Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Loại trừ giải p...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Bùi Vân Khinh dừng bước, quay đầu mỉm cười nói với ông, “Cứ trực tiếp để trong phòng giữ quần áo của chú nhỏ là được rồi.”
Dù sao phòng quần áo của anh lớn như vậy, phần lớn là để trống.
Người chưa vào được, vậy để quần áo vào trước đi cũng được.
Quản gia Chu nhìn cô bước đi nhanh ra ngoài, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài.
Phòng ngủ thiếu gia nhà mình, liền ngay cả ông cũng không dám tùy tiện đi vào, quần áo của cô có thể để trong đấy được không đây?
không dám tự quyết định, ông liền gọi điện hỏi Đường Mặc Trầm.
Ôn Tử Khiêm nghe xong câu hỏi của ông xong, vội vàng đi vào phòng Đường Mặc Trầm hỏi ý kiến.
“Bộ trưởng, quản gia Chu gọi điện tới hỏi, tiểu thư muốn đem quần áo của cô ấy để vào trong phòng ngài, bác Chu nhờ tôi hỏi xem ý của ngài như thế nào?”
Đường Mặc Trầm đang xem văn kiện, không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một chữ “Được!”
Được?!
Nhớ rõ thời gian lúc còn đang ở trong bộ đội, đã từng có vị tướng quân tiện tay đem mũ lính ném lên giường của anh, Đường Mặc Trầm ngay cả giường cũng ném ra khỏi lều trại.
Từ đó về sau, những đồ vật mà người khác đã đụng chạm qua ngài ấy cũng không dám chạm vào, vậy mà lại cho phép Bùi Vân Khinh đem quần áo để vào trong phòng ngài ấy?
Ôn Tử Khiêm giật cả mình, chỉ sợ là mình còn chưa nói rõ.
“Ngài thật sự cho phép tiểu thư, đem quần áo của cô ấy để vào trong phòng để quần áo của ngài sao?”
anh ta lặp lại lần nữa, đồng thời cố ý nhấn mạnh giọng hai chữ “Của cô” cùng “Ngài”
Đường Mặm Trầm ngừng tay ký tên, theo văn kiện ngẩng lên, đôi mắt đen như mực khẽ cong âm thầm.
“Có vần đề gì sao?”
“không có, không có!”
Ôn Tử Khiêm vội vàng rời khỏi văn phòng.
…
Tại bệnh viện số một
Văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa
Phó viện trưởng Vương An xem hồ sơ lý lịch trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào vị trí đối diện chỗ ngồi của hắn, Bùi Vân Khinh mặc áo sơmi quần tây, đeo caravat, lại cúi lần nữa xem lý lịch sơ lược.
“anh chính là Đường Thất?”
“Đúng!”
“Năm nay 30 tuổi?”
Bùi Vân Khinh nâng tay đè dính râu giả vào môi trên, cười “Trông mặt có chút trẻ hơn so với tuổi.”
cô bây giờ cũng chỉ là một sinh viên đại học y, nếu dùng tên thật thân phận thật, chẳng may gặp phải người quen rất dễ bị bại lộ.
Bởi vậy, trước khi đi, cô đã ngụy trang.
Tóc giả, râu giả, áo sơmi, quần tây, caravat, trên mắt đeo một đôi kính cận… Lúc này, Bùi Vân Khinh giả trang thành một nam nhân.
Cái tên “Đường Thất” này chính là tên giả của cô, cô cũng không muốn đem tuổi của mình bịa trở nên già như vậy, nhưng mà bác sĩ bình thường muốn đạt được giấy chứng nhận, ít nhất cũng phải ba mươi tuổi, hành động này của cô cũng là bất đắc dĩ.
Vương An lại nhìn hồ sơ lý lịch.
“Vậy anh am hiểu lĩnh vực nào nhất?”
Bùi Vân Khinh cười, “Lĩnh vực nào tôi cũng đều am hiểu, giải phẫu não, tim ngoại khoa, phẫu thuật mạch máu, nối xương, giải phẫu nội tạng… Như ngài nói thì trừ bỏ giải phẫu nam khoa, thì toàn bộ cũng không có vấn đề gì, ngài có thể tùy tiện an bài tôi đến bất cứ khoa nào!”
Điều này sao có thể?
Mỗi một vị bác sĩ ngoại khoa đều có lĩnh vực chuyên ngành mà người đó am hiểu nhất, ông hành nghề hai mươi năm, cũng vẫn còn có lĩnh vực chưa hiểu hết.
Trong mắt Vương An, đây rõ ràng là đang nói khoác lác!
Vương An đem lý lịch hồ sơ cầm trong tay đặt lên trên bàn, “thật xin lỗi, Đường tiên sinh, tôi không thể thuê người như anh.”
Bùi Vân Khinh đẩy đẩy kính mắt, “Vương viện trưởng, tôi là người được Tiền Học Dân đề cử giới thiệu đến đây”
“Tôi mặc kệ anh là ai đề cử giới thiệu đến, tôi không muốn người như vậy chữa bệnh cho bệnh nhân của tôi”. Nghe cô nhắc đến Tiền Học Dân, Vương An khẩu khí càng phát ra sự kích động, “Bệnh viện là nơi như thế nào, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến mạng người, đừng tưởng rằng anh có quan hệ nhân mạch tốt có thể muốn làm gì thì làm, cho dù cái chức viện trưởng này tôi không cần nữa, cũng sẽ không nhận người như anh vào làm!”
Dù sao phòng quần áo của anh lớn như vậy, phần lớn là để trống.
Người chưa vào được, vậy để quần áo vào trước đi cũng được.
Quản gia Chu nhìn cô bước đi nhanh ra ngoài, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài.
Phòng ngủ thiếu gia nhà mình, liền ngay cả ông cũng không dám tùy tiện đi vào, quần áo của cô có thể để trong đấy được không đây?
không dám tự quyết định, ông liền gọi điện hỏi Đường Mặc Trầm.
Ôn Tử Khiêm nghe xong câu hỏi của ông xong, vội vàng đi vào phòng Đường Mặc Trầm hỏi ý kiến.
“Bộ trưởng, quản gia Chu gọi điện tới hỏi, tiểu thư muốn đem quần áo của cô ấy để vào trong phòng ngài, bác Chu nhờ tôi hỏi xem ý của ngài như thế nào?”
Đường Mặc Trầm đang xem văn kiện, không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một chữ “Được!”
Được?!
Nhớ rõ thời gian lúc còn đang ở trong bộ đội, đã từng có vị tướng quân tiện tay đem mũ lính ném lên giường của anh, Đường Mặc Trầm ngay cả giường cũng ném ra khỏi lều trại.
Từ đó về sau, những đồ vật mà người khác đã đụng chạm qua ngài ấy cũng không dám chạm vào, vậy mà lại cho phép Bùi Vân Khinh đem quần áo để vào trong phòng ngài ấy?
Ôn Tử Khiêm giật cả mình, chỉ sợ là mình còn chưa nói rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngài thật sự cho phép tiểu thư, đem quần áo của cô ấy để vào trong phòng để quần áo của ngài sao?”
anh ta lặp lại lần nữa, đồng thời cố ý nhấn mạnh giọng hai chữ “Của cô” cùng “Ngài”
Đường Mặm Trầm ngừng tay ký tên, theo văn kiện ngẩng lên, đôi mắt đen như mực khẽ cong âm thầm.
“Có vần đề gì sao?”
“không có, không có!”
Ôn Tử Khiêm vội vàng rời khỏi văn phòng.
…
Tại bệnh viện số một
Văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa
Phó viện trưởng Vương An xem hồ sơ lý lịch trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào vị trí đối diện chỗ ngồi của hắn, Bùi Vân Khinh mặc áo sơmi quần tây, đeo caravat, lại cúi lần nữa xem lý lịch sơ lược.
“anh chính là Đường Thất?”
“Đúng!”
“Năm nay 30 tuổi?”
Bùi Vân Khinh nâng tay đè dính râu giả vào môi trên, cười “Trông mặt có chút trẻ hơn so với tuổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
cô bây giờ cũng chỉ là một sinh viên đại học y, nếu dùng tên thật thân phận thật, chẳng may gặp phải người quen rất dễ bị bại lộ.
Bởi vậy, trước khi đi, cô đã ngụy trang.
Tóc giả, râu giả, áo sơmi, quần tây, caravat, trên mắt đeo một đôi kính cận… Lúc này, Bùi Vân Khinh giả trang thành một nam nhân.
Cái tên “Đường Thất” này chính là tên giả của cô, cô cũng không muốn đem tuổi của mình bịa trở nên già như vậy, nhưng mà bác sĩ bình thường muốn đạt được giấy chứng nhận, ít nhất cũng phải ba mươi tuổi, hành động này của cô cũng là bất đắc dĩ.
Vương An lại nhìn hồ sơ lý lịch.
“Vậy anh am hiểu lĩnh vực nào nhất?”
Bùi Vân Khinh cười, “Lĩnh vực nào tôi cũng đều am hiểu, giải phẫu não, tim ngoại khoa, phẫu thuật mạch máu, nối xương, giải phẫu nội tạng… Như ngài nói thì trừ bỏ giải phẫu nam khoa, thì toàn bộ cũng không có vấn đề gì, ngài có thể tùy tiện an bài tôi đến bất cứ khoa nào!”
Điều này sao có thể?
Mỗi một vị bác sĩ ngoại khoa đều có lĩnh vực chuyên ngành mà người đó am hiểu nhất, ông hành nghề hai mươi năm, cũng vẫn còn có lĩnh vực chưa hiểu hết.
Trong mắt Vương An, đây rõ ràng là đang nói khoác lác!
Vương An đem lý lịch hồ sơ cầm trong tay đặt lên trên bàn, “thật xin lỗi, Đường tiên sinh, tôi không thể thuê người như anh.”
Bùi Vân Khinh đẩy đẩy kính mắt, “Vương viện trưởng, tôi là người được Tiền Học Dân đề cử giới thiệu đến đây”
“Tôi mặc kệ anh là ai đề cử giới thiệu đến, tôi không muốn người như vậy chữa bệnh cho bệnh nhân của tôi”. Nghe cô nhắc đến Tiền Học Dân, Vương An khẩu khí càng phát ra sự kích động, “Bệnh viện là nơi như thế nào, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến mạng người, đừng tưởng rằng anh có quan hệ nhân mạch tốt có thể muốn làm gì thì làm, cho dù cái chức viện trưởng này tôi không cần nữa, cũng sẽ không nhận người như anh vào làm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro