xem qua tin tức liên quan đến Đới Annie sẽ gả cho con trai lớn nhất của Diệp gia là Diệp Thiên Chí, lúc ấy rất náo nhiệt.
Hai người gặp cũng chưa từng thấu, vị này vì sao giống như hận cô như vậy?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô ta là con dâu tương lai của Diệp gia?
Lúc này, Ôn Tử Khiêm đi lại đây, đến tai của Đường Mặc Trầm nhẹ giọng thì thầm vài câu.
“Bộ trưởng, tôi đã điều tra rõ ràng, là trợ lý Đới Annie làm.”
Xảy ra chuyện nhe vậy. Đường Mặc Trầm đương nhiên muốn điều tra thêm là ai đã động tay chân.
Nghe được cái tên Đới Annie, đôi mắt đen như mực của Đường Mặc Trầm nheo lại.
“Làm sao vậy?” Bùi Vân Khinh nhỏ giọng nói.
Đường Mặc Trầm hất hất cằm,
“Là cô ta.”
“Chẳng lẽ… Là ý tứ của Diệp gia?”
Bùi Vân Khinh có chút không xác định được.
“Diệp Thiên Sinh không có ngốc nghếch như vậy, hẳn là chủ ý của cô ta.”
Đường Mặc Trầm rất hiểu biết về Diệp Thiên Sinh, lão hồ ly kia cho dù nhắm vào anh cũng sẽ âm thầm làm chứ không có trắng trợn như vậy.
trên sân khấu, Đới Annie bắt đầu phần thuyết trình của mình.
Đến cái dạ hội này, vì muốn được xã hội thượng lưu tán thưởng cùng với danh hiệu ngôi sao mà con đường phát triển dễ hơn, nên cô ta đã chuẩn bị kĩ càng.
Bản thảo đã tìm người viết, vì để cho chính mình có được khẩu âm chuyển nghiệp, cô a còn cố ý mời thầy dạy sửa chữa cho chuyên nghiệp hơn, và đã đem bản thảo thuộc nằm lòng.
Lúc nào tạm dừng, lúc nào đê mọi người vỗ tay, làm sao hai mắt đong đầy nước mắt, làm sao than thở khóc lóc… đã học đủ rồi.
Chủ đề của cô ta liên quan đến giáo dục.
Vừa lên liền trình bày.
“Mỗi khi nghĩ đến còn nhiều đưa nhỏ còn chưa đọc sách, tôi cả đêm liền không ngủ được…”
nói đến đây, tay đặt trên lồng ngực tỏ ra thương xót, trong mắt hiện lên lệ ướt.
không hổ công là diễn viên chuyên nghiệp, nước mắt rõ ràng ở trên mi nhưng không làm cho nó rơi xuống, hoa lê đái vũ xinh đẹp động lòng người.
Thuyết trình cuối cùng cũng hết cô ta nhẹ nhàng nháy mắt làm cho hai dòng lệ chảy xuống, đọng lên hai má phúng phính, ánh mắt liền liếc đến chỗ những người đàn ông đứng.
“Mong mọi người có thể ủng hộ tôi, để tôi có thể giúp đỡ những trẻ em đáng thương này!”
Hai mắt lệ quyến rũ, yếu thế cầu yêu thương.
Làm cho những người đàn ông đứng đây làm cho thương tiếc, sinh ra vài phân thương tiếc, muốn đem cô ta che chở trong ngực an ủi, hận không thể hiện tại bỏ hao hồng cho cô ta.
Các cô gái khác nhìn ánh mắt mọi người đàn ông, phần lớn đều lộ vẻ khinh thường.
Diễn thuyết thì diễn thuyết đi, khoe khoang cái gì?
Cảm giác được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, làm cho Đới Annie cảm thấy đắc ý.
Nâng tay lau nước mắt, cô ta nâng tay chào.
“Cảm ơn, cảm ơn… Cảm ơn mọi người!”
Tư thái kia không giống với diễn thiết mà giống như phát biểu trúng giải.
Dưới sân khấu, bộ trưởng kinh tế Diệp Thiên Sinh mới đến cùng với con trai Diệp Thiên Chí.
Nhìn trên là Đới Annie đang đứng thì Diệp Thiên Sinh chủ động vỗ tay vì cô ta.
Đới Annie hướng ông ta cười, đi xuống nghênh đón.
Tiếp theo đó là một cô gái đến từ Châu Âu.
Vị này hằng năm đều dốc sức cho sự nghiệp từ thiện, những loại chuyện như thế này rất thuần thục rồi, ngữ khí hài hước, thuyết trình khôi hài, nhưng cũng có điểm nhấn mạnh.
….
Rốt cục cũng đến Đới Annie.
Sớm đã lên sân khấu rồi, cô ta cũng muốn được xưng tên để bước lên thuyết trình.
Chú ý đứng cách đó không xa Bùi Vân Khinh, Đới Annie mắt hơi thay đổi, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, vài phần khiêu khích nhìn một cái, lúc này mới lên sân khấu.
Cảm giác được ánh mắt cô ta, Bùi Vân Khinh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt của cô gái này, giống như chính mình nợ cô hai triệu vậy?
Nhớ rõ kiếp trước cô có xem qua tin tức liên quan đến Đới Annie sẽ gả cho con trai lớn nhất của Diệp gia là Diệp Thiên Chí, lúc ấy rất náo nhiệt.
Hai người gặp cũng chưa từng thấu, vị này vì sao giống như hận cô như vậy?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô ta là con dâu tương lai của Diệp gia?
Lúc này, Ôn Tử Khiêm đi lại đây, đến tai của Đường Mặc Trầm nhẹ giọng thì thầm vài câu.
“Bộ trưởng, tôi đã điều tra rõ ràng, là trợ lý Đới Annie làm.”
Xảy ra chuyện nhe vậy. Đường Mặc Trầm đương nhiên muốn điều tra thêm là ai đã động tay chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được cái tên Đới Annie, đôi mắt đen như mực của Đường Mặc Trầm nheo lại.
“Làm sao vậy?” Bùi Vân Khinh nhỏ giọng nói.
Đường Mặc Trầm hất hất cằm,
“Là cô ta.”
“Chẳng lẽ… Là ý tứ của Diệp gia?”
Bùi Vân Khinh có chút không xác định được.
“Diệp Thiên Sinh không có ngốc nghếch như vậy, hẳn là chủ ý của cô ta.”
Đường Mặc Trầm rất hiểu biết về Diệp Thiên Sinh, lão hồ ly kia cho dù nhắm vào anh cũng sẽ âm thầm làm chứ không có trắng trợn như vậy.
trên sân khấu, Đới Annie bắt đầu phần thuyết trình của mình.
Đến cái dạ hội này, vì muốn được xã hội thượng lưu tán thưởng cùng với danh hiệu ngôi sao mà con đường phát triển dễ hơn, nên cô ta đã chuẩn bị kĩ càng.
Bản thảo đã tìm người viết, vì để cho chính mình có được khẩu âm chuyển nghiệp, cô a còn cố ý mời thầy dạy sửa chữa cho chuyên nghiệp hơn, và đã đem bản thảo thuộc nằm lòng.
Lúc nào tạm dừng, lúc nào đê mọi người vỗ tay, làm sao hai mắt đong đầy nước mắt, làm sao than thở khóc lóc… đã học đủ rồi.
Chủ đề của cô ta liên quan đến giáo dục.
Vừa lên liền trình bày.
“Mỗi khi nghĩ đến còn nhiều đưa nhỏ còn chưa đọc sách, tôi cả đêm liền không ngủ được…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nói đến đây, tay đặt trên lồng ngực tỏ ra thương xót, trong mắt hiện lên lệ ướt.
không hổ công là diễn viên chuyên nghiệp, nước mắt rõ ràng ở trên mi nhưng không làm cho nó rơi xuống, hoa lê đái vũ xinh đẹp động lòng người.
Thuyết trình cuối cùng cũng hết cô ta nhẹ nhàng nháy mắt làm cho hai dòng lệ chảy xuống, đọng lên hai má phúng phính, ánh mắt liền liếc đến chỗ những người đàn ông đứng.
“Mong mọi người có thể ủng hộ tôi, để tôi có thể giúp đỡ những trẻ em đáng thương này!”
Hai mắt lệ quyến rũ, yếu thế cầu yêu thương.
Làm cho những người đàn ông đứng đây làm cho thương tiếc, sinh ra vài phân thương tiếc, muốn đem cô ta che chở trong ngực an ủi, hận không thể hiện tại bỏ hao hồng cho cô ta.
Các cô gái khác nhìn ánh mắt mọi người đàn ông, phần lớn đều lộ vẻ khinh thường.
Diễn thuyết thì diễn thuyết đi, khoe khoang cái gì?
Cảm giác được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, làm cho Đới Annie cảm thấy đắc ý.
Nâng tay lau nước mắt, cô ta nâng tay chào.
“Cảm ơn, cảm ơn… Cảm ơn mọi người!”
Tư thái kia không giống với diễn thiết mà giống như phát biểu trúng giải.
Dưới sân khấu, bộ trưởng kinh tế Diệp Thiên Sinh mới đến cùng với con trai Diệp Thiên Chí.
Nhìn trên là Đới Annie đang đứng thì Diệp Thiên Sinh chủ động vỗ tay vì cô ta.
Đới Annie hướng ông ta cười, đi xuống nghênh đón.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro