Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Chỉ liếc mắt th...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Hôn tỉnh?
không!
Tuyệt đối không cần!
Bùi Vân Khinh mở mắt ra, nhìn chăm chút vào khuôn mặt tuấn nhã kia, cô vẫn không xác định được.
Câu kia có ý gì, thật là chú nhỏ cao lãnh gặp hoa hoa nở nhà mình sao?
“không mở mắt?”
Trong con ngươi người đàn ông, thoáng lên ánh cười yếu ớt.
“Khụ!” Bùi Vân Khinh làm bộ tằng hắng một cái, buông lông mi không dám nhìn ánh mắt anh “Em không biết chú nhỏ đang nói cái gì, cái gì ‘không mở mắt’?”
Người đàn ông này nheo mắt, chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Tiếp tục giả bộ.”
âm thanh của anh không nghe ra cảm xúc, lại làm cho cô không khống chế được trái tim rung lên.
Chuyện ngày hôm qua, cô không có khả năng tránh qua được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Dù sao đều là chết, chết sớm còn hơn chết muộn.
Bùi Vân Khinh nhấp nhím môi, thấp giọng mở miệng.
“Ngày hôm qua… Cảm ơn chú nhỏ.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
“Cám ơn chú nhỏ… Cứu… Cứu em trở về.”
“Còn có….”
“Giúp… Giúp…. Em…. Giải thuốc.”
“Như thế nào cảm ơn?”
Như thế nào cảm ơn?
Làm ơn, chuyện này rõ ràng là anh chiếm tiện nghi mà?
Bùi Vân Khinh âm thầm cắn răng, ngoài miệng vẫn như cũ là mang theo lòng.
“Em… Em sẽ báo đáp chú nhỏ thật tốt.”
“Báo đáp thế nào?”
“Em… sẽ làm theo chú nhỏ rồi.”
“Còn có.”
“Còn có… đi học thật giỏi, dành lấy thành tích thật tốt làm cho chú nhỏ tăng thể diện.”
“Còn có…”
Còn có….
Còn có cái gì nha?
“Chú nhỏ…. không thể cho một chút gợi ý sao?” cô dè đặt hỏi.
cô nhóc chết tiệt này, ngủ xong đã nghĩ không tiếp thu chuyện hiện tại sao?
Đồng tử Đường Mặc Trầm chặt lại.
“Tự mình suy nghĩ đi!”
cô làm sao mà anh đang nghĩ cái gì?
Bùi Vân Khinh lặng lẽ ngước mắt lên, vốn là muốn trộm nhìn biểu tình, vừa nhấc mắt, vừa chống lại ánh mắt trầm trầm người đàn ông.
Chỉ liếc mắt một cái, lòng của cô liền nhảy loạn lên.
anh khi nào mà cách cô gần như vậy, chóp mũi anh đã đụng đến chóp mũi cô rồi.
Bùi Vân Khinh theo bản năng nắm chặt mắt lại, lặng lẽ dưới gối rụt một cái.
“Cái kia… Chú…Chú nhỏ, anh có thể đi ra ngoài trước một chút hay không, em…Em mặc quần áo trước đã?”
Bây giờ mới muốn mặc quần áo, không phải ngày hôm qua thúc dục anh cởi quần áo hay sao?
Đường Mặc Trầm nghiễn ngẫm nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, chậm rãi nói ra hai chữ.
“không thể!”
Này… Đây không phải là khi dễ người khác hay sao?
không phải là anh hỗ trợ giải thuốc thôi sao, nói đến cùng còn không phải là anh chiếm tiện nghi sao, hiện tại nói giống như là cô nợ anh vậy.
Bùi Vân Khinh thẹn quá thành giận, mạnh mẽ ngước mắt lên, chống lại ánh mắt anh.
“Dù sao em không có tiền, đòi người thì có, chú nhỏ nhìn làm gì!”
Chính là ngủ với anh, dù thế nào cũng vậy!
Nhìn trước mắt là nhóc con này đã nổi giận, đáy mắt Đường Mặc Trầm hiện lên nếp nhăn khi cười.
“anh liền muốn làm người tốt!”
Muốn… Đòi người?
Bùi Vân Khinh mở to hai mắt.
“Chú nhỏ…. anh…. anh có gì…. Ngô…”
Lời còn chưa dứt, đã bị anh ngăn ở miệng.
Đồng tử phóng đại, Bùi Vân Khinh mắt mở to nhìn chăm chú đối phương chỉ gần trong gang tấc, trong nhất thời còn có chút không phản ứng kịp.
Chú nhỏ hôn mình?
anh lại uống say?
không giống a….
không có uống say, sao lại hôn mình, vì… Vì sao?
Cảm giác được cô phân tâm, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng cắn ở trên môi cô.
Môi cũng bị anh chà đạp quá mức, lúc này còn có chút ứ máu hơi sưng, lập tức một trận tê dại chảy khắp.
cô theo bản năng tách môi, anh liền thừa cơ hội tiến nào, không chút khách khí chiếm lĩnh răng và môi lưỡi của cô.
Đến khi cô thở hồng hộc, hai mắt hơi nước mênh mông, Đường Mặc Trầm mới khẽ cong thở gấp đem côbuông ra.
“Từ này về sau, em chỉ thuộc về anh!”
không!
Tuyệt đối không cần!
Bùi Vân Khinh mở mắt ra, nhìn chăm chút vào khuôn mặt tuấn nhã kia, cô vẫn không xác định được.
Câu kia có ý gì, thật là chú nhỏ cao lãnh gặp hoa hoa nở nhà mình sao?
“không mở mắt?”
Trong con ngươi người đàn ông, thoáng lên ánh cười yếu ớt.
“Khụ!” Bùi Vân Khinh làm bộ tằng hắng một cái, buông lông mi không dám nhìn ánh mắt anh “Em không biết chú nhỏ đang nói cái gì, cái gì ‘không mở mắt’?”
Người đàn ông này nheo mắt, chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Tiếp tục giả bộ.”
âm thanh của anh không nghe ra cảm xúc, lại làm cho cô không khống chế được trái tim rung lên.
Chuyện ngày hôm qua, cô không có khả năng tránh qua được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Dù sao đều là chết, chết sớm còn hơn chết muộn.
Bùi Vân Khinh nhấp nhím môi, thấp giọng mở miệng.
“Ngày hôm qua… Cảm ơn chú nhỏ.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
“Cám ơn chú nhỏ… Cứu… Cứu em trở về.”
“Còn có….”
“Giúp… Giúp…. Em…. Giải thuốc.”
“Như thế nào cảm ơn?”
Như thế nào cảm ơn?
Làm ơn, chuyện này rõ ràng là anh chiếm tiện nghi mà?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Vân Khinh âm thầm cắn răng, ngoài miệng vẫn như cũ là mang theo lòng.
“Em… Em sẽ báo đáp chú nhỏ thật tốt.”
“Báo đáp thế nào?”
“Em… sẽ làm theo chú nhỏ rồi.”
“Còn có.”
“Còn có… đi học thật giỏi, dành lấy thành tích thật tốt làm cho chú nhỏ tăng thể diện.”
“Còn có…”
Còn có….
Còn có cái gì nha?
“Chú nhỏ…. không thể cho một chút gợi ý sao?” cô dè đặt hỏi.
cô nhóc chết tiệt này, ngủ xong đã nghĩ không tiếp thu chuyện hiện tại sao?
Đồng tử Đường Mặc Trầm chặt lại.
“Tự mình suy nghĩ đi!”
cô làm sao mà anh đang nghĩ cái gì?
Bùi Vân Khinh lặng lẽ ngước mắt lên, vốn là muốn trộm nhìn biểu tình, vừa nhấc mắt, vừa chống lại ánh mắt trầm trầm người đàn ông.
Chỉ liếc mắt một cái, lòng của cô liền nhảy loạn lên.
anh khi nào mà cách cô gần như vậy, chóp mũi anh đã đụng đến chóp mũi cô rồi.
Bùi Vân Khinh theo bản năng nắm chặt mắt lại, lặng lẽ dưới gối rụt một cái.
“Cái kia… Chú…Chú nhỏ, anh có thể đi ra ngoài trước một chút hay không, em…Em mặc quần áo trước đã?”
Bây giờ mới muốn mặc quần áo, không phải ngày hôm qua thúc dục anh cởi quần áo hay sao?
Đường Mặc Trầm nghiễn ngẫm nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, chậm rãi nói ra hai chữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“không thể!”
Này… Đây không phải là khi dễ người khác hay sao?
không phải là anh hỗ trợ giải thuốc thôi sao, nói đến cùng còn không phải là anh chiếm tiện nghi sao, hiện tại nói giống như là cô nợ anh vậy.
Bùi Vân Khinh thẹn quá thành giận, mạnh mẽ ngước mắt lên, chống lại ánh mắt anh.
“Dù sao em không có tiền, đòi người thì có, chú nhỏ nhìn làm gì!”
Chính là ngủ với anh, dù thế nào cũng vậy!
Nhìn trước mắt là nhóc con này đã nổi giận, đáy mắt Đường Mặc Trầm hiện lên nếp nhăn khi cười.
“anh liền muốn làm người tốt!”
Muốn… Đòi người?
Bùi Vân Khinh mở to hai mắt.
“Chú nhỏ…. anh…. anh có gì…. Ngô…”
Lời còn chưa dứt, đã bị anh ngăn ở miệng.
Đồng tử phóng đại, Bùi Vân Khinh mắt mở to nhìn chăm chú đối phương chỉ gần trong gang tấc, trong nhất thời còn có chút không phản ứng kịp.
Chú nhỏ hôn mình?
anh lại uống say?
không giống a….
không có uống say, sao lại hôn mình, vì… Vì sao?
Cảm giác được cô phân tâm, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng cắn ở trên môi cô.
Môi cũng bị anh chà đạp quá mức, lúc này còn có chút ứ máu hơi sưng, lập tức một trận tê dại chảy khắp.
cô theo bản năng tách môi, anh liền thừa cơ hội tiến nào, không chút khách khí chiếm lĩnh răng và môi lưỡi của cô.
Đến khi cô thở hồng hộc, hai mắt hơi nước mênh mông, Đường Mặc Trầm mới khẽ cong thở gấp đem côbuông ra.
“Từ này về sau, em chỉ thuộc về anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro