Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Hiện tại cô đã...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Dùng tay ngăn cản Vương Dương, nữ huấn luyện viên nhíu mày nhìn chăm chú vào Bùi Vân Khinh.
Hứa Gia tuy mạnh nhưng cũng đã bị tiêu hao phần lớn, cho dù có đá trúng thật thì nhiều nhất là đau cổ tay vài ngày, cô ta muốn nhìn kĩ một chút, xem Bùi Vân Khinh rốt cuộc có năng lực như thế nào.
Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, Bùi Vân Khinh biết trốn tránh không nổi, mạnh mẽ gập lưng, đồng thời nâng hai tay lên, dùng tay kẹp lấy đùi phải của Hứa Gia, theo thế đá của đối phương, dùng sức quăng một cái.
Hứa Gia còn chưa rõ sao lại thế này, người đã bay ra ngoài, va vào dây hàng rào, bắn trở ra, cả người ngã đập mạnh xuống nền sàn quyền anh.
Ngã một cái thật đau, đầu gối khuỷu tay đều bị đập trầy xước, đau đến muốn khóc, là một tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô làm sao chịu được đau như vậy?
Hứa Gia thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
“cô nhóc họ Bùi kia, xem tôi thu nhập cô như thế nào!”
Chung Linh đồng tử hơi co lại, khóe môi nhếch lên một chút, không dễ dàng phát hiện nếp nhăn khi cười trên khuôn mặt.
Quả nhiên, là nhân vật có chút bản lĩnh.
Thấy Hứa Gia bò dậy còn muốn hướng tới Bùi Vân Khinh đánh nhau làm khó dễ, cô ta lạnh lùng mở miệng, “đã hết thời gian, tập trung xếp hàng!”
Hứa Gia không dám làm trái lệnh, lúc này bĩu môi, cắn răng chịu đau, mắt liếc lườm xéo Bùi Vân Khinh một cái.
Bùi Vân Khinh cũng tháo bao tay ra, tập trung đứng trong đội ngũ, vừa mới đứng vào vị trí, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Bùi Vân Khinh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Đợi đấy!”
không cần quay đầu lại cũng biết là Tư Đồ Duệ đứng ở phía sau lưng, Bùi Vân Khinh nhún vai khôngthèm để ý đến.
Lúc này, Chung Linh thổi còi, “Tất cả mọi người tập trung, đầu tiên khởi động làm nóng người, sau đó chạy 5000 m cho tôi!”
Năm nghìn mét chạy, sau đấy huấn luyện vật lộn tự do cuối cùng là chạy chướng ngại vật….
Tất cả mọi người mệt muốn chết, ai cũng thở hổn hển, ngay cả khí lực nói chuyện cãi vả cũng không có, lúc ăn cơm thì giống như một đám bị bỏ đói, ăn như lang như hổ.
Ăn cơm trưa xong, những người khác được Vương Dương dẫn đi học kiến thức về súng ống, tự do tập luyện với nhau. Còn Bùi Vân Khinh tất nhiên bị Chung Linh một mình đưa đến phòng tập luyện tăng sức mạnh.
Squat với tạ tay 5kg, nằm đẩy tạ 20kg, nâng tạ 20kg, kéo tạ 10 kg… (các loại động tác như mình tập gym để tăng cơ và sức mạnh)
Chung Linh đứng ở bên cạnh hướng dẫn, vừa cầm lấy cánh tay nàng điều chỉnh động tác, vừa nghiêm khắc trách mắng, nói lời khiêu khích các kiểu.
“Như thế nào, không kiên trì nổi? Lúc nãy đánh người trên võ đài, không phải rất ghê gớm hay sao? không muốn tập luyện thì lần sau đừng tới đây nữa. Tiếp tục, lưng thẳng, squat thêm 5 cái nữa!”
Gặp được một hạt giống tốt, Chung Linh cũng là có tâm bồi dưỡng, đúng yêu cầu của cô ta cũng hơn những người khác.
Lâu không có vận động, thân thể làm sao chịu nổi?
Bùi Vân Khinh toàn dựa vào ý chí, cắn răng kiên trì mới chịu nổi, đến lúc Chung Linh rốt cuộc cũng tha cho cô, thả về nhà. Khi về đến nhà, ngoài trời đã là hoàng hôn.
Lái xe trở lại Đường cung, Đường Trầm Mặc vẫn chưa về, quản gia đã giúp cô chuẩn bị bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng nhất.
Ngồi xuống bàn ăn, bê bát cơm lên, tay cầm đũa của cô có hơi phát run, ăn như hổ đói, ăn hết thức ăn xong, lập tức liền đi lên tầng trên, ngả người nằm trên giường.
Chung Linh có nhắc nhở cô là về nhà cần phải xoa bóp giãn cơ, nhưng bây giờ toàn thân đau nhức, lười không muốn động đậy luôn.
Vốn đang định nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, nằm xuống ngủ lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng cảm giác được có người chạm vào mình, cô giật mình tỉnh giấc, mổ mắt nhìn thấy Đường Trầm Mặc đang cầm lấy cổ chân của mình, giúp mình cởi tất.
Thấy cô mở mắt tỉnh ngủ, anh lấy tay kéo cô dậy đẩy vào phòng tắm.
“đi tắm rửa!”
không phải tối nay sẽ bắt cô bồi thường cho anh chứ?
Bùi Vân Khinh khóc không ra nước mắt, toàn thân cô hiện đang đau muốn chết luôn, anh còn không tha cho cô sao?!
“Chú nhỏ, cháu tập luyện cả một ngày rất mệt mỏi, toàn thân chỗ nào cũng đau, để ngày mai được không?”
Nam nhân đứng ở cuối giường, trong giọng nói không chừa chút thương lượng đường sống nào.
“không được!”
Hứa Gia tuy mạnh nhưng cũng đã bị tiêu hao phần lớn, cho dù có đá trúng thật thì nhiều nhất là đau cổ tay vài ngày, cô ta muốn nhìn kĩ một chút, xem Bùi Vân Khinh rốt cuộc có năng lực như thế nào.
Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, Bùi Vân Khinh biết trốn tránh không nổi, mạnh mẽ gập lưng, đồng thời nâng hai tay lên, dùng tay kẹp lấy đùi phải của Hứa Gia, theo thế đá của đối phương, dùng sức quăng một cái.
Hứa Gia còn chưa rõ sao lại thế này, người đã bay ra ngoài, va vào dây hàng rào, bắn trở ra, cả người ngã đập mạnh xuống nền sàn quyền anh.
Ngã một cái thật đau, đầu gối khuỷu tay đều bị đập trầy xước, đau đến muốn khóc, là một tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô làm sao chịu được đau như vậy?
Hứa Gia thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
“cô nhóc họ Bùi kia, xem tôi thu nhập cô như thế nào!”
Chung Linh đồng tử hơi co lại, khóe môi nhếch lên một chút, không dễ dàng phát hiện nếp nhăn khi cười trên khuôn mặt.
Quả nhiên, là nhân vật có chút bản lĩnh.
Thấy Hứa Gia bò dậy còn muốn hướng tới Bùi Vân Khinh đánh nhau làm khó dễ, cô ta lạnh lùng mở miệng, “đã hết thời gian, tập trung xếp hàng!”
Hứa Gia không dám làm trái lệnh, lúc này bĩu môi, cắn răng chịu đau, mắt liếc lườm xéo Bùi Vân Khinh một cái.
Bùi Vân Khinh cũng tháo bao tay ra, tập trung đứng trong đội ngũ, vừa mới đứng vào vị trí, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bùi Vân Khinh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Đợi đấy!”
không cần quay đầu lại cũng biết là Tư Đồ Duệ đứng ở phía sau lưng, Bùi Vân Khinh nhún vai khôngthèm để ý đến.
Lúc này, Chung Linh thổi còi, “Tất cả mọi người tập trung, đầu tiên khởi động làm nóng người, sau đó chạy 5000 m cho tôi!”
Năm nghìn mét chạy, sau đấy huấn luyện vật lộn tự do cuối cùng là chạy chướng ngại vật….
Tất cả mọi người mệt muốn chết, ai cũng thở hổn hển, ngay cả khí lực nói chuyện cãi vả cũng không có, lúc ăn cơm thì giống như một đám bị bỏ đói, ăn như lang như hổ.
Ăn cơm trưa xong, những người khác được Vương Dương dẫn đi học kiến thức về súng ống, tự do tập luyện với nhau. Còn Bùi Vân Khinh tất nhiên bị Chung Linh một mình đưa đến phòng tập luyện tăng sức mạnh.
Squat với tạ tay 5kg, nằm đẩy tạ 20kg, nâng tạ 20kg, kéo tạ 10 kg… (các loại động tác như mình tập gym để tăng cơ và sức mạnh)
Chung Linh đứng ở bên cạnh hướng dẫn, vừa cầm lấy cánh tay nàng điều chỉnh động tác, vừa nghiêm khắc trách mắng, nói lời khiêu khích các kiểu.
“Như thế nào, không kiên trì nổi? Lúc nãy đánh người trên võ đài, không phải rất ghê gớm hay sao? không muốn tập luyện thì lần sau đừng tới đây nữa. Tiếp tục, lưng thẳng, squat thêm 5 cái nữa!”
Gặp được một hạt giống tốt, Chung Linh cũng là có tâm bồi dưỡng, đúng yêu cầu của cô ta cũng hơn những người khác.
Lâu không có vận động, thân thể làm sao chịu nổi?
Bùi Vân Khinh toàn dựa vào ý chí, cắn răng kiên trì mới chịu nổi, đến lúc Chung Linh rốt cuộc cũng tha cho cô, thả về nhà. Khi về đến nhà, ngoài trời đã là hoàng hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lái xe trở lại Đường cung, Đường Trầm Mặc vẫn chưa về, quản gia đã giúp cô chuẩn bị bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng nhất.
Ngồi xuống bàn ăn, bê bát cơm lên, tay cầm đũa của cô có hơi phát run, ăn như hổ đói, ăn hết thức ăn xong, lập tức liền đi lên tầng trên, ngả người nằm trên giường.
Chung Linh có nhắc nhở cô là về nhà cần phải xoa bóp giãn cơ, nhưng bây giờ toàn thân đau nhức, lười không muốn động đậy luôn.
Vốn đang định nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, nằm xuống ngủ lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng cảm giác được có người chạm vào mình, cô giật mình tỉnh giấc, mổ mắt nhìn thấy Đường Trầm Mặc đang cầm lấy cổ chân của mình, giúp mình cởi tất.
Thấy cô mở mắt tỉnh ngủ, anh lấy tay kéo cô dậy đẩy vào phòng tắm.
“đi tắm rửa!”
không phải tối nay sẽ bắt cô bồi thường cho anh chứ?
Bùi Vân Khinh khóc không ra nước mắt, toàn thân cô hiện đang đau muốn chết luôn, anh còn không tha cho cô sao?!
“Chú nhỏ, cháu tập luyện cả một ngày rất mệt mỏi, toàn thân chỗ nào cũng đau, để ngày mai được không?”
Nam nhân đứng ở cuối giường, trong giọng nói không chừa chút thương lượng đường sống nào.
“không được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro