Không Thể Thiếu...
Thiếu Niên Như Tuyết
2024-11-11 21:37:08
Thu Thư Hoàn biết câu cuối cùng của Bùi Vân Khinh là cố ý nhắmvào hắn ta.
Trong lòng giống như kích một quyền vào lòng, còn không thể phản bác lại.
Dù sao Bùi Vân Khinh cũng không nói thẳng tên hắn ta ra, chỉ có thể cười cho qua.
“Bác sĩ Đường, cámơn!”
“Cámơn bác sỹ!”
“anh thật sự là thần y, cháu gái tôi thật có phúc mới gặp được thần y!”
…..
Người nhà kích động cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là hướng đến cô để nói lời cảmơn.
“Đây không phải là công lao một mình tôi.”
Bùi Vân Khinh nâng tay trái lên, chỉ hướng Vương An, “Là chủ nhiệmVương cho tôi lời đảmbảo, nên tôi mới có thể phẫu thuật được, còn có nhân viên
trong ekip đều tận tâmtận lực để cứu cho đứa bé.”
Làmphẫu thuật không phải là hành động của cá nhân mà nó là sự phối hợp nhịp nhàng của của đội thamgia vào, Bùi Vân Khinh biết rõ điểmnày.
Lúc này, các y tá đã xử lý xong các bước cuối cùng của phẫu thuật xong, người nhà lập tức chạy lại, một giống như chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh
trăng sáng bình thường che chở cho đứa nhỏ.
Mọi người rời đi, Vương An đi đến giơ bàn tay vịn lên bả vai mảnh khảnh của Bùi Vân Khinh.
“Tiểu Đường, cậu cực khổ rồi!”
anh ta đứng ở ngoài còn nhận được một áp lực rất lớn huống chi là tự mình đứng mổ.
Chỉ cần dựa vào áp lực lớn như vậy và trong tình trạng thiếu trang thiết bị, cô có thể hoàng thành xuất sắc không chỉ thấy năng lực cô mà còn thấy được
chịu đựng áp lực lớn rõ ràng.
Chỉ là điểmnày thôi đã là một người bác sĩ tốt rồi – nhất là bác sĩ ngoại khoa, đó là yếu tố không thể thiếu nữa.
Vốn dĩ anh ta còn lo lắng, khi mình trở thành viện trưởng rời đi khoa ngoại, thì sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng hiện tại mình lo lắng dư thừa rồi.
Cái này mới nhìn qua sẽ thấy bác sĩ Đường còn rất trẻ, nhưng kinh nghiệmthật phong phú.
Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu, “Cámơn sự tín nhiệmcủa anh!”
cô vừa mới vào bệnh viện, Vương An chẳng những không gây áp lực với cô mà còn đứng ra chịu trách nhiệmcho cuộc phiêu lưu này. Vị tiền bối này có
y đức để cho Bùi Vân Khinh khuất phục.
“Tôi già rồi, về sau nơi này là không gian của người tuổi trẻ các người.” Vương An cười hòa ái.
“Hômnay vốn không phải là phiên trực của anh, còn đến đây tăng ca thật sự xin lỗi, thôi về văn phòng nghỉ ngơi một lát rồi về nhà.”
Bùi Vân Khinh vẫn có chút lo lắng, “Nhưng mà đứa bé kia…”
Vương An mỉmcười: “Yên tâmđi để tôi lưu lại chămsóc cho.”
Bùi Vân Khinh cũng lo lắng cho đứa nhỏ sẽ có vấn đề gì, nhưng mà cả đêmkhông trở về nhà lại sợ chú nhỏ nghi ngờ, nhìn Vương An chủ động gánh
vách trách nhiệmnày, cô cũng giải thoát được gánh nặng trong lòng, “Vậy vất vả cho anh rồi, tôi đi thay quần áo trước đây.”
Vương An gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua chỗ đưng ở sau cô là Thu Thư Hoàn, lắc lắc đầu, một chữ cũng không nói, xoay mặt hướng đến thang máy.
Bùi Vân Khinh mới vừa nói, cũng không nói rõ ràng, nhưng mà Vương An là người thông minh, nghe được đoạn đối thoại của hai người đã đoán được.
Trái timđứa bé không đạp nữa, thì Thu Thư Hoàn lại lựa chọn bỏ cuộc, bằng không anh ta không có thể không biết đứa nhỏ đã sống lại.
một bác sĩ đối đãi bệnh nhân mình như vậy thì Vương An không thể tiếp nhận.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Thu Thư Hoàn là tân chủ nhiệmngoại khoa tốt nhất, nhưng qua hômnay, biểu hiện Thu Thư Hoàn làmcho Vương An thất vọng.
Chú ý đến Vương An không để ý mình, Thu Thư Hoàn vừa buồn bực vừa ghen tị.
“Đường Thất, mày đừng tưởng rằng làmnhư vậy mày có thể lên chức chủ nhiệm!”
Nhìn theo hướng Bùi Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, Thu Thư Hoàn đi nhanh hướng Vương An nói: “Vương chủ nhiệm, thân thể của anh không được tốt,
tối nay để tối làmcho!”
Trong lòng giống như kích một quyền vào lòng, còn không thể phản bác lại.
Dù sao Bùi Vân Khinh cũng không nói thẳng tên hắn ta ra, chỉ có thể cười cho qua.
“Bác sĩ Đường, cámơn!”
“Cámơn bác sỹ!”
“anh thật sự là thần y, cháu gái tôi thật có phúc mới gặp được thần y!”
…..
Người nhà kích động cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là hướng đến cô để nói lời cảmơn.
“Đây không phải là công lao một mình tôi.”
Bùi Vân Khinh nâng tay trái lên, chỉ hướng Vương An, “Là chủ nhiệmVương cho tôi lời đảmbảo, nên tôi mới có thể phẫu thuật được, còn có nhân viên
trong ekip đều tận tâmtận lực để cứu cho đứa bé.”
Làmphẫu thuật không phải là hành động của cá nhân mà nó là sự phối hợp nhịp nhàng của của đội thamgia vào, Bùi Vân Khinh biết rõ điểmnày.
Lúc này, các y tá đã xử lý xong các bước cuối cùng của phẫu thuật xong, người nhà lập tức chạy lại, một giống như chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
trăng sáng bình thường che chở cho đứa nhỏ.
Mọi người rời đi, Vương An đi đến giơ bàn tay vịn lên bả vai mảnh khảnh của Bùi Vân Khinh.
“Tiểu Đường, cậu cực khổ rồi!”
anh ta đứng ở ngoài còn nhận được một áp lực rất lớn huống chi là tự mình đứng mổ.
Chỉ cần dựa vào áp lực lớn như vậy và trong tình trạng thiếu trang thiết bị, cô có thể hoàng thành xuất sắc không chỉ thấy năng lực cô mà còn thấy được
chịu đựng áp lực lớn rõ ràng.
Chỉ là điểmnày thôi đã là một người bác sĩ tốt rồi – nhất là bác sĩ ngoại khoa, đó là yếu tố không thể thiếu nữa.
Vốn dĩ anh ta còn lo lắng, khi mình trở thành viện trưởng rời đi khoa ngoại, thì sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng hiện tại mình lo lắng dư thừa rồi.
Cái này mới nhìn qua sẽ thấy bác sĩ Đường còn rất trẻ, nhưng kinh nghiệmthật phong phú.
Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu, “Cámơn sự tín nhiệmcủa anh!”
cô vừa mới vào bệnh viện, Vương An chẳng những không gây áp lực với cô mà còn đứng ra chịu trách nhiệmcho cuộc phiêu lưu này. Vị tiền bối này có
y đức để cho Bùi Vân Khinh khuất phục.
“Tôi già rồi, về sau nơi này là không gian của người tuổi trẻ các người.” Vương An cười hòa ái.
“Hômnay vốn không phải là phiên trực của anh, còn đến đây tăng ca thật sự xin lỗi, thôi về văn phòng nghỉ ngơi một lát rồi về nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Vân Khinh vẫn có chút lo lắng, “Nhưng mà đứa bé kia…”
Vương An mỉmcười: “Yên tâmđi để tôi lưu lại chămsóc cho.”
Bùi Vân Khinh cũng lo lắng cho đứa nhỏ sẽ có vấn đề gì, nhưng mà cả đêmkhông trở về nhà lại sợ chú nhỏ nghi ngờ, nhìn Vương An chủ động gánh
vách trách nhiệmnày, cô cũng giải thoát được gánh nặng trong lòng, “Vậy vất vả cho anh rồi, tôi đi thay quần áo trước đây.”
Vương An gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua chỗ đưng ở sau cô là Thu Thư Hoàn, lắc lắc đầu, một chữ cũng không nói, xoay mặt hướng đến thang máy.
Bùi Vân Khinh mới vừa nói, cũng không nói rõ ràng, nhưng mà Vương An là người thông minh, nghe được đoạn đối thoại của hai người đã đoán được.
Trái timđứa bé không đạp nữa, thì Thu Thư Hoàn lại lựa chọn bỏ cuộc, bằng không anh ta không có thể không biết đứa nhỏ đã sống lại.
một bác sĩ đối đãi bệnh nhân mình như vậy thì Vương An không thể tiếp nhận.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Thu Thư Hoàn là tân chủ nhiệmngoại khoa tốt nhất, nhưng qua hômnay, biểu hiện Thu Thư Hoàn làmcho Vương An thất vọng.
Chú ý đến Vương An không để ý mình, Thu Thư Hoàn vừa buồn bực vừa ghen tị.
“Đường Thất, mày đừng tưởng rằng làmnhư vậy mày có thể lên chức chủ nhiệm!”
Nhìn theo hướng Bùi Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, Thu Thư Hoàn đi nhanh hướng Vương An nói: “Vương chủ nhiệm, thân thể của anh không được tốt,
tối nay để tối làmcho!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro