Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Coi như hôm nay...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Edit: Miêu - CQH
“cô là người đầu tiên dám cùng tôi nói giao dịch.”
âm thanh của người đàn ông có vài phần tà tứ đàng hoàng, “Hôm nay coi như ngày may mắn của cô, tôi không thể giết cô!”
“cô…” lời còn chưa xong, hắn ta đã dứt khoát đứng dậy từ trên người cô, rồi cầm cái túi cứu thương lên rồi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bùi Vân Khinh đứng dậy xông lại, đuổi đến bên cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ cây dương nhẹ nhàng lay động, có thể thấy được bóng dáng của người đàn ông.
Xoay người đi đến mở đèn lên, theo ánh sáng của đèn liếc mắt đánh giá mình, liếc nhìn quần áo nhính đầy máu liền nhíu mày nâng tay trái lên.
Vũ khí trong tay bên trái là của người đàn ông làm rơi xuống đất, cô thuận tay nhặt lên chắc là vũ khí của hắn ta để trên cổ họng cô.
Vốn tưởng rằng là một con dao… thật lợi hại, không nghĩ tới… Là một con dao phẫu thuật?
hắn ta dùng dao phẫu thuật làm vũ khí?
Hay là hắn ta chỉ là tùy tay lấy từ trong bệnh viện đến đây?
Chú ý đến đồng hồ ở trên tường, trong lòng Bùi Vân Khinh căng thẳng.
Sau đó, chú nhỏ cũng đã về nhà, nếu anh về nhà mà phát hiện cô không ở nhà….
Tay bắt lấy khăn tay, cầm lấy con dao phẫu thuật mà người đàn ông đã dùng qua nhét vào ngăn kéo tầng dưới cùng, cô nhanh chóng đem quần áo xử lý sạch sẽ, cầm quần áo cùng với dụng cụ sử dụng hồi nảy cho vào thùng rác y tế.
Trong bệnh viện quần áo dính máu cũng không lạ, cô cũng không lo lắng người khác nghi ngờ.
Đem văn phòng khóa kỹ, vội vàng chạy tới khoa nhi nhìn thoáng qua, xác định đứa bé kia tất cả ổn định, cô một đường chạy đến bãi đỗ xe đối diện, lái xe về Đường cung.
Chạy lên bậc thang, cô húc vào bác Chu hỏi.
“Chú nhỏ trở về chưa?”
“Thiếu gia chưa về, tiểu thư có việc gì không?”
Chưa trở về là tốt rồi!
Bùi Vân Khinh âm thầm thở nhẹ một hơi, “không có, chỉ là con tùy tiện hỏi thôi.”
“Con ăn cơm chưa?” Bác Chu vội hỏi.
“Bác chỉ cần hâm lại đồ ăn dùm con, con lập tức xuống ăn cơm ngay.”
Bùi Vân Khinh chạy lên lầu luôn, thay bộ đồ mặc ở nhà, lúc này mới bình tĩnh lại.
một lần nữa xuống phòng khách, nữ giúp việc đã đem thức ăn hâm lên xong rồi.
Đúng lúc xe Đường Mặc Trầm cũng chạy đến ngoài cửa.
Bùi Vân Khinh có tật giật mình, chỉ sợ bác Chu lở miệng nên vội vàng để đũa xuống, ra ngoài phòng khác nghênh đón.
“Chú nhỏ đã về rồi, đúng lúc em đã cho bác Chu hâm nóng lên rồi, anh muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Áo khoác tướng quân của Đường Mặc Trầm đưa đến tay của bác Chu.
Nghe vậy, mày cong, một đôi mắt đen như mực dừng trên mặt Bùi Vân Khinh.
“Em mới vừa về nhà?”
“Là em đói bụng.” Bùi Vân Khinh không phủ nhận cũng không phù nhận, “anh cũng biết, huấn luyện vất vả, tiêu tốn năng lượng rất nhiều!”
cô còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng chưa liếc nhìn bác Chu.
Ứng phó với người đàn ông tinh khôn như vậy, phải thật thận trọng.
đang chuẩn bị lặng lẽ nhìn vẻ mặt của anh, cằm đã bị ngón tay nắm lấy.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tới gần, đồng tử không khỏi liền phóng đại lên.
không thể nào, ngay lúc nhiều người như vậy anh hôn mình?
cô còn đang kinh ngạc, ngón tay Đường Mặc Trầm đã nâng lên, ngón tay cẩn thận đỡ lấy sườn gáy của anh.
Cửa sổ phòng làm việc bị người đàn ông kia làm bể, nơi đó tạo thành vết máu.
“Ai làm em bị thương?”
Ánh mắt của vị này quá độc?
“Làm em không chú ý đến?” Bùi Vân Khinh nâng tay sờ trên miệng vết thương, “Đại khái là lúc huấn luyện, không cẩn thận làm bị thương.”
Chính mình có vết thương cũng không biết?
“Ngu ngốc!” Đường Mặc Trầm nói nhỏ một câu, lôi kéo cổ tay cô, bước đi hướng sô pha, “Băng keo cá nhân!”
“cô là người đầu tiên dám cùng tôi nói giao dịch.”
âm thanh của người đàn ông có vài phần tà tứ đàng hoàng, “Hôm nay coi như ngày may mắn của cô, tôi không thể giết cô!”
“cô…” lời còn chưa xong, hắn ta đã dứt khoát đứng dậy từ trên người cô, rồi cầm cái túi cứu thương lên rồi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bùi Vân Khinh đứng dậy xông lại, đuổi đến bên cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ cây dương nhẹ nhàng lay động, có thể thấy được bóng dáng của người đàn ông.
Xoay người đi đến mở đèn lên, theo ánh sáng của đèn liếc mắt đánh giá mình, liếc nhìn quần áo nhính đầy máu liền nhíu mày nâng tay trái lên.
Vũ khí trong tay bên trái là của người đàn ông làm rơi xuống đất, cô thuận tay nhặt lên chắc là vũ khí của hắn ta để trên cổ họng cô.
Vốn tưởng rằng là một con dao… thật lợi hại, không nghĩ tới… Là một con dao phẫu thuật?
hắn ta dùng dao phẫu thuật làm vũ khí?
Hay là hắn ta chỉ là tùy tay lấy từ trong bệnh viện đến đây?
Chú ý đến đồng hồ ở trên tường, trong lòng Bùi Vân Khinh căng thẳng.
Sau đó, chú nhỏ cũng đã về nhà, nếu anh về nhà mà phát hiện cô không ở nhà….
Tay bắt lấy khăn tay, cầm lấy con dao phẫu thuật mà người đàn ông đã dùng qua nhét vào ngăn kéo tầng dưới cùng, cô nhanh chóng đem quần áo xử lý sạch sẽ, cầm quần áo cùng với dụng cụ sử dụng hồi nảy cho vào thùng rác y tế.
Trong bệnh viện quần áo dính máu cũng không lạ, cô cũng không lo lắng người khác nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đem văn phòng khóa kỹ, vội vàng chạy tới khoa nhi nhìn thoáng qua, xác định đứa bé kia tất cả ổn định, cô một đường chạy đến bãi đỗ xe đối diện, lái xe về Đường cung.
Chạy lên bậc thang, cô húc vào bác Chu hỏi.
“Chú nhỏ trở về chưa?”
“Thiếu gia chưa về, tiểu thư có việc gì không?”
Chưa trở về là tốt rồi!
Bùi Vân Khinh âm thầm thở nhẹ một hơi, “không có, chỉ là con tùy tiện hỏi thôi.”
“Con ăn cơm chưa?” Bác Chu vội hỏi.
“Bác chỉ cần hâm lại đồ ăn dùm con, con lập tức xuống ăn cơm ngay.”
Bùi Vân Khinh chạy lên lầu luôn, thay bộ đồ mặc ở nhà, lúc này mới bình tĩnh lại.
một lần nữa xuống phòng khách, nữ giúp việc đã đem thức ăn hâm lên xong rồi.
Đúng lúc xe Đường Mặc Trầm cũng chạy đến ngoài cửa.
Bùi Vân Khinh có tật giật mình, chỉ sợ bác Chu lở miệng nên vội vàng để đũa xuống, ra ngoài phòng khác nghênh đón.
“Chú nhỏ đã về rồi, đúng lúc em đã cho bác Chu hâm nóng lên rồi, anh muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Áo khoác tướng quân của Đường Mặc Trầm đưa đến tay của bác Chu.
Nghe vậy, mày cong, một đôi mắt đen như mực dừng trên mặt Bùi Vân Khinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em mới vừa về nhà?”
“Là em đói bụng.” Bùi Vân Khinh không phủ nhận cũng không phù nhận, “anh cũng biết, huấn luyện vất vả, tiêu tốn năng lượng rất nhiều!”
cô còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng chưa liếc nhìn bác Chu.
Ứng phó với người đàn ông tinh khôn như vậy, phải thật thận trọng.
đang chuẩn bị lặng lẽ nhìn vẻ mặt của anh, cằm đã bị ngón tay nắm lấy.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tới gần, đồng tử không khỏi liền phóng đại lên.
không thể nào, ngay lúc nhiều người như vậy anh hôn mình?
cô còn đang kinh ngạc, ngón tay Đường Mặc Trầm đã nâng lên, ngón tay cẩn thận đỡ lấy sườn gáy của anh.
Cửa sổ phòng làm việc bị người đàn ông kia làm bể, nơi đó tạo thành vết máu.
“Ai làm em bị thương?”
Ánh mắt của vị này quá độc?
“Làm em không chú ý đến?” Bùi Vân Khinh nâng tay sờ trên miệng vết thương, “Đại khái là lúc huấn luyện, không cẩn thận làm bị thương.”
Chính mình có vết thương cũng không biết?
“Ngu ngốc!” Đường Mặc Trầm nói nhỏ một câu, lôi kéo cổ tay cô, bước đi hướng sô pha, “Băng keo cá nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro